Trạch thiên ký

Quyển 4 - Chương 121: Huynh đệ


Lúc này nửa vai cùng cánh tay hắn đã bị đao của Trần Trường Sinh chém đứt, mắt cũng đã mù một bên, nếu như nếu nói giống chó, như vậy tất nhiên là một con chó nhà có tang.

Tiết Tỉnh Xuyên nhíu mày, nói: "Tĩnh tâm dưỡng thương thật tốt là được."

Chu Thông vẫn không nghe hắn , khó nhọc quan sát khắp phòng, sau đó nhìn về cửa cung điện, nhìn thấy chiếc ghế này, biết lúc trước Tiết Tỉnh Xuyên ngồi thủ ở nơi đó, trầm mặc thời gian rất lâu.

Sau đó hắn hỏi: "Nương nương có tới hay không?"

Bầu trời đêm tinh thần như gấm, trên mặt đất ngoài điện phủ đầy tinh quang, như nước rất là thanh tĩnh.

Tiết Tỉnh Xuyên trầm mặc một lát, nói: "Ngươi cũng biết, thế cục kinh đô tối nay rất khẩn trương, nương nương muốn chú ý tới động tĩnh Ly cung bên kia."

"Phải không?" Chu Thông giống như con lão cẩu híp mắt lại, con mắt trái truyền đến đau đớn để cho hắn nhăn mày, thanh âm cũng run rẩy lên: "Vậy... Nương nương có nói gì không?"

Lần này Tiết Tỉnh Xuyên trầm mặc thời gian dài hơn, không nói gì.

Chu Thông nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười khó coi thậm chí có chút kinh khủng, nhìn hắn nói: "Ngươi xem, ta thật giống một con chó, cho dù sắp chết, chủ nhân cũng sẽ không để ý đến."

Tiết Tỉnh Xuyên nhìn hắn trầm mặc một lát mới nói: "Khi còn bé ta đã nói với ngươi, ngươi có thể không cần như vậy."

Rõ ràng người bị thương nặng, cũng không biết Chu Thông từ đâu lấy ra khí lực, giọng oán độc nói: "Ta không như vậy, chẳng lẽ giống như ngươi sao?"

Tiết Tỉnh Xuyên trầm mặc lần nữa.

"Từ trong bụng mẹ ta đã không tranh nổi với ngươi. Lúc ngươi sinh ra, có khoảng tám cân tám lượng (1 cân bằng ½ kg), ta thì sao? Còn chưa tới năm cân. Cũng không sao, dù sao trong nhà nghèo, nuôi làm sao cũng như vậy, nhưng Tiết gia đại nương không sinh được con muốn trộm lấy một đứa để nuôi, tìm được chúng ta... Đổi lại là ta, cũng sẽ chọn đứa bé trắng trẻo mập mạp như ngươi, sẽ không chọn con khỉ đen đủi ốm yếu như ta chẳng phải sao."

Chu Thông nói: "Sau đó Tiết đại nương lại sinh thêm một đứa, quyết định đem gia nghiệp truyền cho con trai ruột, sợ ngươi sinh lòng oán trách, mới trước khi chết lặng lẽ đem chuyện này nói cho ngươi biết, ta thừa nhận, sau đó ngươi đối với cha mẹ không sai, đối với ta lại càng không sai, mang theo ta đi học, cùng nhau đọc sách, nhưng ngươi có nghĩ tới không, ta phải giả mạo thư đồng đi theo ngươi ở chung một chỗ, tại sao phải vậy?"

Tiết Tỉnh Xuyên nói: "Trước mặt người khác không còn cách nào, ở trong nhà, ta đối với ngươi chính là huynh đệ."

Chu Thông giễu cợt nói: "Nhưng chỉ có thể ở lúc không người, trước mặt người khác, ta chỉ có thể nhìn ngươi cùng Tiết Hà ở nơi đó huynh hữu đệ cung, ngươi nói xem ta có cảm giác gì?"

Tiết Tỉnh Xuyên trầm mặc, không nói thêm gì nữa.

"Ta ở trong bụng mẹ sinh ra đã kém cỏi, ngay cả thiên phú tu hành cũng không bằng ngươi, nếu như không phải sau đó vào Thanh Lại ty nha môn, ở trong ngục gặp được lão quỷ kia học xong Đại Hồng Bào bí pháp, sau đó lục soát vương công phủ đệ lấy được công pháp, nếu không ta làm sao có thể tu đến cảnh giới như hiện tại? Làm sao có thể sánh được với ngươi?"

Chu Thông mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm phía trên cung điện, tiếp tục nói: "Nhưng Đại Hồng Bào bí pháp vốn có vấn đề, sau đó ta lại tu hành quá tạp, đời này cũng không còn hi vọng đi tới một bước kia, mà ngươi lại từng bước đi về bên đó, ta không rõ, đồng dạng là song sinh, tại sao cảnh ngộ của chúng ta lại khác nhiều đến thế."

"Chuyện này đã cách nhiều năm, thời điểm gặp lại ngươi ở kinh đô, ta không ngờ ngươi đã vào Thanh Lại ty... Nhưng cho dù thay đổi từ lúc đó, chưa hẳn là đã không kịp."

"Kịp làm cái gì? Ta không bán mạng cho nương nương, không giết người thay nương nương, ta sẽ mất đi ân sủng của nương nương, ta cũng sẽ bị những người đó giết chết."

"Yên tâm đi, nương nương sẽ cho ngươi một cái công bằng ." Tiết Tỉnh Xuyên an ủi.

Nhưng ở sâu trong nội tâm, chính hắn cũng không tin những lời đó.

Đúng lúc này, ngoài cung điện vang lên tiếng bước chân, người tới không phải Thánh Hậu nương nương, mà là một vị y quan.

Sau khi kiểm tra cẩn thận kỹ càng, vị y quan kia cẩn thận cầm chén thuốc tới bên giường.

Từ thời khắc tiếng bước chân vang lên, Chu Thông đã nhìn chằm chằm vào tên y quan kia, sắc mặt rất yếu ớt, chỉ có trong đôi mắt lộ ra quang mang bén nhọn khác thường. Tiết Tỉnh Xuyên biết hắn suy nghĩ điều gì, hắn thất vọng thậm chí tuyệt vọng như thế nào, nhưng cũng không có biện pháp an ủi, từ trong tay y quan nhận lấy chén thuốc, một tay đỡ hắn, chuẩn bị giúp hắn uống thuốc.

Chu Thông nhìn chất thuốc đen thùi trong chén, cảm thụ được thần thánh khí tức cùng mùi thuốc ẩn chứa bên trong, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên có chút quái dị.

"Sao vậy?" Tiết Tỉnh Xuyên hỏi.

Chu Thông thanh âm khẽ run, không khỏi làm lòng người sợ hãi: "Ta... Không yên lòng."

"Không đến mức như vậy." Tiết Tỉnh Xuyên biết hắn đang lo lắng điều gì, nhìn hắn thật tình nói: "Nương nương không phải loại người như vậy."

"Ta đã làm nhiều chuyện cho nương nương hơn tất cả các ngươi cộng lại, ta rõ ràng nương nương là người thế nào hơn so với các ngươi, dù sao ta không yên lòng."

Thanh âm Chu Thông càng thêm bén nhọn, bởi vì thương thế mà có chút khí tức chưa đầy, nghe vù vù rung động tựa như bễ lò.

Lúc này hắn nhìn qua tựa như một hài tử quật cường, bởi vì không thích thuốc đắng, cho nên quay mặt qua chỗ khác, mím miệng thật chặt, đánh chết cũng không chịu uống chén thuốc này.

Tiết Tỉnh Xuyên nhìn hắn trong ngực, nhớ tới thời điểm rất nhiều năm trước ở nhà cũ, hắn cũng không chịu uống thuốc như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười hồi ức.

Chờ những chuyện trong kinh đô xong xuôi, sẽ để cho người ta đưa hắn về nhà cũ dưỡng lão sao, tin tưởng trừ nương nương cùng mình còn có Tiết Hà, sẽ không có ai biết hắn ở nơi đâu.

Tiết Tỉnh Xuyên nghĩ tới những chuyện này, bưng chén thuốc lên uống một hớp, nói: "Ngươi xem này, thuốc này không có gì, cũng không đắng."

Rất nhiều năm trước, khi hắn dỗ Chu Thông uống thuốc, vẫn luôn làm như vậy, hắn sẽ uống trước một ngụm cho hắn xem.

Chu Thông nhìn hình ảnh này, bỗng nhiên khóc rống lên, cổ họng ô ô rung động.

Tiết Tỉnh Xuyên cũng có chút cảm động.

Chu Thông khóc xong, tinh thần càng thêm mỏi mệt , nhưng đã thấy thoải mái hơn nhiều.

Hắn nhìn Tiết Tỉnh Xuyên khó nhọc cười nói: "Ta nghĩ thông suốt rồi, miễn còn sống là tốt rồi."

Tiết Tỉnh Xuyên an ủi, nói: "Nghĩ thông suốt là tốt rồi."

...

...

Thời điểm xe ngựa trở lại Quốc Giáo học viện, nơi đây đã bị bao vây.

Quân đội của triều đình cùng với Quốc Giáo kỵ binh, từ đường lớn đến Bách Hoa hạng rồi đến bốn phía tường viện, vây đến nước chảy không lọt.

Trần Trường Sinh xuống xe sau đó cáo biệt Trần Lưu vương, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú đi vào Quốc Giáo học viện.

Quốc Giáo học viện viện môn bị đẩy ra, bên trong là một mảnh đèn dầu rực rỡ, mặc dù đã đêm khuya, nhưng mấy trăm thấy trò không có một ai đang ngủ, bởi vì tối nay không người nào có thể ngủ được.

Nam Khê trai nữ đệ tử tạo thành kiếm trận, đã từ dưới tiểu lâu dời tới sau viện môn, cảm thụ được kiếm ý lành lạnh, tin tưởng nếu như quan binh triều đình muốn xông vào mà nói, nhất định sẽ phải trả giá cực kỳ thảm trọng, nhưng không biết tại sao, ở trên mặt chút ít nữ đệ tử không thấy bình tĩnh cùng tự tin như ngày thường, mà có chút lo âu.

"Ngươi đi đâu vậy?" Đường Tam Thập Lục nhìn hắn hỏi.

Quốc Giáo học viện thầy trò tất cả đều nhìn hắn.

Trần Trường Sinh rời Quốc Giáo học viện là chuyện hai canh giờ trước, hắn đi đáy Bắc Tân kiều, đi Lý Tử Viên khách sạn, cuối cùng đi Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, đã làm rất nhiều chuyện.

Bởi vì hắn rời đi, thế cục kinh đô đột nhiên khẩn trương, Quốc Giáo kỵ binh cùng Vũ Lâm quân trước sau tới nơi này, mọi người trong Quốc Giáo học viện tự nhiên biết đã xảy ra chuyện, chẳng qua không biết đã xảy ra chuyện gì. Bắc Binh Mã Ti hồ đồng chiến đấu mới vừa kết thúc, Đường Tam Thập Lục ở trong kinh đô có người, nhưng tin tức truyền tới cũng không nhanh hơn so với Trần Trường Sinh trở về.

"Không có chuyện gì, mọi người đi ngủ trước đi."

Trần Trường Sinh ý bảo Tô Mặc Ngu mang theo các thầy trò đi nghỉ ngơi trước, sau đó mang theo Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ đi tới tiểu lâu.

Nam Khê trai kiếm trận tự nhiên di động theo hắn, một lát sau đã đi tới ven hồ, Tô Mặc Ngu cũng đã trở về.

"Thật không có chuyện gì sao?" Đường Tam Thập Lục nhìn ánh mắt của hắn, vô cùng nghiêm túc hỏi.

Bọn họ biết tình trạng thân thể hiện tại của Trần Trường Sinh, không có cười đùa trêu chọc gì hết, bọn họ vốn cho rằng Trần Trường Sinh rời Quốc Giáo học viện, sẽ không trở về nữa, ai ngờ đến thời điểm đêm đã khuya như vậy, hắn lại trở về, để cho bọn họ yên tâm rất nhiều, nhưng không thể nào hoàn toàn yên lòng.

"Thật sự không có chuyện gì." Trần Trường Sinh nói: "Ta chỉ ra ngoài làm chút chuyện thôi."

"Chuyện gì?"

"Ta... Đi giết Chu Thông ."

Nghe những lời này, trước lầu nhất thời trở nên vô cùng an tĩnh.

Gió đêm vờn quanh đại dong thụ, nhưng không hề làm rung động một phiến lá, nhẹ phẩy mặt hồ, nhưng không thấy chút sóng gợn nào.

Tất cả mọi người rất khiếp sợ, nhất là các thiếu nữ Nam Khê trai.

Không khí kinh đô tối nay dị thường, có dấu hiệu giông bão sắp nổi lên, Chiết Tụ đám người có thể đoán được hẳn là liên quan tới hắn, lại không nghĩ rằng hắn đã đi làm đại sự như vậy .

Trên thế giới này có vô số người muốn Chu Thông chết, nhưng lại có mấy người dám thực hiện hóa ý nghĩ này?

Tô Mặc Ngu nhìn hắn, trên mặt tràn đầy thần sắc bội phục.

Các thiếu nữ Nam Khê trai nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên phát sáng, nghĩ thầm không hổ là nam tử mà trai chủ thích, quả nhiên rất giỏi.

"Ta nói rồi, Chu Thông phải do ta đi giết."

Chiết Tụ nhìn hắn nói: "Nể tình huống hiện tại của ngươi, ta không trách ngươi."

Trần Trường Sinh nhìn hắn nói: "Ban đầu ngươi bị giam vào ngục là do có quan hệ với Quốc Giáo học viện, cho nên ta cuối cùng muốn làm xong xuôi chuyện này rồi mới rời đi."

Rời đi? Đi nơi nào? Các thiếu nữ Nam Khê trai nghe được lời này, trong lòng sinh ra chút ít không giải thích được và nghi ngờ.

Đường Tam Thập Lục cùng Tô Mặc Ngu biết ý tứ của hai chữ rời đi, tâm tình mới vừa trở nên sục sôi nhất thời trở nên lạnh lẽo.

"Ta nói rồi, thêm tiền là được." Chiết Tụ nói.

Trần Trường Sinh không tranh chấp với hắn chuyện này, nói: "Xin lỗi, ta không thể giết chết được hắn."

Trong các thiếu nữ Nam Khê trai vang lên một giọng nói: "Dám đi giết cũng đã rất giỏi rồi."

Nói chuyện chính là Diệp Tiểu Liên, quá khứ là người hâm mộ Thu Sơn Quân, sau lại là người hâm mộ của Trần Trường Sinh, hiện tại lại thành người hâm mộ của Từ Hữu Dung.

Tối nay, nàng đột nhiên cảm giác chính mình ban đầu thích Trần Trường Sinh là chuyện rất có đạo lý.

Trần Trường Sinh chú ý tới Nam Khê trai chúng nữ cảm xúc có chút khác thường, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Diệp Tiểu Liên có chút bất an nói: "Trai chủ vẫn chưa trở về."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Có thể là ngủ lại trong hoàng cung?"

Diệp Tiểu Liên lắc đầu nói: "Trai chủ từng dặn dò, ban đêm nàng nhất định sẽ trở lại, nếu như nàng không thể trở lại..."

Nghe lời này, Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đám người mới cảm thấy có chút vấn đề, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status