Trạch thiên ký

Quyển 6 - Chương 171: Mời quân giết hai người


Bạch hạc còn chưa đáp xuống, Trần Trường Sinh đã phát hiện sự khác thường trong tiểu viện.

Cảm thụ được khí tức dơ bẩn còn lưu lại, tâm tình của hắn hơi trầm xuống, bởi vì đây rất rõ ràng là di lưu của Hoàng Tuyền công pháp, ngay sau đó, hắn phát hiện một chút vết lửa, không khỏi nghĩ đến một loại khả năng, nhưng rất nhanh bị chính hắn phủ quyết.

Tại sao Trừ Tô lại đi tới tòa tiểu viện này? Cuộc chiến đấu này phát sinh giữa hắn và ai? Trần Trường Sinh nhìn thoáng qua Hiên Viên Phá vẫn hôn mê không tỉnh, trong lòng sinh ra rất nhiều nghi ngờ, nhưng lúc này tình thế quá mức khẩn trương, không có thời gian để cho hắn nghĩ quá nhiều.

Hắn cũng không biết đang ở góc trên mái miếu thiên thụ thị giả cách đó không xa, nàng đang nhìn mình.

Đi qua cửa phòng tàn phá cùng mảnh giấy đầy đất biến thành màu đen đi tới bên trong phòng, Trần Trường Sinh thấy được Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích.

Mục phu nhân nói Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích đã chết, tại sao bọn họ lại còn sống, hơn nữa còn ở trong tiểu viện của Hiên Viên Phá?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trần Trường Sinh ngoài khiếp sợ, không kịp suy nghĩ nhiều, dùng sức phất tay, mấy trăm thanh kiếm từ vỏ kiếm nối đuôi nhau mà ra, mang theo kiếm ngân trong trẻo, phá cửa sổ đi ra, bố trí thành một tòa Nam Khê trai kiếm trận, đem cả tiểu viện vây kín lại.

Cho đến lúc này, hắn mới buông lỏng một chút, đem Hiên Viên Phá đặt xuống trên sàn nhà.

Biệt Dạng Hồng cũng rất giật mình, nhưng lo lắng cho Hiên Viên Phá hôn mê bất tỉnh hơn, nhìn Trần Trường Sinh chuẩn bị trị thương cho mình, đưa tay ngăn trở, nói: "Ngươi xem hắn trước đi đã, làm sao bị thương nặng đến thế? Có nguy hiểm hay không?"

Vô Cùng Bích nghe lời này không nhịn được nói: "Hùng chết bầm này da dày thịt béo, cho dù bị chặt mấy kiếm thì có đáng là gì."

Biệt Dạng Hồng nhìn nàng một cái, trong ánh mắt rốt cục đã xuất hiện vẻ tức giận. Vô Cùng Bích cảm thấy rất ủy khuất, nghĩ thầm chính mình còn không phải vì lo lắng thương thế của ngươi kéo dài thời gian quá lâu không trị được hay sao, nhưng đón ánh mắt của hắn, không dám nói gì nữa.

"Hắn bị thiên thư bia chấn thương, thừa nhận chính là thiên địa lực lượng, nếu như có thể tỉnh lại thì sẽ không sao."

Trần Trường Sinh đem phán đoán trên Quan Cảnh đài nói lại, không để ý Biệt Dạng Hồng ngăn cản, ngồi xuống trước người của hắn, bắt đầu bắt mạch cho hắn.

Dần dần theo thời gian trôi đi, ánh mắt của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, ngón tay cũng đã bị kim châm thay thế.

Không biết qua thời gian bao lâu, hắn đem kim châm lấy ra ngoài, có chút do dự, có muốn nói cái gì đó hay không.

Biệt Dạng Hồng không nói gì, chẳng qua là đưa tay vỗ vỗ vai Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh thế mới biết, thì ra hắn đã biết từ trước rồi.

"Phiền toái ngài xem giúp thương thế của tiện nội (vợ)."

Biệt Dạng Hồng cảnh giới tu vi cực cao, cơ bản đã xác nhận thương thế của thê tử, nhưng y thuật của Trần Trường Sinh được thế nhân công nhận, hắn muốn xác nhận một chút.

Trần Trường Sinh chuyển hướng Vô Cùng Bích, ý bảo nàng phối hợp với mình, Vô Cùng Bích vẻ mặt có chút khó coi, hoặc là nói không được tự nhiên.

"Không có gì đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng sẽ có thể trị lành."

Vô Cùng Bích đã đứt một cánh tay, nhìn thương thế cực kỳ thảm trọng, nhưng Trần Trường Sinh phán đoán rất rõ ràng, thương thế của nàng nhẹ hơn của Biệt Dạng Hồng quá nhiều, có thể tưởng tượng ngày trước trong cuộc chiến thần thánh, Biệt Dạng Hồng đã đón đỡ bao nhiêu nguy hiểm thay cho nàng.

Nếu như hắn không đỡ các công kích đáng sợ này thay Vô Cùng Bích hiện tại chắc chắn sẽ không phải như vậy.

Nếu là vợ chồng, là trượng phu thay thê tử làm ra những chuyện này cũng là chuyện đương nhiên.

Trần Trường Sinh tâm tình vẫn còn chút không thoải mái, hoặc là nói không cam lòng, tựa như cách nhìn của tuyệt đại đa số người đối với đôi vợ chồng này vậy.

Huống chi Vô Cùng Bích rõ ràng đến hiện tại còn không biết cụ thể tình hình, không biết Biệt Dạng Hồng đã làm những gì vì nàng, đã phải chịu đựng những gì, còn muốn thừa nhận cái gì, vẫn ở nơi đó không ngừng lảm nhảm.

Ở dưới ánh mắt của Biệt Dạng Hồng, Vô Cùng Bích không dám nói những lời ô ngôn uế ngữ nữa, nhưng vẫn làm cho người khác rất phiền lòng.

Tại sao mọi thứ đều do đối phương gánh vác, nàng còn có thể sống như vậy?

Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn Biệt Dạng Hồng một cái thật sâu.

Biệt Dạng Hồng lắc đầu, biên độ động tác rất nhỏ, nếu như không nhìn chăm chú, rất khó nhận thấy.

Vô Cùng Bích cũng không thấy được, nhưng không biết tại sao, có thể là bị không khí chung quanh ảnh hưởng, nàng cuối cùng đã an tĩnh.

Trong phòng trở nên rất an tĩnh.

Trần Trường Sinh nhớ tới năm đó ở Thiên Thư lăng nhìn thấy phiến liên hải, cùng đóa hoa hồng này, đôi vợ chồng này có uy thế kinh thiên động địa, nhìn lại bọn họ lúc này vô lực dựa vào tường, cùng với gương mặt tái nhợt, đột nhiên cảm giác không thể nào chịu nổi.

"Là ai?"

Nếu như Bạch Đế thật sự đang bế quan tĩnh tu, không hỏi chuyện bên ngoài, cho dù Mục phu nhân cộng thêm một đám cường giả Yêu tộc, cũng rất khó khăn đem Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích bức đến loại tình cảnh này, huống chi Mục phu nhân ở trong hoàng thành từng chính miệng thừa nhận, nàng lúc ấy cũng không xuất thủ. Như vậy đến tột cùng là ai có thể đem Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích đả thương thành như vậy? Là Hắc Bào cùng Ma Soái như hắn phỏng đoán ư? Hay là Bát Đại Sơn Nhân trong truyền thuyết?

Biệt Dạng Hồng biết mình còn có thời gian, cũng biết cuộc nói chuyện kế tiếp đối với tương lai của Nhân tộc trọng yếu phi thường, cho nên cũng không vội vã nói ra tên thủ phạm, mà là phi thường thật tình còn rất hợp lý giảng giải mọi chuyện.

"Chúng ta men theo thâm hàn long tức mà đi, ở dưới khỏa thiên thụ thứ ba bên trái thấy được Chu Sa cô nương."

Trần Trường Sinh rốt cuộc đã biết được vị trí cụ thể của tiểu hắc long, nghĩ thầm hẳn là thiên thụ hoang hỏa trong truyền thuyết ngăn cách tinh thần cảm ứng của nàng và mình.

Biệt Dạng Hồng tiếp tục nói: "Chúng ta thấy được Mục phu nhân cùng Mục Tửu Thi, còn có... Hắc Bào."

Cho dù trước đó đã dự đoán được, nhưng thực sự nghe được cái tên này, Trần Trường Sinh vẫn rất khiếp sợ.

"Ma tộc còn có ai nữa?"

"Không còn, chỉ có một mình Hắc Bào."

Trần Trường Sinh nghĩ mãi mà không rõ, nếu như Mục phu nhân chỉ khởi động cấm chế, ngăn cản đưa tin, không có chân chính xuất thủ với vợ chồng Biệt Dạng Hồng, như vậy chỉ dựa vào một mình Hắc Bào, theo đạo lý mà nói, không đến mức đem Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích thương tổn tới trình độ như vậy.

Vị Ma tộc quân sư thần bí này không nghi ngờ chút nào là cường giả chân chính, cảnh giới thực lực có thể nói sâu không lường được.

Nhưng Biệt Dạng Hồng cũng không phải cường giả thần thánh lĩnh vực bình thường, nhất là mấy năm sau Thiên Thư lăng chi biến, cảnh giới thực lực của hắn tiếp tục tăng lên, mơ hồ có xu thế trở thành đứng đầu các phương Phong Vũ, cho hắn thêm hai trăm năm thời gian, hắn thậm chí có khả năng đột phá Tòng Thánh cảnh giới mà vào Thần Ẩn.

"Ma tộc không có ai đến nữa, nhưng Thánh Quang đại lục có người tới."

Biệt Dạng Hồng chậm rãi nói: "Tới là hai vị Thánh Quang thiên sứ, một người ty tài quyết, ta nguyện gọi hắn là Ẩn Lôi, một người ty chiến tranh, ta nguyện gọi hắn là Nộ Hỏa, hai người không hiểu đạo pháp, lại có thể hóa thiên địa pháp lý để mình sử dụng, thiên nhiên thần thánh, tinh khiết bàn về chiến lực, cùng ta tương tự."

Trần Trường Sinh thật kinh hãi, một hồi lâu cũng không nói nên lời .

Không chờ hắn hỏi gì nữa, Biệt Dạng Hồng lại nói thêm một câu.

Ánh mắt của hắn dị thường thật tình, hiển nhiên là hi vọng Trần Trường Sinh có thể nhớ kỹ từng từ từng chữ.

"Nếu như gặp nhau, xin giết bọn họ."

Theo những lời này, một đạo sát ý mãnh liệt lay động mà lên, như một cây trường thương, xuyên thấu tiểu viện, thẳng đến trời cao.

Đồng thời, ngón tay của Biệt Dạng Hồng đặt tại mi tâm của Trần Trường Sinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status