Tranh bá Thiên hạ

Chương 1137: Lại một cái

Đây có lẽ là một chiêu thức đã đột phá thứ gì đó, cho dù là Dương Kiên, đối mặt với một kích mạnh nhất của Thắng Đồ này cũng bó tay. Tuy ông ta không như binh lính bình thường bị tách cơ thể ra, nhưng ông ta rất khó thoát khỏi tình cảnh này.

Hô hấp của Dương Kiên dần trở nên dồn dập, một sự sợ hãi chưa từng có xuất hiện trong lòng ông ta. Từ lúc ông ta đi ra lăng mộ, mang theo đội quân vô địch kia rời khỏi Trường An, ông ta chưa từng có cảm giác như vậy. Ông ta biết mình mạnh chỡ nào, biết giang hồ này đã không còn người nào có thể uy hiếp được mình.

Nhưng hôm nay, Thắng Đồ thực sự uy hiếp được ông ta.

Lúc mới giao thủ, nội kình quỷ dị của Thắng Đồ quả thực làm cho Dương Kiên bị thương, nhưng Dương Kiên căn bản không để ý tới vết thương này. Thân thể của ông ta đã sớm siêu thoát khỏi phạm vị của người thường, ngay cả trái tim cũng không còn là điểm trí mạng, ông ta còn e ngại điều gì?

Hiện tại

Uy hiếp không tới từ thương thế trên người.

Mà là một sự…phá hủy hoàn toàn.

Dương Kiên vận hết nội kình ngăn cản lực lượng này, hoàn toàn không còn tinh lực để ý tới Thắng Đồ. Nếu…nếu Thắng Đồ còn thừa lực…y có thể dễ dàng đánh chết Dương Kiên.

Nhưng, y không có.

Đồ Thiên

Khiến cho Dương Kiên chịu áp lực khó mà tưởng tượng nổi, nhưng bản thân Thắng Đồ chẳng phải cũng như vậy sao? Phát động một chiêu thức nghịch thiên như vậy, y cũng phải chịu đựng sự đau đớn cực lớn. Nếu lúc này Thắng Đồ còn thừa lực có thể giết chết Dương Kiên, vậy thì y sẽ không hề do dự.

Hai người đều đang dốc hết toàn lực, không ai dám buông lỏng.

Mà có thể ảnh hưởng tới cuộc chiến này, dường như chỉ có người ngoài.

Đại Tự Tại

Y vừa linh cảm được không ổn liền lập tức chạy trốn tới phía xa xa, không hề do dự một chút nào. Có lẽ chính vì tính cách đó, mà y có thể sống sót sau khi trải qua biến cố lớn như vậy. Nếu so sánh một chỗ nào đó, bất kể là Đại Luân Minh Vương hay là Dương Kỳ, đều cường đại hơn Dương Kiên và Thắng Đồ lúc này rất nhiều.

Cho nên, Đại Tự Tại không khó ứng phó với chuyện như vậy.

Dù Đồ Thiên của Thắng Đồ có uy lực cực lớn, nhưng phạm vi vẫn có hạn. Mà ưu thế lớn nhất của Đại Tự Tại, là y có thể sử dụng địa thế. Cho nên y dễ ứng đối hơn Dương Kiên, bởi vì y biết phạm vi của Đồ Thiên là bao nhiêu, rồi tìm một vị trí an toàn để tránh né.

Lúc này, nhìn hai người kia như lún vào vũng bùn không thể thoát ra được, Đại Tự Tại bỗng nhiên kích động.

- Thật sự rất muốn một hơi xử lý hai kẻ này…

Y lẩm bẩm nói.

Trong hư không, dường như có người đang nghe.

- Ta chỉ muốn mà thôi.

Đại Tự Tại nhún vai, cũng không biết y đang giải thích với người nào. Y nhìn thoáng qua Dương Kiên, lại nhìn Thắng Đồ:

- Tuy ta rất ngạc nhiên vì sao phải làm vậy, nhưng ta sẽ không từ chối. Tất nhiên ta không thể giết cả hai người đó, mặc dù ta rất muốn.

Y hít sâu một hơi, sau đó khoanh chân ngồi xuống.

Hai tay chậm rãi đè xuống đất.

- Thắng Đồ đặt tên cho chiêu thức này là Đồ Thiên, quả nhiên là kiêu ngạo…Có lẽ, không biết thì không sợ đi? Y căn bản không biết cái gì là trời, thì làm sao có thể Đồ Thiên được? Nếu trời có thể bị giết, thì đâu đợi y tới làm? Lúc trước có Tang Loạn, Đại Luân Minh Vương, về sau có Vạn Tinh Thần, Dương Kỳ…nếu trời quả thực có thể bị giết, thì những người đó đã giết trời mấy trăm mấy nghìn lần rồi.

Bàn tay vừa ấn xuống đất, Thắng Đồ ở phía xa xa bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.

Cũng vào thời khắc này, áp lực trên người Dương Kiên chợt giảm bớt. Ông ta quay đầu nhìn về phía Đại Tự Tại, thật giống như nhìn một cây rơm cứu mạng. Ánh mắt này, ngay cả bản thân ông ta cũng không nhận thấy. Ở rất nhiều rất nhiều năm trước, lúc ông ta gặp nguy hiểm trong cuộc chiến dành thiên hạ, ông ta cũng nhìn Vạn Tinh Thần với ánh mắt như vậy. Lúc ông ta tuổi già rồi không muốn chết, ông ta cũng nhìn Vạn Tinh Thần như vậy.

Có lẽ ngay cả bản thân ông ta đều không biết, ở một số thời điểm ông ta khá yếu ớt.

Dương Kiên không nhận ra ánh mắt của mình, cũng không để ý tới thứ cất giấu ở sâu trong nội tâm, nhưng Đại Tự Tại lại để ý. Tuy cách rất xa, nhưng Đại Tự Tại nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Dương Kiên. Vì thế Đại Tự Tại mỉm cười, cười rất đắc ý.





Thắng Đồ đột nhiên muốn khóc.

Y chưa từng khóc.

Từ lúc y bắt đầu có trí nhớ, y nhớ không ra mình đã từng khóc vì điều gì. Vào phủ La Diệu, trở thành một trong tướng quân của Tả Tiền Vệ, y càng hiểu được nước mắt là thứ vô dụng với nam nhân. Một nữ nhân, có thể dựa vào nước mắt để giữ lại một nam nhân. Mà một nam nhân, nước mắt chỉ khiến cho người ta khinh thường.

Nhưng hiện tại, y đột nhiên cảm thấy khóc to một trận có lẽ là một chuyện thoải mái.

Không phải là y không nghĩ tới Đại Tự Tại sẽ nhúng tay vào. Từ lúc Đại Tự Tại tiến vào thành Liễu Châu, y liền biết mình sẽ phải đối mặt với khó khăn gấp đôi. Y rơi vào khốn cục như bây giờ, là do y chưa biết về kẻ địch. Nếu y biết Đại Tự Tại có thể lợi dụng địa thế, thì y nhất định sẽ nghĩ biện pháp khác.

Y nghĩ có thể nhốt Đại Tự Tại và Dương Kiên vào trong Đồ Thiên.

Nhưng Đại Tự Tại chạy trốn quá nhanh.

Rất hiển nhiên, Đại Tự Tại nhạy cảm với nguy hiểm hơn xa Dương Kiên.

Lúc này, y đã mất đi sự khống chế với mặt đất. Kỳ thực, cái gọi là Đồ Thiên, là dung hòa Đồ Nhân và Đồ Địa lại. Hiện tại Đồ Địa đã bị Đại Tự Tại phá hủy, Đồ Thiên liền mất đi một phần uy lực. Như vậy nó đã không còn áp chế được Dương Kiên nữa.

Dương Kiên thử tiến về phía trước một bước, phát hiện mình có thể di chuyển, sự sung sướng khó nói bằng lời. Tuy một bước này khá gian nan, nhưng có thể di chuyển, chứng tỏ uy lực của Đồ Thiên đang từ từ giảm bớt. Y vô thức nhìn thoáng qua Đại Tự Tại, bỗng nhiên cảm thấy may mắn. Nếu không phải Đại Tự Tại tìm tới mình, vậy thì trận chiến hôm nay mình có thắng thoải mái như vậy sao?

Lúc mới đầu di chuyển thật không dễ dàng. Mỗi một bước, Dương Kiên đều cảm thấy như bị buộc với ngọn núi lớn. Đại Tự Tại can thiệp vào Đồ Thiên càng sâu, bước tiến của Dương Kiên càng lớn. Vài phút sau, ông ta đã có thể đi lại bình thường.

Tùy tiện nhặt trọng giáo lên, đi thẳng về hướng Thắng Đồ.

- Ngươi nói…

Dương Kiên vừa đi, vừa nói với Thắng Đồ:

- Thời thế tạo anh hùng, trẫm cảm thấy lời này là sai. Ngươi bây giờ, chẳng phải là thời thế tạo nên đó sao? Nếu thiên hạ này không loạn, người như ngươi vẫn chỉ là một con chó của La Diệu mà thôi. Hiện tại người chủ chết rồi, chó phủ thêm da người…nhưng trong khung vẫn là chó.

Hiện tại người không thể động đậy, là Thắng Đồ.

Y là người khống chế Đồ Thiên, nhưng lại bị người khác chiếm mất vị trí.

Dương Kiên cách y càng ngày càng, thậm chí y có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt khó chịu và căm tức của Dương Kiên. Nhưng, đây là một chuyện rất kỳ quái….vô cùng kỳ quái.

Dương Kiên có thể dạo bước trong Đồ Thiên của y, mà y lại không thể. Dựa theo đạo lý, mặc dù Đại Tự Tại khống chế địa thế, nhưng Đồ Thiên vẫn là Đồ Thiên của y, ngay cả Dương Kiên đều có thể tự do hành động, vì sao y không thể? Nghĩ tới đây, tim của Thắng Đồ đập thình thịch.

Từ lúc Dương Kiên khôi phục tự do tới hiện tại chỉ là một lát ngắt ngủi, nhưng Thắng Đồ đã nghĩ rất nhiều.

Mà Dương Kiên vừa hoạt động được, việc thứ nhất không phải là dùng nội kình đánh chết y ở cự ly xa, mà là lựa chọn nhặt trọng giáo lên đi lại gần. Đây cũng không phải là một chuyện đơn giản. Từ chuyện này, Thắng Đồ có thể phỏng đoán được rất nhiều thứ.

Thứ nhất, Dương Kiên khôi phục tự do, mà y thì không. Điều này nói rõ Đại Tự Tại đã can thiệp rất sâu vào Đồ Thiên, sâu tới mức có thể đổi khách thành chủ, sau đó phóng ra Dương Kiên. Một khi đã như vậy, vì sao Đại Tự Tại không thể giúp Dương Kiên khôi phục một ít tu vị? Lúc này, từ xa đánh chết Thắng Đồ không khó, bởi vì Thắng Đồ đã mất đi tự do.

Thứ hai, nếu đây là Đại Tự Tại khống chế, vậy thì Đại Tự Tại khẳng định có tính toán của mình. Có lẽ y không muốn giết mình! Nếu không, Đại Tự Tại đâu cần phiền toái như vậy. Trực tiếp giết y, hoặc là khiến cho Dương Kiên ở cự ly xa giết y cũng được. Tại sao phải khiến cho Dương Kiên có cảm giác không thể giết y ở cự ly xa rồi nhặt trọng giáo lên?

Thứ ba, hiện tại Dương Kiên khôi phục tư do rồi cho rằng có thể giết chết mình, đây là cảm giác mà Đại Tự Tại mang tới cho ông ta. Dương Kiên hiển nhiên còn chưa nghĩ ra tầng này, đó là vì Dương Kiên không hiểu về Đồ Thiên, cũng không biết gì về dttt! Nếu là vậy…mục đích của Đại Tự Tại là ai?

Chẳng lẽ là Dương Kiên?

Nghĩ tới đây, Thắng Đồ liền biến sắc.

Mà Dương Kiên nhìn Thắng Đồ biến sắc, tưởng rằng y đã sợ.

Chỉ có ở xa xa, Đại Tự Tại vẫn nở nụ cười đắc ý tự tin.

- Dương Kiên không hiểu, mà ngay cả Thắng Đồ cũng không hiểu cho lắm.

Y lẩm bẩm:

- Đồ Thiên này, kỳ thực đã là một loại kết giới…Thắng Đồ chợt tăng lên tu vị, nhưng sự nhận thức còn chưa cao. Tuy y cảm ngộ được kết giới, lại không hiểu kết giới là gì, tưởng đây là một sát chiêu có uy lực lớn mà thôi. Nếu y hiểu, thì đã không bị ta khống chế ngược lại kết giới của y rồi. Phải biết rằng…Kết giới là kết giới do người thi triển ra, mà người thi triển, chính là thần trong kết giới của mình.

Không ai đáp lời y, nhưng y vẫn tiếp tục nói.

- Kết giới của Thắng Đồ còn chưa hoàn thiện, cho nên ta mới có thể xâm nhập vào rồi đoạt lấy quyền. Mà Dương Kiên, y không biết gì về kết giới. Y chỉ là một nông dân nghèo khổ đột nhiên có được của cải. Lúc đầu không hiểu tiêu tiền như thế nào, không hiểu dùng tiền đang có để tiếp tục kiếm tiền. Y được một nửa tu vị của Vạn Tinh Thần, liền cho rằng mình vô địch thiên hạ? Y có biết gì về kết giới đâu. Cho nên y cũng không nhận ra được rằng, y có thể di chuyển, là ta khiến cho y di chuyển.

Dường như y rất hài lòng với thủ pháp của mình.

- Kế tiếp là trò hay rồi…

Đại Tự Tại cười cười, trong mắt đầy đắc ý.





Lúc Dương Kiên mang theo trọng giáo tới trước mặt Thắng Đồ, ông ta đã thở hồng hộc. Mồ hôi rơi đầy mặt, sắc mặt trắng bệch đầy vẻ suy yếu, nhưng ông ta lại rất vui vẻ. Bởi vì ông ta có thể động đậy mà Thắng Đồ không thể, chỉ có thể trở mắt nhìn ông ta.

- Ngươi đã định trước chỉ làm nền mà thôi.

Dương Kiên nói.

Ông ta giơ trọng giáo lên, không hề do dự đâm vào ngực Thắng Đồ.

Tim Thắng Đồ đập thình thịch, y biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đó không tưởng. Nhưng y không biết chuyện này xảy ra như thế nào.

Trọng giáo đâm thẳng vào ngực Thắng Đồ.

Ngay một khắc này, Thắng Đồ đột nhiên cảm thấy một cỗ nội kình khôi phục lại ở trong cơ thể, sau đó không tự chủ được lao ra ngoài, giống như một con rắn độc theo trọng giáp rồi chui vào cơ thể của Dương Kiên. Biến cố này quá đột ngột, Dương Kiên không hề có một chút phản ứng!

Ầm một tiếng!

Dương Kiên bị cỗ nội kình này làm cho chấn động bay ra ngoài, cũng không biết chết hay chưa.

Mà Thắng Đồ dưới tình huống không thể khống chế cơ thể mà đánh bay Dương Kiên, một giây sau, hai mắt tối sầm rồi ngã xuống, trong nháy mắt mất đi ý thức.

Xa xa, Đại Tự Tại lướt nhanh tới, đặt tay lên trán Thắng Đồ, kích động nói:

- Lại thêm một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status