Tranh bá Thiên hạ

Chương 1180: Lựa chọn

Điện Đại Luân Minh Vương vốn nằm trên vách đá dựng đứng. Vượt qua tòa đại điện này mới kinh ngạc phát hiện phía sau rõ ràng vẫn là vách núi. Lúc này nam tử áo trắng mới giật mình, hóa ra kiến trúc khổng lồ này lại được khắc trên một chỗ mỏng của vách núi. Nói một cách khác, điện Đại Luân Minh Vương xây ở một chỗ không tính là dày.

Cửa chính của đại điện ở trên vách đá, theo bậc thang đi lên đại điện, vượt qua đại điện mới phát hiện có một ngọn núi khác.

Mà trong đó, có hai con đường.

Nam tử áo trắng nhìn xung quanh, phát hiện hai con đường này, một con đường cửu tử nhất sinh, một con đường thì nhìn không tới điểm cuối.

Bên ngoài cửa sau của đại điện, có một mật đạo. Nam tử áo trắng nhìn ra được, mật đạo này cũng là thiên nhiên hình thành sau đó được nhân lực cải tạo. Mật đạo này vốn là một khe núi, được người ta cải tạo thành một con đường đi thông ngọn núi khác.

Lúc trước, Đại Luân Minh Vương bị Đại Tự Tại nhốt ở đây.

Chỉ có điều, Phật tông có rất nhiều bí mật, cho dù người biết những chuyện này cũng không dám xác định, lúc trước Đại Luân Minh Vương thực sự bị Đại Tự Tại nhốt. Ai cũng biết tên tuổi của Đại Luân Minh Vương, nhưng không ai chân chính hiểu rõ y. Không nhiều người biết y đã sống nghìn năm, càng ít người biết vì sao y bất tử. Nhưng đâu là chân tướng.

Lúc nam tử áo trắng nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy mình nên tới đây từ lâu. Năm đó y trọng thương không chết, sau đó rời Tây Vực tới Trung Nguyên, từ đó trở đi không trở lại thảo nguyên nữa. Mà lúc đó, y căn bản không biết trên Đại Tuyết Sơn lại có một tòa kiến trúc như vậy.

Hiện tại, y cảm thấy Đại Luân Tự không phải do Phật tông xây dựng hơn một nghìn năm trước. Với nhân lực lúc đó, quá khó để làm điều này.

Có lẽ, đây là di chỉ của một nền văn minh không ai biết lưu lại?

Nam tử áo trắng đã sống cực lâu, còn lâu hơn Đại Luân Minh Vương. Mà trên thực thế, Đại Luân Minh Vương vĩnh sinh là do dùng phương thức quỷ dị huyền bí, người biết quá trình này sẽ cho nó là biến thái. Mà nam tử áo trắng mới thực sự là dựa vào thể chất hùng mạnh và tu vị sống sót. Chỉ là y chưa từng nghĩ tới, có lẽ trước khi Phật tông xuất hiện, Đại Tự Tại đã tồn tại.

Nếu y nhìn biết, y nhất định sẽ tới nơi này nhìn.

Rất nhiều người coi Đại Luân Minh Vương là thần, nhưng theo y, Đại Luân Minh Vương không đáng sợ.

Sự xuất hiện của Phật tông là một điều thần bí. Cho dù là điển tịch của Phật tông cũng không ghi lại tỉ mỉ. Chỉ có một truyền thuyết khá mơ hồ trên thảo nguyên, luôn liên hệ với Đại Luân Minh Vương và Tang Loạn, người khai sáng tu hành, vào một chỗ. Cách nơi này rất xa có một ngọn núi Ngộ Đạo, người ở nơi này vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết.

Nghe nói, năm đó Tang Loạn ngộ đạo dưới cây Tàng trên núi Ngộ Đạo, khai sáng ra tu hành. Sau đó, nhân loại tiến vào một thời kỳ hoàn toàn mới. Bởi vì sự xuất hiện của người tu hành, dẫn tới sự thay đổi cực lớn về xã hội. Người tu hành bắt đầu đi lên sân khấu lịch sử, và rất nhanh thành chủ đạo. Từ lúc Tang Loạn khai sáng tu hành tới lúc người tu hành bắt đầu nắm giữ thế giới này, chưa tới một trăm năm.

Thời gian về sau, sự ảnh hưởng của người tu hành càng ngày càng lớn.

Lúc Phật tông của Đại Luân Minh Vương trở thành con quái vật lớn ở Tây Vực, thì người tu hành đạt tới đỉnh cao khi ảnh hưởng tới hoàng quyền. Lúc một Hoàng Đế của một quốc gia lớn như Mông Nguyên cũng phải cúi đầu thi lễ với Đại Luân Minh Vương, thì điều này đã chứng minh hết thảy.

Những người trên núi Ngộ Đạo mỗi khi nhắc tới Tang Loạn, đều mang theo vẻ đau lòng. Bọn họ cho rằng một người con cưng của trời như vậy sở dĩ đi về hướng hủy diệt, là vì gặp nhầm người. Mà người gặp nhầm này, chính là bằng hữu tốt nhất của Tang Loạn…Đại Luân Minh Vương.

Người trên núi Ngộ Đạo luôn miêu tả Đại Luân Minh Vương thành một kẻ nghèo túng lang thang, được Tang Loạn thu nhận và giúp đỡ mới có thể sống sót. Sau đó Đại Luân Minh Vương phản bội Tang Loạn, đẩy Tang Loạn vào địa ngục.

Nhưng, người trên núi Ngộ Đạo thực sự biết tất cả?

Ai có thể thực sự biết, lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt thâm thúy của nam tử áo trắng rời khỏi mật đạo, nhìn về con đường chết kia.

- Hơn một nghìn năm trước người tu hành xuất hiện, người đời sau gọi thời đại đó là ‘Thời đại thần thoại’. Hơn một nghìn năm sau, ai còn biết chân tướng lúc đó?

Nam tử áo trắng thì thào một câu, sau đó đưa ra lựa chọn.

Y không tiến vào mật đạo giống như đi thẳng vào núi lớn kia, mà lựa chọn vách đá không có đường. Rất nhiều năm trước, y lựa chọn leo lên trên. Hôm nay, y lại lựa chọn như vậy. Tiến về phía trước, đỉnh núi nhìn như có vẻ vĩnh viễn không leo được tới.

Y quay đầu nhìn về phía đông:

- Ta đã sống nghìn năm, quy kết lại vẫn là vì ta ham sống, nhưng ta lại không sợ chết. Thế gian này luôn có một số việc không ai có thể đụng vào. Có người xuất phát trước vì sợ hãi mà lùi bước, có người đi nửa đường thì thất bại, có người nhìn không thấy điểm cuối nên buông tha, tất nhiên cũng có người giống như ngu dại mà đi thẳng…Người như vậy quả thực rất ít, ta là một trong số đó…Ngươi đã thức tỉnh, chớ phụ sự kỳ vọng của ta.





Thành Trường An

Đại doanh phản quân bên ngoài thành đã rối loạn. Chuyện Vương Nhất Cừ bất ngờ tử vong không giấu diếm được, toàn bộ binh sĩ trong đại doanh đều đang nghị luận, rốt cuộc Vương Nhất Cừ chết như thế nào, vì sao mà chết? Những chuyện như vậy, luôn khiến cho người ta nghĩ tới âm mưu trong đó…

Mà buồn cười chính là, rất nhiều người ủng hộ thuyết âm mưu đó. Mọi người không tin đây chỉ là một việc đơn giản, cho nên việc Vương Nhất Cừ chết khiến mọi người hoặc kẻ có dã tâm chỉ đầu giáo về phía một đại nhân vật khác.

Cao Khai Thái

Trong đội phản quân này có hai thủ lĩnh, lúc Vương Nhất Cừ và Cao Khai Thái mới phản loạn, vốn chưa từng xuất hiện mâu thuẫn. Thoạt nhìn, hai người bọn họ giống như thực sự tin tưởng đối phương.

Nhưng Vương Nhất Cừ đột nhiên tử vong, khiến cho một số tin đồn nảy sinh. Có người chắc chắn nói rằng mình trông thấy Vương Nhất Cừ và Cao Khai Thái mắng nhau, suýt nữa thì động thủ. Mọi người nghe xong liền kinh hô, nhưng căn bản đã quên người nói ra câu này không có tư cách tiếp xúc với những bí mật kia.

Còn có người ác ý phỏng đoán…Vương Nhất Cừ căn bản là do Cao Khai Thái phái người mưu sát.

Đương nhiên, lý do mà Vương Nhất Cừ chết chỉ là một điều đơn giản. Không ai đoán được Dương Kiên và Phương Giải sẽ đi qua con đường kia. Mà sau khi Vương Nhất Cừ chết, tất nhiên dính líu tới việc phân chia quyền lực. Cho nên không ai nguyện ý tin rằng chuyện này chỉ cực kỳ đơn giản.

Trong chuyện này, tất nhiên có người hy vọng chiếm được nhiều quyền lợi hơn. Cho nên, bọn họ tự nhiên không muốn thấy Cao Khai Thái chiếm hết.

Cao Khai Thái có chút sứt đầu mẻ trán. Mặc kệ bình thường ông ta cố ý biểu hiện thân cận với Vương Nhất Cừ như thế nào, hai người hợp tác hoàn mỹ như thế nào, thì lúc Vương Nhất Cừ chết, mình vẫn bị chỉ đầu mâu. Thế gian này, chưa bao giờ tồn tại sự hợp tác bền vững như thép. Dù là bạn thân hay là bạn chí thân, nếu dính líu tới lợi ích, thì không thể không tồn tại mâu thuẫn.

Phản quân bên ngoài vội vàng xử lý hậu sự cho Vương Nhất Cừ, cho nên quân coi giữ trên thành Trường An được nghỉ ngơi. Bọn họ không biết phản quân xảy ra chuyện gì, nhưng rất coi trọng thời gian thanh nhàn hiếm có này. Mặc dù phần lớn binh lính đều tin tưởng thành Trường An vĩnh viễn sẽ không bị công phá, nhưng không ai chắc chắn rằng mình sẽ không chết trong chiến tranh.

Không ai chắc chắn

Kỳ thực trận chiến ảnh hưởng tới vận mệnh toàn thiên hạ lúc này, không có bất kỳ liên hệ với trận chiến thành Trường An. Thậm chí không liên hệ tới các thế lực đang chiến đấu kịch liệt ở Trung Nguyên…mà chỉ ở một nơi đặc thù, diễn ra giữa mấy người với nhau.

Cụ thể hơn, là trận chiến giữa hai người.





Ầm ầm!

Vang lên một tiếng nặng nề, ánh sáng đỏ lóe lên, thân thể của Dương Kiên bị một cỗ lực lượng khổng lồ đẩy mạnh vào cửa đá. Dương Kiên phát ra tiếng đau đớn, máu tràn ra từ miệng. Đây không phải là do ông ta bị thương mà phun ra máu, mà là máu ông ta chưa kịp nuốt xuống.

Hai tay ông ta vẫn đang nắm chặt một cỗ thi thể, dù đã chết từ lâu nhưng nhìn vẫn như còn sống. Hàm răng của ông ta cắn vào cổ thi thể. Răng người vốn không sắc bén, cắn phá làn da và mạch máu kỳ thực không phải chuyện dễ dàng. Quá trình này có đôi khi khiến cho người cắn cũng cảm thấy ghê tởm không muốn tiếp tục. Dương Kiên đương nhiên cũng không thích cảm giác này, nhưng ông ta không thể không làm.

Đối với ông ta mà nói, đây không chỉ là một bữa ăn.

Mà là kéo dài

Kéo dài sinh mạng

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Ông ta rống giận.

Phương Giải không để ý tới, tiếp tục tiến về phía trước.

Chiến đấu đang phát triển theo một hướng không ngờ. Phương Giải vốn bị vây trong hoàn cảnh xấu, vào lúc này lại giống như người thắng. Từ lúc hắn chém ra một đao Huyết Nguyệt kia, Dương Kiên đã bị hắn đánh bại bảy lần.

Bảy lần, ý nghĩa như thế nào?

Nghĩa là mỗi lần Dương Kiên vội vàng chạy tới một địa cung, tìm được một cỗ thi thể để hút máu, khôi phục lại một ít tu vị thì lại bi Phương Giải chém một đao trở về nguyên hình. Dương Kiên không ngừng trốn, không ngừng tìm thi thể. Mà Phương Giải đuổi theo ông ta, không ngừng đánh bại.

Nhưng…

Phương Giải nhìn như người thắng, còn có thể kiên trì được bao lâu?

Dương Kiên căm tức nhìn Phương Giải, sau đó nghe thấy tiếng bước chân.

Ông ta quay đầu lại, trông thấy hắc tiểu tử thật thà chất phát.

Phương Giải cũng nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại.

Trông thấy nam tử cường tráng mặc áo gấm, từng có quyền bính ngập trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status