Tranh bá Thiên hạ

Chương 1256: Hình tròn màu đen

Gió trên cánh đồng cỏ bao la luôn có thể thể hiện ra mỹ cảm cuốn hút. Lúc như thổi quét về trước thì những đám cỏ dại đã cao hơn đầu gối cũng như bị thần phục mà đổ rụp xuống. Rồi gió như cuốn đi chút lá rách khiến nó như có sức mạnh cường quyền không thần phục trước tử thần.

Sau khi Thất tiên sinh có thể nhìn ra thôn nhỏ kia là Ngưu Gia đồn thì y nắm chặt cương ngựa, ánh mắt nhìn sang xung quanh. Trước đó, y cảm nhận được có người đang nhìn mình, khoảng cách còn mấy dặm, tu vi này hiển nhiên không giống bình thường. Vì vậy cho dù y kiêu ngạo, cũng không dám tùy tiện xông vào thôn.

Người của Nguyệt Ảnh đường vẫn luôn ẩn nấp trong những nơi u tối nhất chốn giang hồ. Trước đây vẫn luôn dựa vào những việc kinh doanh trong bóng tối để duy trì sự tồn tại, hơn hai trăm năm trở lại đây, mặc dù đã dần khống chế được một nhóm thế lực hắc đạo nhưng dù sao những thế lực này không nổi danh. Trong mắt các gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm kia, thế lực như vậy đúng là không đáng để mắt tới.

Vì vậy, người của Nguyệt Ảnh đường lần này từ bóng tối đi ra ánh sáng, ai ai cũng đều có một sự kích động muốn cả thế giới này đều biết đến họ. Không chỉ những người thấp kém mà chín vị Thiên quân của Nguyệt Ảnh đường cũng vậy. Đến ngay cả Cửu tiên sinh được những thiên tôn khác xưng là tính toán như thần cũng không ngoại lệ.

Thật ra cảm giác này cũng dễ hiểu được. Một đám người mang theo hoài bão lớn nhưng lại phải ẩn giấu mình thật cẩn thận trong bóng tối, đột nhiên có một ngày có thể rời khỏi nơi bóng tối khiến người ta ghét bỏ đó để đi đến nơi sáng sủa, ai ai cũng đều có chút phấn khích.

Cũng giống như luồng gió lúc này, xuất hiện thật khiến vạn vật trên trái đất này thần phục.

- Ta biết ngươi đang ở gần đây!

Thất tiên sinh không thể tìm ra người lúc đầu theo dõi mình nhưng y xác định được người này ẩn nấp ở nơi không xa. Vừa nãy cỗ lực lượng rình rập kia đã bị y dùng tu vị khóa lại.

- Ngươi có thực lực như vậy mà vẫn phải ẩn thân ở trong bóng tối, không cảm thấy có lỗi với tu vi của mình sao?

Mắt y nhìn xung quanh, kiếm tìm nơi có ánh mắt đang rình rập mình.

Không có ai trả lời y.

Thất tiên sinh hít sâu một cái, sau đó chầm chậm nhấc hai tay lên rồi ấn mạnh xuống dưới. Một cơn lốc mạnh quét đến trung tâm, luồng gió đó nhổ tận gốc đám cỏ dại đó lên, hướng gió thổi lan tràn giống như cuốn hết mặt đất lên. Cỏ dại bị nhổ sạch, lộ ra màu vàng đất.

Gió lốc cuốn xung quanh, rất nhanh, trong vòng trăm mét đã bị dọn sạch sẽ.

Hắc Trạch buộc phải hiện thân, có chút chật vật.

- Ta biết rồi!

Thất tiên sinh chăm chú nhìn người đàn ông mặc áo gấm xuất hiện ở ngoài mấy chục mét, nhau mày nói:

- Đây không phải là lực tu vi. Với tu vi của ngươi thì cũng không thể làm được việc theo dõi ta ở ngoài mấy dặm như vậy. Trên thế giới này luôn có một số người khiến người khác đố kỵ, ví dụ như ngươi…Kẻ tu hành chia làm hai loại! Loại thứ nhất là thể chất tốt hơn người khác nên có thể khống chế được nguyên khí của trời đất. Người có thể chất càng tốt, thành tựu tu hành càng cao. Phần lớn người tu hành đều là những người như này, tất nhiên cũng bao gồm cả ta. Còn một loại người nữa là những người như các ngươi, trời sinh đã có những tài năng thiên bẩm nhất định.

- Cửu tiên sinh nói, những người các ngươi chắc được gọi là những người dị năng chứ không phải là người tu hành. Nhưng khi các ngươi sinh ra đã có được tài năng bẩm sinh phát huy đến cực hạn thì đều là thực lực mà người tu hành có. Vì vậy, trên thế giới này đều không có cái gọi là công bằng. Rất nhiều người vất vả tu luyện có được thành tựu trong mười năm cũng không tốt bằng tài năng bẩm sinh mà sinh ra đã có được như các ngươi.

Mắt của Hắc Trạch nhìn chằm chằm vào tên đang cưỡi ngựa kia, y có thể cảm nhận được người này có sức mạnh vô cùng lớn.

- Tài năng thiên bẩm của ngươi là có thể phát hiện ra nguy hiểm trước sao? Những người như các ngươi cũng được coi là người tu hành có cảm nhận trước được sự việc, có thể dựa vào khứu giác, cảm giác, thị giác mà phát hiện ra rủi ro trước, không ai giống ai. Ngươi thuộc vào loại nào?

Hắc Trạch vẫn không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về hướng thôn làng kia một cái. Y đang tính toán thời gian, trước đó Bách Hộ Đỗ Minh Phàm đã phát ra tín hiệu cảnh báo, người trong thôn chắc hẳn đã có phản ứng rồi. Quân chi viện từ bên thành Tín Dương đến vẫn cần một khoảng thời gian nữa mới đến được. Hiện giờ y nhất định phải kéo dài thời gian giữ tên đối diện lại một lúc đã.

- Không nói gì sao?

Thất tiên sinh khẽ thời dài, nói:

- Ngươi sẽ phải hối hận! Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng để ngươi được nói trong đời này.

Y nhấc tay lên, chỉ một cái về hướng của Hắc Trạch.

Một luồng gió từ đầu ngón tay của y bắn ra, nhanh chóng lao như điện về phía Hắc Trạch. Tốc độ luồng gió này nhanh khiến người ta líu lưỡi, từ tay bổ nhào đến trước thân Hắc Trạch cũng chỉ trong nháy mắt.

Nhưng trong lúc này, Hắc Trạch đã không còn đó nữa.

Y mất tích không thấy hình bóng đâu.

Ánh mắt Thất tiên sinh ngưng đọng. Y ngồi thẳng người lên, ngưng thần cảm nhận bốn phía. Cách thức Hắc Trạch biến mất rất khác thường, tuyệt đối không dựa vào tu vi cao cường phát ra đòn công kích với tốc độ tuyệt đối.

- Xem ra tài năng thiên bẩm của ngươi không chỉ có thể phát hiện ra rủi ro trước…Thật khiến người ta ngưỡng mộ! Biến mất nhanh như vậy, lẽ nào giống với thứ mà Cửu tiên sinh đưa cho bọn ta? Ta không hiểu thứ đó tại sao lại có sức mạnh như vậy, vì vậy ta cũng không hiểu là tại sao ngươi lại có nó? Nhưng nếu như ngươi tưởng như vậy là đã được rồi, vậy thì ngươi sai rồi.

Y từ trên lưng ngựa nhảy xuống, vỗ mông ngựa một cái, nói:

- Tự đi tránh đi!

Con ngựa đó hình như hiểu lời của y nói nên hí một tiếng rồi chạy nhanh về trước. Đợi sau khi con ngựa xông ra ngoài chừng hai trăm mét thì Thất tiên sinh giơ hai tay hướng về phía ngực. Trước ngực y dần dần tạo thành một làn khói đen.

Đám khói đen này rất dày, cứ cuộn tròn trước ngực y.

- Không ra thì ta sẽ ép ngươi phải ra!

- …

- …

Hai tay Thất tiên sinh vươn ra ngoài, hai làn khói đen đó tầm nắm tay ngay lập tức bay lên không trung. Trong lúc dâng cao lên đỉnh đầu của Thất tiên sinh thì hai làn khói đen đó đột nhiên bay ra, với tốc độ nhanh như chớp mắt như vậy thì không thể đuổi kịp được. Hai làn khói đó bay ra ngoài tầm năm mươi mét thì tách ra, bay về hai phía khác nhau.

Nơi mà chúng phân chia ra là khởi điểm, sau đó hai làn khói đen lấy nơi này làm khởi điểm rồi lại lấy nơi này làm điểm cuối vẽ ra một vòng tròn trăm mét. Nếu như ai đó có thể từ trên không trung nhìn xuống dưới thì nhất định sẽ ngạc nhiên khi hai làn khói này lại vẽ ra chuẩn như vậy.

Bên cạnh vòng tròn tầm trăm mét đó để lại quỹ tích màu đen nhạt, hơn nữa sau khi hai làn khói đó vẽ xong cũng nhỏ đi rất nhiều, chỉ nhỏ bằng quả trứng. Hiển nhiên, chúng chia nhỏ quỹ tích màu đen. Làn khói đen đó đã nhạt dần, nếu như không quan sát kỹ thì thậm chí không thể phát hiện ra được.

Sau khi vẽ xong hình tròn này, hai làn khói đó lại một lần nữa chuyển động. Hai làn khói đen giao nhau, vòng tròn bắt đầu dọc theo hướng vẽ mà nhanh chóng xoay vòng.

- Vù!

Trong làn khói đó phân thành một đường đen nhỏ bắn ra ngoài. Bên cạnh vòng tròn đó bắn đến bên kia của vòng tròn giống như vẽ ra một đường kính vậy.

Thất tiên sinh khoanh chân ngồi trên mặt đất, đường màu đen đó vượt qua trên đầu y.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Cùng với sự xuất hiện của đường đen thứ nhất, đường thứ hai rồi thứ ba...Rồi vô số đường đen khác từ bên cạnh vòng tròn bắn ra rồi xẹt qua đỉnh đầu của Thất tiên sinh bay đến bên khác, sau đó lại vào bên cạnh. Một vòng tròn có thể vẽ ra được bao nhiêu đường kinh tuyến? Một vòng tròn trực tiếp trăm mét có thể vẽ ra bao nhiêu đường kinh tuyến?

Những đường nét đen dày đặc khiến người ta sợ hãi.

- Vù...Vù...Vù

Sau vài tiếng trầm đục, thân hình của Hắc Trạch hiển hiện bên ngoài mấy trăm mét ở bên trái của Thất tiên sinh. Một đường đen trầy xước bả vai của y, một đường đen khác xuyên thủng cánh tay y. Máu ở chân bị đường đen đó mang theo bắn ra rất xa.

Sắc mặt của Hắc Trạch có chút trắng bệch. Y nhìn xung quanh một cái, biết rằng lần này mình thật sự bị vây khốn rồi.

- Tài năng của ngươi chắc có hai loại. Loại một là có thể dự cảm được nguy hiểm đến, cảm nhận được người có tu vi rất mạnh xuất hiện để có thể tránh đi. Loại thứ hai là có được tốc độ tuyệt đối trong khoảng cách ngắn, tốc độ nhanh hơn chớp mắt. Ta vẽ ra vòng tròn lớn như này chính là vì ta biết đám người các ngươi mặc dù có tài năng lớn đến đâu nhưng cũng có giới hạn mà thôi. Nếu như tốc độ cực hạn của ngươi có thể đạt tới khoảng cách xa hơn, vậy thì còn ai là đối thủ của ngươi nữa?

Thất tiên sinh cười lạnh, nói:

- Ngươi cho là ngươi có thể dựa vào tốc độ như vậy để ta tìm không thấy ngươi, vì vậy ngươi không chọn cách lập tức chạy trốn là sai lầm của ngươi. Nếu như ban nãy ngươi xoay người tháo chạy thì ta muốn giết ngươi cũng gặp chút khó khăn, bởi vì ta không thể đoán được mỗi lần tháo chạy ngươi lại hiện thân ở đâu? Nhưng bây giờ ngươi không tháo chạy nữa, đừng nói là ngươi mà ngay cả nhà đại tu hành chân chính ở trong vòng tròn này của ta cũng không ai có thể chạy trốn.

Đường đen ngày càng dày đặc, Hắc Trạch đã không còn thời gian nữa rồi. Y nhất định phải không ngừng né tránh, nếu không những đường đen không biết từ đâu xông tới sẽ làm hại đến y.

Thủ đoạn công kích kinh hoàng này là thứ mà Hắc Trạch chưa từng gặp bao giờ.

Y là người đặc biệt nhất trong Thập Nhị Thiên Hộ, vì tài năng thiên bẩm của y mà Kiêu Kỵ Giáo Đô thống Trần Hiếu Nho vô cùng coi trọng y. Nếu như tài năng này của y dùng vào việc ám sát thì chắc chắn sẽ tốt hơn. Nhưng vì bảo vệ cho sự an toàn của vợ con Phương Giải mà Trần Hiếu Nho vẫn sắp xếp cho y ở bên cạnh Tang Táp Táp.

Tài năng như vậy nên trong khoảng cách mấy chục mét, y có thể đạt đến tốc độ mà những nhà tu hành khác không làm được. Nếu như Tang Táp Táp hoặc là Ninh Nhi gặp nguy hiểm gì, y có thể trong nháy mắt dẫn theo Tang Táp Táp hoặc là Ninh Nhi trốn thoát ra ngoài mấy chục mét.

Nhưng hiện tại, y đã bị vây khốn.

Thất tiên sinh vẽ ra một vòng tròn màu đen.

Trên trán của Hắc Trạch đã toát hết mồ hôi, trong lòng y dấy lên một cảm giác bất lực. Tài năng thiên bẩm của mình vẫn luôn là bí mật trong Kiêu Kỵ Giáo, Trần Hiếu Nho vì có thể làm cho tài năng đó phát huy tác dụng trong lúc quan trọng nhất nên từ đầu đến cuối đều không bắt y phải vận dụng đến nó. Y rất tự tin, vì vậy ban nãy mới lựa chọn ở lại, vì người trong thôn và cũng để những người từ thành Tín Dương đến chi viện kéo dài thêm một ít thời gian.

- Nếu...

Hắc Trạch thở dài trong lòng.

Nếu như ban nãy mình xoay người trốn chạy thì tốt, nếu như chủ mẫu không quá nóng vội lựa chọn sống ở Ngưu Gia Đồn mà là thành Tín Dương thì tốt.

Y không ngừng né tránh, tốc độ của những đường đen đó cũng rất nhanh. Điều mà không thể dự đoán được đó là vị trí xuất hiện của những đường đen đó, nếu như...Nếu như khi tất cả các vòng tròn cùng xuất hiện thì y biết mình chắc chắn phải chết. Đây cũng là lý do mà bây giờ y vẫn còn sống, rõ ràng là đám thích khách kia vẫn chưa mạnh đến mức có thể khống chế được nhiều đường đen như vậy.

Sẽ không có ai thích cảm giác này.

Rõ ràng biết mình sẽ chết, chỉ có điều là không biết mình sẽ chết ở giây đầu hay những giây sau.

Hắc Trạch luôn nghĩ mình sau này sẽ có những thành tựu lớn. Dựa vào tài năng thiên bẩm mà thượng đế chiếu cố cho y, y có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà người khác không thể hoàn thành được. Sau này chiến công của Hắc Kỳ Quân được đăng bảng, mình cũng chắc chắn chiếm một vị trí trên đầu. Nhưng hiện giờ, y biết rằng những thứ này sẽ không xảy ra được.

- Phù!

Một đường đen xuyên qua chân y, thân hình y ngay lập tức chậm lại, suýt nữa ngã quỵ.

Y kinh ngạc phát hiện ra những đường đen đó đã không chỉ bắn ra bên cạnh mà vòng tròn đen đã bắt đầu hướng lên trên. Thoạt nhìn có lẽ không mất bao lâu, vòng tròn này sẽ đóng lại.

Nếu vòng tròn này đóng lại thì không còn nghi ngờ gì nữa... Thất tiên sinh chính là thần trong cái vòng tròn này.

Y...

Đã nắm hết tất cả mọi thứ trong tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status