Tranh bá Thiên hạ

Chương 1300: Ta thích

Ban đêm của Sướng Xuân Viện luôn có vẻ yên tĩnh như vậy. Có một thời gian nơi này yên tĩnh giống như một bãi tha ma. Không…không phải giống như, mà nơi này thực sự là bãi tha ma. Sau khi tiểu Hoàng Đế tự sát, tất cả cung nữ, thái giám và cả Cẩm Y Giáo trong cung Thái Cực đều bị Dương Kiên bí mật xử tử ở Sướng Xuân Viện. Một bộ phận đã chôn ở chỗ này.

Phương Giải đã di dời lăng mộ của Thiên Hữu Hoàng Đế Đại Tùy, đồng thời khởi công xây dựng lăng mộ cho tiểu Hoàng Đế. Số bạc này, có một phần Hắc Kỳ Quân chi, một phần…qua vài ngày nữa có lẽ Trường An sẽ có một đám quan viên bị kê biên tài sản. Đây cũng là một khoản tiền lớn.

Đây là việc mà Phương Giải đã đáp ứng Dương Thấm Nhan, nên sẽ không đổi ý.

Sau khi lăng mộ của tiểu Hoàng Đế xây xong, xương cốt của những oan hồn phía dưới Sướng Xuân Viện cũng được đào lên, mai táng trong lăng mộ của tiểu Hoàng Đế. Tuy nơi đó chưa hẳn là chốn quy túc thích hợp nhất với bọn họ, nhưng ít nhất là thể hiện sự tôn trọng với bọn họ.

Lúc trước Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan chạy trốn khỏi Sướng Xuân Viện, áo giáp quân liền không trông coi nơi này nghiêm ngặt nữa. Vi Mộc điều hết áo giáp quân về, cho nên số người còn lại trong viện này đều may mắn sống sót. Khiến người ta kinh ngạc là, ngay cả mấy thị nữ lúc trước của Trưởng Công chúa cũng còn sống. Vi Mộc là người kỳ quái, lúc giết người y như một con mãnh thú, có thể tàn sát cả một con phố. Nhưng đối với tôi tớ và bình dân, y lại khá khoan dung.

Tính cách như vậy, có lẽ liên quan tới áp lực gánh trên người y.

Những người ở trong viện này hay nói rằng, ban đêm thường xuyên nghe thấy tiếng khóc, giống như là từ các oan hồn dưới đất kia. Bởi vì áo giáp quân rời đi, không ít tôi tớ trong Sướng Xuân Viện bỏ trốn. Những người không có nhà để về, thì vẫn ở đây.

Chỉ có điều vào buổi tối, không ai dám ra khỏi phòng.

Phương Giải không biết thế giới này có tồn tại ma quỷ hay không, nhưng hắn chẳng e dè gì cả.

Hắn không lựa chọn sống ở Khung Lư không phải vì hắn sợ ma quỷ, mà là nơi này có chứa quá nhiều bóng dáng của Dương Dịch. Tuy Phương Giải luôn cảm thấy vị Hoàng Đế này âm tàn, nhưng có nhiều chỗ khiến cho người ta phải tôn kính. Khung Lư này, coi như là kỷ niệm của một vị đế vương từng đấu với vận mệnh.

Hắn sống trong một tòa nhà gỗ hai tầng gần bờ ao ở phía bắc. Nơi này từng là tàng thư lâu của Hoàng Đế trong Sướng Xuân Viện. Nhưng hơn nửa số sách quý trong này đã bị tôi tớ mang đi bán ra ngoài. Dù sao bọn họ đã ở đây một thời gian dài không có ai hỏi thăm.

Không ai để ý tới bọn họ, bọn họ cũng không thể làm mình đói chết.

Trong lầu còn thừa một số sách, đây cũng là lý do mà Phương Giải lựa chọn nơi này. Sưu tầm sách, là một trong số ít sở thích của Phương Giải. Lúc rảnh rỗi hắn thường chia thời gian làm hai phần, một phần lớn dành cho gia đình, một phần nhỏ dùng cho đọc sách. Hắn đọc không riêng một chủ đề nào cả, hễ là có chữ đều đọc.

- Chủ Công, xong rồi.

Trần Hiếu Nho đẩy cửa tiến vào, cúi thấp đầu nói với Phương Giải một câu.

Phương Giải không ngẩng đầu, vẻ mặt cũng không thay đổi gì cả. Chuyện này nằm trong dự liệu của hắn. Nếu ngay cả chuyện như vậy mà Kiêu Kỵ Giáo cũng không làm được, vậy thì thật phụ sự coi trọng của hắn. Đám người trong triều đình kia không có khả năng lưu lại hết, lại không thể giả ngây giả dại như Vi Mộc tàn sát một bộ phận. Giết người, cũng phải giết sao cho những người khác không tìm ra được sai lầm.

- Hình Bộ Thượng Thư Lâu Khổng Vũ, Đại Lý Tự Khanh Đoạn Thuần, Hình Bộ Thị Lang Bùi Đạt Chi…bốn người này xui khiến hắc đạo trong thành Trường An gây rối, các Bộ Đầu đã nhận tội rồi. Lúc Cao Khai Thái vây thành, bốn người này cũng từng viết thư cho Cao Khai Thái, thừa dịp nạn binh đao đã chiếm đi không ít nhà dân…

Trần Hiếu Nho nói:

- Nhưng đó chưa phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là, lúc Dương Kiên hạ lệnh bắt tất cả người của Dương gia trong thành Trường An, chấp hành chính là bốn người này. Con cháu Dương gia mà Dương Kiên mang theo rời khỏi Trường An, đều đã chết hết.

Phương Giải gật đầu:

- Thế là đủ.

Phương Giải đưa một tấm binh phù trên bàn cho Trần Hiếu Nho:

- Lệnh cho Kỳ Lân dẫn theo thân binh doanh và Kiêu Kỵ Giáo cùng nhau động thủ. Bốn người này chỉ là mồi dẫn…Hễ là người có quan hệ chặt chẽ với Dương Kiên lúc Dương Kiên nắm quyền, thì đều bắt. Tuy bên ngoài đã có lời đồn rằng tướng quân áo giáp chính là Dương Kiên, nhưng ta và trưởng Chủ Công chắc chắn sẽ không thừa nhận. Cho nên tướng quân áo giáp bức tử Hoàng Đế Đại Tùy, nắm giữ triều đình chính là một phản tặc tội ác tày trời. Sau khi trở về ngươi bàn bạc với Kỳ Lân, giờ Tý tối nay động thủ, chớ để lọt lưới một tên nào.

Trần Hiếu Nho chắp tay nói:

- Chủ Công yên tâm, thuộc hạ đã lên danh sách rồi.

Y lấy danh sách từ ống tay áo đưa lên, Phương Giải không nhìn, mà nói:

- Đi thôi.

Trần Hiếu Nho cúi người cáo từ.

Ban đêm này, thành Trường An không thể yên tĩnh.

Phương Giải làm vậy tất nhiên không phải là muốn báo thù cho Dương gia, đây chỉ là cái cớ mà thôi. Cũng là cái cớ quang minh chính đại, không thể phản bác được. Cấu kết phản tặc bức tử Hoàng Đế, giết hại tôi tớ trong cung, giam giữ Công chúa…Những tội trạng đó, bất kỳ cái nào cũng đủ tru di cửu tộc rồi.

Cho nên, hôm nay Phương Giải không có ý ngủ sớm.

Hắn đợi.

Một khi Kiêu Kỵ Giáo và thân binh doanh động thủ bắt người, sẽ có kẻ thiếu kiên nhẫn. Sẽ có kẻ tới Sướng Xuân Viện cầu tình. Phương Giải muốn nhìn xem, mình có thể thu hoạch được bao nhiêu.





Thành Trường An rộng trăm dặm, cho dù vận dụng thân binh doanh và Kiêu Kỵ Giáo cũng không thể bao phủ hết được. Tuy nhiên lúc này bắt là những triều thần. Đám người này hay tụ lại một chỗ. Sau khi quân lệnh của Phương Giải ban xuống, Kỳ Lân dẫn theo chừng ba nghìn tinh nhuệ thân binh doanh rời khỏi doanh trại, sau đó chia ra ba trăm người một đội thi hành mệnh lệnh. Kiêu Kỵ Giáo gần như toàn bộ xuất động. Ngoại trừ bắt giữ tội phạm, còn phải duy trì trị an.

Không chỉ bọn họ, ngay cả khách giang hồ do Hạng Thanh Ngưu chỉ huy cũng hành động. Các đại nhân vật kia đều có cao thủ bảo vệ, nếu ra tay thì còn cần khách giang hồ hỗ trợ. Có mấy lão đạo sĩ của Nhất Khí Quan kia trấn thủ, không có gì phải lo lắng.

Nha môn Kiêu Kỵ Giáo

Đèn đuốc sáng trưng

Vài Thiên Hộ trong thành Trường An đều tới. Ở sân của Đô thống Trần Hiếu Nho, quan viên từ Bách hộ trở lên tập trung kín cả sân. Sắc mặt người nào cũng nghiêm túc, bởi vì bọn họ biết nhiệm vụ hôm nay rất quan trọng.

Trần Hiếu Nho nhìn mọi người, nói:

- Các ngươi đều rõ ràng, đây là việc lớn đầu tiên từ khi Kiêu Kỵ Giáo chúng ta tiến vào Trường An. Sau chuyện này, không người nào trong thành Trường An là không biết uy danh của Kiêu Kỵ Giáo chúng ta. Chủ Công cần chính là cái uy của Kiêu Kỵ Giáo, cho nên các ngươi không cần lo lắng gì cả, chỉ để ý làm nhiệm vụ. Lúc trước Đại Nội Thị Vệ Xử cũng không có quyền lợi như vậy, cũng không thể một đêm bắt giữ nhiều trọng thần trong triều. Nhớ kỹ, quyền lợi này là do Chủ Công ban cho chúng ta, ai phụ lòng Chủ Công thì Kiêu Kỵ Giáo không chấp nhận người đó, Hắc Kỳ Quân không chấp nhận người đó, thiên hạ này cũng không chấp nhận người đó.

- Thực ra, các ngươi nên cảm thấy may mắn. Đi theo Chủ Công vào Trường An, các ngươi không cần phải đấu tranh vì vận mệnh của mình. Bởi vì Chủ Công đã trải đường xong cho các ngươi, giờ chỉ xem các ngươi làm được như thế nào.

- Phương án bắt giữ ta đã phân phát rồi. Các Thiên Hộ phân công nhau làm việc. Sáng sớm ngày mai tất cả tội phạm đều phải bị bắt.

- Tuân lệnh!

Mọi người lớn tiếng nói.

- Đi thôi!

Trần Hiếu Nho nói:

- Ta ở đây chờ các ngươi, hào quang của Kiêu Kỵ Giáo sắp tới rồi.

Vài Thiên Hộ dẫn theo thủ hạ rời đi. Không lâu sau, từng đội từng đội Kiêu Kỵ Giáo rời khỏi nha môn. Trong bóng đêm, giống như những con kiến lao ra khỏi ổ kiếm ăn.

Cùng lúc đó, Kỳ Lân dẫn theo thân binh cũng đã xuất phát.

Sướng Xuân Viện

Phương Giải ngồi sau bàn đọc sách, ánh nến chiếu vào khuôn mặt tuấn lãng của hắn. Quyển sách này là một cuốn tiểu thuyết khá phổ biến thời Đại Trịnh. Phần lớn là truyền thuyết dân gian được cải biên rồi tạo thành một bộ truyện. Thời Trịnh Quốc, ca kịch rất phồn vinh, không ít vở kích tới tận bây giờ vẫn được lưu hành.

Đây là một câu chuyện báo thù, tình tiết cũ kỹ. Quốc gia bị diệt, thái tử trải qua trăm cay nghìn đắng mới sống sót. Vì muốn báo thù cho cha mẹ, y tập hợp lại lực lượng để phục quốc. Về sau thất bại, y lựa chọn con đường khác. Y tịnh thân tiến vào cung làm thái giám. Quá trình tất nhiên khúc chiết ly kỳ. Nhờ vào kiến thức uyên sâu lúc mình còn làm Thái Tử, trải qua mười mấy năm cố gắng, cuối cùng y trở thành người được sủng ái nhất bên cạnh Hoàng Đế. Sau đó y giật dây Hoàng Đế để đứa con kém cỏi nhất làm Thái Tử, cuối cùng đứa con không nên thân này kế vị càng thêm tin tưởng y. Sau đó…chỉ vài năm ngắn ngủi, y làm cho thiên hạ kêu ca, nghĩa quân nổi lên khắp nơi.

Chuyện xưa khá quen thuộc, cho nên Phương Giải không khỏi cảm thán. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, chuyện xưa như vậy đều không ít.

- Báo.

Thiên hộ Mã Lệ Liên phụ trách truyền tin cho Phương Giải tối nay tiến vào chắp tay nói:

- Hình Bộ Thượng Thư Lâu Khổng Vũ, Thị Lang Ngô Hạo đã bị bắt.

- Báo, Đại Lý Tự Khanh Đoạn Thuần đã bị bắt.

- Báo, Ngự Sự Đài Đô Ngư Sự Tần Ngôn đã bị bắt.

- Báo, Lễ Bộ Thị Lang Tân Cửu đã bị bắt.

- Báo…

Cả đêm không ngừng có tin tức báo về. Mã Lệ Liên không ngừng tiến vào bẩm báo với Phương Giải. Mỗi lần tiến vào nàng đều nhìn trộm Phương Giải, lại phát hiện vị Chủ Công mà mình rất quen thuộc rồi càng ngày càng xa lạ này không lộ vẻ gì cả. Dường như hắn đang đắm chìm trong cuốn tiểu thuyết cũ kỹ kia, đã quên nhân sinh của hắn còn phấn khích hơn cả tiểu thuyết.

- Ngồi đi!

Đang lúc nàng thơ thẩn, chợt nghe thấy Phương Giải nói chuyện, khiến nàng nhảy dựng.

- Gió đêm khá lạnh, đứng mãi bên ngoài cũng chẳng làm gì, vậy thì vào phòng mà ngồi, để bọn họ trực tiếp tiến vào bẩm báo cũng được. Ta nghe nói lúc ở Tây Bắc,cô bị khá nhiều vết thương, mỗi khi thời tiết thất thường lại đau đớn. Y quan trong quân phần lớn là nam nhân, chắc cô cũng không muốn bọn họ khám bệnh cho cô. Trước kia bị thương trên chiến trường, đều là tự mình xử lý vết thương…Ta đã phái người đưa cho cô mấy viên đan dược bồi nguyên của Đạo môn, cô đã dùng chưa?

- Chưa…

Mã Lệ Liên vô thức đáp, có chút bối rối. Những đan dược kia, nàng đều cất vào trong hộp trang sức của mình. Tù khi mặc bộ áo này, nàng đã không đeo trang sức nữa rồi. Nàng thường xuyên lấy số đan dược kia ra nhìn, lại không nỡ uống một viên.

Phương Giải ngẩng đầu nhìn nàng, rất nhanh lại cúi đầu xuống đọc sách.

- Nếu như vất vả…thì để công việc xuống…

Phương Giải chưa nói hết, Mã Lệ Liên đã lắc đầu, quật cường nói:

- Không vất vả, thuộc hạ thích công việc này. Những năm qua đã quen với việc xuất sinh nhập tử như một người đàn ông. Nếu rảnh rỗi quá có lẽ thuộc hạ lại không thoải mái.

Phương Giải ngẩn ra, thật lâu không nói chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status