Tranh bá Thiên hạ

Chương 1501: Thành đông thành tây

Thành Diễm Dương

Cách thành đông 15 dặm.

Đây là một thôn nhỏ không tìm thấy trên bản đồ lãnh thổ Đại Tùy, không phải vì thôn này nhỏ, cũng không phải vì thôn này hẻo lánh, mà là vì thôn này mới được xây dựng, không có khả năng xuất hiện trên bản đồ Đại Tùy được vẽ cách đây vài chục năm trước. Cho dù tới lúc Dương Dịch kế vị, thì bản đồ dành cho quân đội vẫn là bản đồ cũ vẽ từ mấy chục năm trước.

Thôn này mới được xây dựng cách đây bốn năm.

Lúc La Diệu tiến binh vào Kinh Kỳ Đạo, rất nhiều dân chúng Kinh Kỳ Đạo chạy nạn. Lựa chọn đầu tiên của bọn họ chính là khu vực gần với thành Diễm Dương. Bởi vì nơi này giàu có và phì nhiêu, cũng không có nạn trộm cướp. Hơn nữa Cao Tiên Trạch khá là chiếu cố với lưu dân, xây dựng vài chỗ để cho dân chúng dựng thôn xóm. Vì vậy mà mấy năm qua số lượng dân chúng tăng lên khá là nhanh.

Trong thôn không có nhà trọ, chỉ có một quán trà nho nhỏ ở ven đường.

Cửa hàng này bình thường khá vắng khách, bởi vì có ít người đi ngang qua đây. Chủ nhân của cửa hàng là một cặp vợ chồng già, hai đứa con trai đều đã chết trong chiến loạn, bọn họ dẫn theo đứa cháu tới đây tị nạn, đi được nửa đường thì đứa cháu bị phong hàn, cũng đã chết.

Hai vợ chồng già định cư ở đây, dựa vào tiền trà ít ỏi sống qua ngày. Dân chúng trong thôn đều rất chiếu cố bọn họ, thỉnh thoảng lại tới tặng lương thực, rau quả.

Buổi trưa hôm nay, mười mấy người mặc quần áo hoa lệ cưỡi ngựa dừng ở cửa thôn, nghỉ chân ở quán trà. Bọn họ uống trà lá mà mình mang theo, thậm chí dẫn theo cả nước, chỉ là mượn ấm của cửa hàng để đun. Một hạ nhân rửa đi rửa lại cái ấm tới bốn lần, khiến cho đôi vợ chồng già hơi đau lòng.

Nhưng những người này ra tay hào phóng, ném ra một nén bạc chừng mười lượng.

Đối với người nghèo mà nói, đây quả thực là số tiền lớn.

Hai vợ chồng già thỉnh thoảng nhìn trộm ra ngoài, phát hiện người trung niên có khuôn mặt hiền lành nhưng sắc mặt lại tối tăm là người đứng đầu. Y ngồi ở đó, toát ra uy thế bất phàm.

- Chủ nahan.

Một nam tử cường tráng từ đằng xa chạy tới, thấp giọng nói vào tai trung niên kia:

- Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Giải và Ngô Nhất Đạo trò chuyện một lát, nhưng hiển nhiên có đề phòng. Ngưu Thất nghe được bọn họ bắt đầu hoài nghi Độc Cô Văn Tú. Nửa canh giờ sau thì Ngô Nhất Đạo rời đi, Phương Giải nghỉ ngơi trong phòng. Ngưu Thất nói hô hấp của hắn không đều, hẳn là chưa ngủ.

- Sau đó Phương Giải phái người gọi Cao Tiên Trạch tới, hai người rời khỏi phòng tới bờ sông ở phía đông thành, vừa đi vừa nói chuyện. Chỗ đó khá trống trải, người của chúng ta không lại gần được. Đợi Phương Giải và Cao Tiên Trạch rời đi, Chu Tước Nhi có vào trong phòng kiểm tra, giấy và bút trong phòng chưa từng động tới. Y đã quan sát kỹ tờ giấy, không có chữ viết trên đó.

Người này nói xong liền cúi đầu chờ nghe phân phó.

Nam tử trung niên vừa thưởng thức trà vừa lắng nghe, lông mày hơi nhíu lại.

Y trầm mặc một lúc rồi hỏi người đội nón tre phía đối diện:

- Độc Cô huynh, huynh thấy thế nào?

Người này hơi ngẩng đầu, chính là Độc Cô Bính Văn.

- Đám thuộc hạ của Diệp gia các ngươi làm việc khá là đáng tin. Cho dù Phương Giải có tu vị cao cường thì cũng khó mà phát hiện ra được Ngưu Thất. Ngưu Thất không có tu vị, chỉ đặc biệt ở thính giác. Phương Giải lựa chọn trò chuyện với Cao Tiên Trạch ở chỗ trống trải chỉ là một thói quen của hắn, lo lắng có người khác nghe lén. Tuy nhiên, từ việc cũng thấy được thái độ của hắn.

Độc Cô Bính Văn nói:

- Nếu đổi là ngươi, ngươi tin tưởng vào lời Cao Tiên Trạch nói, ngươi sẽ làm gì?

Diệp Mãn Văn cẩn thận suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hiểu ra:

- Ý của Độc Cô huynh là, Phương Giải căn bản không tin trưởng Cao Tiên Trạch?

- Đúng vậy.

Độc Cô Bính Văn gật đầu:

- Nếu ta tin tưởng một người thì sẽ không lộ ra người này, nhất là ở thời điểm quan trọng như vậy, lộ ra đây là người mình tin tưởng, thì đúng là việc ngu xuẩn. Hắn trò chuyện với Cao Tiên Trạch ở bờ sông để tránh đi người khác, mặt ngoài không muốn người khác biết bọn họ trò chuyện cái gì, sau đó khiến cho người ta ảo giác rằng hắn đang lôi kéo Cao Tiên Trạch…Thực ra không phải như vậy, hai người đó trò chuyện ở bờ sông, chẳng phải đã tỏ rõ thái độ sao? Phương Giải đã bán đứng Cao Tiên Trạch. Không thể không nói, Phương Giải là người thông minh.

Diệp Mãn Văn gật đầu:

- Hắn muốn dùng phương thức này để nói với chúng ta rằng, hắn muốn lôi kéo Cao Tiên Trạch. Nếu chúng ta mắc mưu, thì sẽ sốt ruột diệt trừ Cao Tiên Trạch.

Độc Cô Bính Văn suy nghĩ một lát rồi nói:

- Kế hoạch của chúng ta vốn là diệt trừ Cao Tiên Trạch, bởi vì cái tên cứng đầu kia quá khó khống chế, lưu lại sớm muộn gì cũng là tai họa. Tuy chúng ta lợi dụng Độc Cô Văn Tú, khiến hắn phái người liên lạc với Cao Tiên Trạch, nhưng Cao Tiên Trạch là người thông minh, tất nhiên hắn sẽ đoán được phía sau Độc Cô Văn Tú có người khác. Chỉ là hắn không biết người này là ai mà thôi.

- Liệu có khả năng Phương Giải và Cao Tiên Trạch trò chuyện nhiều rồi Phương Giải dần dần tin tưởng Cao Tiên Trạch?

Diệp Mãn Văn hỏi.

Độc Cô Bính Văn trầm mặc một lúc, chậm rãi lắc đầu:

- Điều này không quan trọng. Nếu Cao Tiên Trạch đã không còn giá trị, thì một người như Phương Giải, một khi đã quyết định thì sẽ không dừng lại. Ta hoài nghi, hắn muốn mượn Cao Tiên Trạch để thử năng lực của chúng ta. Hắn bán rẻ Cao Tiên Trạch, tất nhiên là hy vọng chúng ta ra tay diệt trừ Cao Tiên Trạch…Như vậy, Phương Giải có thể nhìn ra được chúng ta có bao nhiêu bản lĩnh.

- Ha hả.

Diệp Mãn Văn cười rộ lên:

- Không thể ngờ rằng một người nổi danh nhân nghĩa như Phương Giải, cũng có mặt âm tàn.

- Nhân nghĩa?

Độc Cô Bính Văn hừ lạnh:

- Chẳng đáng một xu.

Diệp Mãn Văn uống một ngụm trà, nhìn xung quanh rồi hỏi:

- Chỉ là ta không hiểu, vì sao Độc Cô huynh lại phải đi một quãng đường xa tới đây? Vì sao không phải ở thành tây, mà là thành đông?

Độc Cô Bính Văn nói:

- Nếu ngươi là Phương Giải, ngươi sẽ đoán được chúng ta chạy tới thành đông không? Thành Trường An ở hướng tây, hắn sẽ cảm thấy người của chúng ta sẽ từ phía tây tới. Chỉ là chạy thêm vài dặm đường mà thôi, hơn nữa còn yên ổn.

Diệp Mãn Văn hơi kinh ngạc, rồi cười nói:

- Độc Cô huynh vẫn vậy, suy nghĩ thật chu toàn.

- Chúng ta đang tranh đoạt thiên hạ.

Độc Cô Bính Văn nói:

- Sao có thể không cẩn thận được?





Sông Tiểu Tước.

Con sông này không nổi danh, chỉ có dân chúng sống gần đây mới biết sự tồn tại của nó. Con sông này không rộng, không sâu, chỗ rộng nhất chỉ có hơn 10 mét. HƠn nữa hai bờ sông không có cây, chỉ là một dải đê trụi lủi, không có phong cảnh nào đẹp. Cho dù là văn nhân mặc khách đầy xúc cảm cũng không viết ra được một áng thơ rạng rỡ từ một con sông nhỏ không có điểm nổi bật gì này.

Chỉ có nước chảy, không một bóng người.

Cách đó mười dặm có một cây cầu, cũng không có gì đẹp.

- Đứng ở con đê này, nếu có thị lực tốt thì có thể nhìn thấy tỵ chức và Vương gia cách đây khá xa.

Cao Tiên Trạch cười nói, có chút chua xót:

- Xem ra Vương gia đã chọn nơi này từ sớm, trước khi tiến vào thành Diễm Dương liền biết có một nơi như vậy. Chỉ cần Vương gia đi dạo với tỵ chức một vòng, chỉ sợ sáng sớm ngày mai đầu của tỵ chức sẽ bị treo ở trước thành.

Phương Giải cũng cười:

- Ngươi cho rằng ta đang bán rẻ ngươi?

Cao Tiên Trạch hỏi lại:

- Không phải sao?

- Ta đang bảo vệ ngươi.

Phương Giải đáp.

Cao Tiên Trạch sửng sốt không hiểu.

Y biết kẻ địch của Phương Giải chắc chắn biết việc Phương Giải tới thành Diễm Dương. Hơn nữa y đoán rằng, có lẽ ở một nơi nào đó, có người dùng Thiên Lý Nhãn quan sát nhất cử nhất động ở bên này. Không bao lâu nữa, tin tức mình và Phương Giải đi dạo với nhau sẽ truyền ra ngoài, rồi đám người kia tưởng rằng mình là người của Phương Giải. Cứ như vậy, cái chết cách mình liền không xa.

Nhưng không ngờ rằng Phương Giải lại nói rằng hắn đang bảo vệ mình.

- Vương gia đâu cần bắt nạt tỵ chức như vậy?

Cao Tiên Trạch thất vọng nói.

- Chỉ là ngươi chưa nghĩ thấu mà thôi.

Phương Giải đứng chắp tay ở bờ sông nhỏ:

- Ta và ngươi đi dạo tới đây, dù đám người kia không biết chúng ta trò chuyện cái gì, nhưng thái độ đã biểu đạt ra ngoài. Ngươi cho rằng ta đang bán đứng ngươi, là vì ngươi cảm thấy bọn chúng cho rằng ta tin tưởng ngươi. Chỉ cần ta tin tưởng ngươi, nguy hiểm của ngươi liền tới, có đúng không?

- Chẳng phải sao?

Cao Tiên Trạch hỏi lại.

- Không phải.

Phương Giải chân thành nói:

- Nếu ta không gặp riêng ngươi, hoặc là thờ ơ với ngươi, thì ngươi mới nguy hiểm. Bọn họ biết thái độ của ta với ngươi, nên dùng chuyện này để phán đoán. Nhìn qua thì có vẻ như ta lôi kéo ngươi, suy nghĩ đầu tiên của những người đó là ngươi đã đứng về phe ta. Còn suy nghĩ thứ hai là sao? Người làm chuyện lớn, không mấy người tin tưởng vào suy nghĩ đầu tiên. Có chín phần mười mọi người cảm thấy suy nghĩ đầu tiên là sai lầm, nhất là lúc đối đầu với kẻ địch giảo hoạt.

- Bọn chúng sẽ nghĩ, có phải Phương Giải cố ý làm bộ làm dạng? Có phải Phương Giải cố ý để cho chúng ta diệt trừ Cao Tiên Trạch? Vì sao Phương Giải phải diệt trừ Cao Tiên Trạch?

Hắn nhìn Cao Tiên Trạch:

- Đáp án là gì?

Cao Tiên Trạch trầm tư một lát, hai mắt liền sáng ngời:

- Đã hiểu! Bởi vì bọn chúng cảm thấy Vương gia bán đứng tỵ chức để thử năng lực của bọn chúng. Mà hiện tại, bọn chúng còn chưa dám bộc lộ hết năng lực của mình. Cho nên…bọn chúng sẽ không đụng vào tỵ chức.

Phương Giải gật đầu:

- Ta cũng cần ngươi giúp ta, cho nên việc đầu tiên chính là bảo vệ ngươi. Hiện tại bọn chúng đã cho rằng ta bán đứng ngươi, cho nên bọn chúng sẽ không giết ngươi. Nếu ta đoán không sai, bọn chúng sẽ tiếp tục phái người tiếp xúc với ngươi, hơn nữa người được phải tới không phải là người của Độc Cô Văn Tú.

Cao Tiên Trạch trầm mặc một lúc rồi tò mò hỏi:

- Chỉ là tỵ chức không rõ, vì sao bọn chúng lại có phản ứng mạnh như vậy? Giờ Vương gia đã là vị chủ nhân mới của thiên hạ rồi, vì sao bọn chúng cứ một mực chống đối Vương gia?

- Bởi vì ta động vào lợi ích căn bản nhất của bọn chúng.

Phương Giải nói:

- Lời này có chút phiêu miểu, có lẽ ngươi không hiểu. Nói theo cách khá, ta không phải là người được bọn chúng lựa chọn. Ta không dễ khống chế, nên bọn chúng không được lợi. Cho nên ta cần bồi dưỡng thực lực của mình…Hiện tại, ngươi đã đứng trên thuyền của ta rồi.

Cao Tiên Trạch cười khổ:

- Giống như bị ép buộc vậy…nếu tỵ chức có thể lựa chọn, tỵ chức vẫn lựa chọn không đứng trên chiếc thuyền nào như trước kia.

- Đã tới lúc phải lựa chọn.

Phương Giải xoay người nói:

- Trở về thôi…ngươi cần trở về, ta cũng cần trở về. Sau khi trở về ngươi cần diễn trò, biểu hiện tức giận, nhưng chớ quá mức. Còn ta giả vờ như tâm sự nặng nề, sau đó dẫn theo quân đội trở về Trường An.

- Vương gia đang lo lắng trong Hắc Kỳ Quân cũng có người của bọn chúng?

- Ừ.

Phương Giải gật đầu:

- Không có khả năng không có.

- Trở về Trường An, Vương gia sẽ diệt trừ những người này trước chứ?

Cao Tiên Trạch không nhịn được hỏi:

- Liệu tỵ chức có thể hỏi đó là những ai không?

Phương Giải nhìn y:

- Ngươi chỉ cần nhớ, không có ngươi trong đó là đủ rồi.

Nói xong, Phương Giải rời đi.

Cao Tiên Trạch nhìn bóng lưng của Phương Giải, thật lâu không bình tĩnh được. Y biết mình còn lâu mới có thể hiểu được Phương Giải, nhưng y đã biết qua được sự đáng sợ của Phương Giải. Dường như bất kỳ chuyện gì cũng không dấu diếm được hắn, cũng không có người nào có thể hiểu được hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status