Tranh bá Thiên hạ

Chương 1524: Nhà của ta

Hạng Thanh Ngưu nhìn vế phía vầng thái dương đang treo trên một cái sườn núi cao cao, sắp rơi vào phía dưới đường chân trơi, địa phương này rất thích hợp cho việc đóng quân dã ngoại.Gã nói:

- Ngươi xem, bằng tu vi hiện tại của ta, ta có thể bay được trong một cự li ngắn, nhưng cự li đó thật sự không coi là dài.

Nhưng nếu dựa theo phương thức phát triển của nền văn minh mà ngươi đã nói thì, ta tin tưởng chắc chắn rằng có thể có xuất hiện một loại công cụ mang con người bay lên.

Hơn nữa tuyệt đối đạt đến một cự li mà ta không thể tưởng tượng đến được, ngươi có tin không?Phương Giải gật đầu:

- Này nhất định phải tin.Hạng Thanh Ngưu tiếp tục nói:

- Phương thức đối kháng bây giờ đều xoay quanh tu hành giả.

Cho dù là chiến tranh, phương thức đối kháng ban đầu và phương pháp đối kháng ảnh hưởng đến kết cục nhất đều thuộc về tu hành giả.

Mà phương thức đối kháng của nền văn minh ấy lại dựa vào công cụ.

Khả năng có một thứ thật chắc chắn có thể chở người bay lên, mặt trên còn sẽ mang theo những thứ ví dụ như súng kíp chẳng hạn.

Như vậy, mội người có thể tạo được ưu thế tại trên không trung.Hạng Thanh Ngưu nói:

- Ngẫm lại đi, đừng nói có thể giết người, cho dù là có một đám chim chóc đạp lên đầu ngươi, ngươi cũng đã chịu không nổi rồi.Phương Giải kinh ngạc cho trí tưởng tượng của Hạng Thanh Ngưu, nếu tên mập này tới được kiếp trước của Phương Giải thì khả năng không mất vài ngày gã đã thích ứng được cuộc sống mới đó rồi.

Kỳ thật điều này cũng không có gì, Phương Giải nghĩ đến, lúc trước khi hắn mới vừa tới thế giới này, thời gian để hắn thích ứng cũng không có bao lâu, Người có thể nói là một loài động vật rất yếu ớt, nhưng năng lực thích ứng của con ngươi lại tuyệt đối không phải cũng là yếu ớt nhất.Phương Giải nhắm mắt lại, suy nghĩ tưởng tượng một chút cảnh Hạng Thanh Ngưu ngồi trên sô pha xem TV. Nhưng không như mong muốn, hắn không ngờ lại nghĩ đến cảnh Hạng Thanh Ngưu ôm notebook xem phim cấp ba.

- Bay lên trời…Ngô Nhất Đạo ngồi ở một bên mặc sức tưởng tượng nói:

- Kỳ thật cho tới nay, giấc mộng được bay lượn của mọi người đều chưa từng chấm dứt.

Đại tu hành giả là như thế, những người phát triển theo phương thức kia cũng như thế.

Chỉ có điều, lực lượng của công cụ tại tương lai ấy khẳng định phải mạnh mẽ hơn so với lực lượng của con người, hơn nữa còn nhanh chóng hơn nhiều.

Nếu con người dựa vào vào tu vi bay đến trên mặt trăng thì là một ý tưởng không hề thực tế.

Nhưng… nếu như ngồi trên cái thứ mà Hạng Thanh Ngưu vừa nói đến thì việc bay đến trên mặt trăng cũng không phải là chuyện quá khó khăn nhỉ.Phương Giải muốn nói nào có đơn giản như cách các ngươi nghĩ đâ, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì thêm.

- Sắp tới thành Phàn Cố rồi.Phương Giải nương vào một chút ánh sáng cuối cùng của buổi trời chiều xem xét bản đồ:

- Nếu như chúng ta thuận lợi thì qua bảy ngày sau sẽ tới được thành Phàn Cố.

Bây giờ thành Phàn Cố đang nằm dưới sự không chế của người của Tống Tự Hối, chúng ta sẽ dừng tại nơi đó cỡ năm ba ngày, xem thử bên trong cái địa cung kia có cái gì làm cho người ta ngạc nhiên thán phục nào.......Một đôi binh lính tinh nhuệ đến nghênh đón đoàn người Phương Giải cách nơi thành Phàn Cố không đến ba dặm, nhưng binh sĩ du côn vô lại lúc trước bây giờ đã thoạt nhìn như sắt thép rồi.

Trên mặt mỗi người đều có một loại kiên nghị không thể nào lay động được, đó là sự kiên nghị được mài luyện ra từ hoàn cảnh ác liệt nơi tây bắc này cùng với sự chém giết nhuốm đẫm máu tanh của địch nhân.

- Thần Tô Định Bang tới tiếp giá!Một nam nhân thoạt nhìn cỡ ba mươi tuổi đi nhanh tới, sau đó quỳ một gối xuống.

- Đứng lên đi, ta nói rồi, mặc giáp không cần quỳ lạy.Phương Giải giơ tay đem Tô Định Bang nâng dậy, hắn nói:

- Tống Tự Hối đâu rồi?

- Khởi bẩm chủ công.Tô Định Bang lớn tiếng trả lời:

- Tống Tướng quân đang mang theo binh lính bao vây tiễu trừ một bộ phận dư nghiệt của quân Mông Nguyên tại nơi cách đây ba mươi lăm dặm.

Đêm ngày hôm qua bên ta phát hiện tung tích của tàn binh quân Mông Nguyên, bọn thần vốn đã khuyên Tống Tướng quân nói hôm nay phải nghênh đón Chủ Công, tạm thời buông tha những tên thát tử Mông Nguyên đó vài ngày.

Nhưng Tống Tướng quân nói, tiếp giá là chuyện lớn, nhưng tiêu diệt giặc kia lại là chuyện cấp bách.

Tống Tướng quân nói, để cho ta đi thay mặt ngài ấy tới thỉnh tội.

Đợi đến lúc Tống tướng quân tiêu diệt xong đám thát tử Mông Nguyên kia, ngài ấy sẽ đến trước mặt chủ công chịu phạt.Phương Giải cười cười nói:

- Được rồi, chúng ta trước đi xem Tống tướng quân của các ngươi đánh giết lũ giặc như thế nào nào.Đoàn người thượng chiến mã, thẳng hướng đến tiền phương.

Ba mươi mấy dặm đường nói xa thì không xa nói gần thì không gần, lúc tới nơi, chiến sự đã sắp kết thúc.

Đây là một đoàn cỡ hơn hai ngàn kị binh Mông Nguyên, bị Tống Tự Hối mang binh xuất kì bất ý ngăn chặn tại cửa sơn cốc.

Dưới ưu thế của binh lực và địa hình, quân Mông Nguyên đã hoàn toàn mất đi cơ hội phản kháng.Phương Giải dừng chiến mã lại, đứng trên dườn núi quan sát cảnh binh lính của Tống Tự Hối bao vây tiễu trừ kị binh của quân Mông Nguyên.

Thoạt nhìn có vẻ đội ngũ của Tống Tự Hối đã hết sức quen thuộc phong cách tác chiến như thế nào mượn địa hình để đánh nhau với quân Mông Nguyên, nhìn qua giống như là lộn xộn, kì thực lại hết sức rõ ràng.

Những binh lính này trên cơ bản là lấy mấy chục người lập thành một cái tiểu đội, không ngừng nấp sau núi đá bắn tên giết chết quân Mông Nguyên.

Dưới loại địa hình này, ưu thế của kị binh cơ bản không thể nào phát huy được chút nào.

- Trận chiến thế này, quả thật là cấp bách.Sau khi quan sát địa hình, trong lòng Phương Giải càng tán thưởng Tống Tự Hối thêm vài phần.Chi kị binh Mông Nguyên này hẳn là trốn tại nơi đây, thỉnh thoảng đi ra ngoài cướp bóc.

Bị thám báo của Tống Tự Hối điều tra được chỗ ẩn thân của bọn chúng xong, Tống Tự Hối liền không hề do dự chút nào, mang đám người đánh tới.

suốt đêm mai phục kín khắp sơn cốc, sau đó thừa dịp bầu trời tối đen mà quấy rầy quân Mông Nguyên cả đêm.Cả đêm không ngủ, quân Mông Nguyên sớm đã mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, sau khi đánh nhau hiển nhiên lực bất tòng tâm.Giao chiến với kị binh Mông Nguyên tuyệt đối không được để cho đối phương chạy tới trên bình nguyên.

Một khi kẻ thù vào bình nguyên, nhiều kị binh như vậy thì với số lượng bộ binh của Tống Tự Hối, còn muốn bao vây tiễu trừ bọn họ liền khó khăn.

Đây mới là nguyên nhân làm cho Tống Tự Hối nói rằng việc cấp bách.

Một khi sai mất một ngày, ai biết chi quân kị binh Mông Nguyên này có thể đổi một chỗ ẩn thân hay không.Lại qua gần nửa canh giờ, chiến sự cơ bản đã chấm dứt.Phương Giải đại khái nhìn nhìn, số lượng quân Mông Nguyên bị đánh chế đại khái ít nhất cũng trên bảy tám phần, số quân lính còn lại thì đang kiếm chỗ trốn phía sau núi đá, dựa vào nơi hiểm yếu mà ra sức chống cự.

Nhưng sau khi xuống ngựa thì quân Mông Nguyên lại càng thêm không có gì đáng sợ nữa rồi.

- Thần Tống Tự Hối, tham kiến chủ công!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status