Tranh bá Thiên hạ

Chương 359: Không có bởi vì

Dựa theo quy củ, cho dù thân phận của Phương Giải là khâm sai đại nhân cũng phải xuống ngựa khi vào giáo trường. Phương Giải xuất thân từ quân ngũ, không cần người khác nhắc nhở, lúc tới cửa đã lập tức xuống ngựa đi vào trong đại doanh. Vệ binh trông cửa mặc trang phục khác với các binh lính bình thường. Bọn họ mặc giáp trụ màu đỏ trông rất bắt mắt. Vệ binh trông cửa có quyền giết chết người tự tiện xông vào đại doanh, thậm chí không cần phải xin chỉ thị.

Sau khi đi vào, hai vệ binh chào Phương Giải theo nghi thức quân đội Đại Tùy. Phương Giải ngẩn ra, sau đó đứng trang nghiêm, tay phải để ngang trước ngực đáp lễ.

Nghi thức chào theo tiêu chuẩn của quân đội này khiến binh sĩ Tả Tiền Vệ có chút bất ngờ, liền có hảo cảm với Phương Giải. Bọn họ đều nghe qua sự tích của người thiếu niên này. Ba năm ở biên thành lập hai mươi mốt chiến công, sau đó tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện, là người thứ hai từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay được chín môn xuất sắc. Được Hoàng Đế coi trọng, trở thành tấm gương điển hình của quân nhân.

Nói thật, bất kỳ binh lính nào cũng đều tò mò về hắn. Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem, vị Tiểu Phương đại nhân kinh tài tuyệt diễm theo lời đồn này rốt cuộc có bộ dáng như thế nào. Lần đầu nhìn Phương Giải, bọn họ thoáng cóc hút thất vọng. Bởi vì Phương Giải tuấn tú hơn lời đồn. HÌnh tượng này có chút chênh lệch với suy nghĩ của binh lính. Bọn họ cứ nghĩ rằng Tiểu Phương đại nhân phải là một người cường tráng, cao lớn.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy cái chào theo đúng nghi thức quân đội của hắn, sự thất vọng liền theo đó mà tan biến.

Cái chào này, chứng tỏ Phương Giải còn chưa quên cội nguồn.

Sau khi đáp lễ, Phương Giải ưỡn ngực xoải bước đi tới đài Điểm Tướng. Đại tướng quân La Diệu mặc áo giáp vàng đứng trên đài, không đi xuống tiếp đón. Ở chỗ này, y chính là người có thân phận cao nhất. Ở trước mặt binh lính của mình, y sẽ duy trì sự uy nghiêm tuyệt đối.

Diệp Cận Nam dẫn theo Phương Giải đi lên đài Điểm Tướng. La Diệu bảo Phương Giải đứng bên cạnh y.

- Vị đứng trước mặt các ngươi này, cũng từng là một quân nhân bình thường. Nơi Phan Cố của hắn có hoàn cảnh còn khắc nghiệt hơn cả Ung Châu. Nhập ngũ ba năm, hắn lập được hai mươi mốt quân công, chém đầu hơn mười kẻ địch! Phan Cố là nơi lạnh lẽ, ngay cả hoành đao cũng có thể bị đông cứng ở trong vỏ đao. Nhưng các ngươi có biết vì sao, hoành đao của hắn luôn luôn nóng không?

La Diệu cao giọng nói chuyện với mấy vạn binh lính dưới đài, thanh âm truyền tới khắp ngõ ngách.

- Bởi vì thanh đao của hắn lúc nào cũng dính máu địch nhân!

Lời này vừa nói ra, ngay cả Phương Giải cũng phải rung động trong lòng.

- Vì Đại Tùy, Tiểu Phương đại nhân nguyện giao phó tính mạng. Cho nên hắn đạt được những thứ xứng đáng thuộc về hắn, vinh quang và địa vị. Trong các ngươi phần lớn đều như Tiểu Phương đại nhân, đều xuất thân từ hàn môn. Phần lớn trong các ngươi đều hâm mộ, thậm chí ghen tị với những gì hắn đạt được. Nhưng ta phải nói cho các ngươi biết, hâm mộ và ghen tị sẽ không cho các ngươi cái gì. Trừ khi các ngươi như một kẻ nhu nhược nhìn vinh quang của người khác mà thèm thuồng!

- Nói cho ta biết, nếu các ngươi cũng có cơ hội ra sức vì nước, trở thành người như Tiểu Phương đại nhân, các ngươi có nguyện ý hay không?

- Nguyện ý!

Mấy vạn binh lính đồng thanh đáp, thanh âm vang tới tận trời xanh.

- Tốt!

La Diệu lớn tiếng nói:

- Hiện tại có một cơ hội như vậy. Chắc các ngươi cũng biết chuyện Tây Bắc. Phản tặc làm loạn biên cương chúng ta, giết dân chúng của chúng ta, chiếm lãnh thổ của chúng ta. Các ngươi là quân nhân Đại Tùy, là lúc các ngươi rút hoành đao ra, giơ trường sóc lên, khiến phản tặc biết cái gì là quân uy của Đại Tùy! Các ngươi là binh lính của La Diệu ta, La Diệu ta chưa bao giờ nao núng lảng tránh. Lúc Đại Tùy cần các ngươi, các ngươi chỉ có một lựa chọn…chính là xông về phía trước!

- Đại tướng quân uy vũ! Tả Tiền Vệ uy vũ!

- Đại tướng quân uy vũ! Tả Tiền Vệ uy vũ!

Tiếng la chỉnh tế mà khoáng đạt, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

- Ta đã dâng tấu lên triều đình xin phép bắc phạt diệt tặc, các ngươi sẽ theo ta xuất chinh. Tục ngữ nói nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ. Ta biết rằng các ngươi vẫ rất đắc ý kiêu ngạo vì mình là người của Tả Tiền Vệ, bởi vì các ngươi đều biết rằng, các ngươi là binh lính tinh nhuệ nhất của Đại Tùy, không có đội quân nào bằng. Vào lúc này, nếu có người nào không dám đi đối mặt với kẻ thù quốc gia, không dám đối mặt với cường đạo làm loạn giang sơn, thì hiện tại người đó có thể lui ra ngoài!

- Không dám lên chiến trường, tự động bước ra khỏi hàng!

Không ai động, mọi người vẫn đứng im như đóng đinh ở đó, ánh mắt kiêng nghị.

Ở thời khắc này, Phương Giải tình nguyện xóa đi mọi hoài nghi. Hắn không muốn tin tưởng một người có thể nói như vậy sẽ có phản tâm. Không muốn tin tưởng một đội quân mạnh mẽ như vậy có phản tâm. Một đội quân như vậy, chỉ cần kéo tới chiến trường, đã có thể khiến cho kẻ thù nghe tin mà sợ vỡ mật!

- Ta là thần tử của bệ hạ, cũng thường cho mình là trung khuyển bên cạnh bệ hạ! Kẻ thù của Đại Tùy, kẻ thù của bệ hạ, chính là kẻ thù không đội trời chung của ta! Vì để chứng minh quyết tâm của ta, quyết tâm của các ngươi, ta dâng tấu mong khâm sai đại nhân cùng Tả Tiền Vệ chúng ta ra trận giết địch.

Lời của La Diệu vừa ra, phía dưới lập tức yên tĩnh.

Trong lòng Phương Giải cũng căng thẳng. Thậm chí hắn không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được phản ứng của đám binh lính phía dưới. Từ Đại Tùy lập quốc tới nay, Hoàng Đế phái Đại tướng xuất chinh rất ít khi cửa giám quân đi theo. Bất kể như thế nào, làm vậy sẽ khiến binh lính chịu ít thương tổn. Bọn họ sẽ cho rằng Hoàng Đế không tin tưởng mình, không tin tưởng Đại tướng quân của mình.

Cho nên vào lúc này, Phương Giải bước ra.

- Ta đi cùng không phải để nhìn các vị liều mạng vì Đại Tùy!

Hắn nhìn những binh lính ở dưới, sau đó la lớn:

- Ta đi cùng là để liều mạng với các vị! Nếu có người nhìn thấy lúc chiếu đấu ta nấp sau người khác sợ tơi run rẩy, thì người đó có thể dùng hoành đao chém đầu của ta xuống. Nếu có người nhìn thấy ta xoay người bỏ chạy, thì bất kỳ người nào cũng có thể dùng quân pháp ngay tại chỗ!

Phương Giải từ trên đài cao nhảy xuống, bước nhanh tới con Xích Hồng Mã của mình.

- Cung tiễn!

Hắn hô to một tiếng, sau đó nhìn La Diệu.

La Diệu đứng trên đài Điểm Tướng, cũng nhìn hắn với ánh mắt thâm ý.

Một phi ngư bào giao cung và bình đựng tên của mình cho Phương Giải. Phương Giải dắt bình tên sau lưng, giơ cao cung cứng, giục ngựa xông ra ngoài.





Trên giáo trường, thiếu niên cởi áo gấm trên người tùy tiện vứt một bên, chỉ để một bộ quần áo bó sát vào người, lộ ra dáng người hoàn mỹ, cân đối. Hắn cưỡi Xích Hồng Mã màu đỏ rực càng thêm nổi bật. Hắn giục ngựa về phía trước, tuy Xích Hồng Mã đã béo hơn nhưng tốc độ vẫn cực nhanh. Trong khi ngựa chạy như bay, Phương Giải giương cung bắn liên tiếp mười hai mũi tên. Phương Giải cưỡi ngựa lao nhanh, bia tên cách hắn chừng bốn mươi bước. Mười hai mũi tên đều trúng hồng tâm.

Sau khi bắn hết mười hai mũi tên, Phương Giải lập tức nhảy xuống Xích Hồng Mã, ổn định khiến người ta phải rung động. Hắn lùi về phía sau chừng trăm bước lại bắn mười hai mũi tên. Mười hai mũi tên vẫn trúng hồng tâm như trước.

Bắn xong hai mươi bốn mũi tên, Phương Giải không hề thở gấp. Hắn bước về chỗ cũ vứt cung cứng cho vị phi ngư bào, sau đó lại đi lên đài Điểm Tướng.

- Ta đã đủ tư cách kề vai tác chiến với các vị chưa?

Những lời này vừa nói ra, bên dưới trở nên yên tĩnh. Chừng mười giây qua đi, có người bắt đầu hô to:

- Đủ rồi!

Sau đó là mấy vạn tinh binh Tả Tiền Vệ đồng thanh hô lớn:

- Đủ rồi!

Phương Giải cười cười, xoay người nhìn về phía La Diệu:

- Đại tướng quân, ngài thấy ta đã có đủ tư cách ở dưới trướng của ngài nghe lệnh chưa? Thực không dám giấu diếm, hôm qua ta cũng đã dâng tấu lên triều đình. Ta có chức vị thấp kém, khó cso thể đảm nhiệm giám quấn. Nhưng ta tình nguyện ở lại Tả Tiền Vệ, hướng Đại tướng quân mượn một đội nhân mã. Không nhiều lắm, chỉ cần ba trăm người là đủ, nguyện làm tiên phong.

Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của La Diệu, sắc mặt của y lập tức hơi thay đổi.

Sách lược ứng đối của Phương Giải khiến y chợt phát hiện mình vẫn còn coi thường thiếu niên này. Phương pháp lấy lui làm tiến như vậy, liền trả lại nan đề cho y. Nếu Phương Giải đáp ứng làm giám quân, vậy thì trận chiến về phía bắc này bất kể thành hay bại, hắn đều sẽ không thoát khỏi liên quan. Nếu thắng, giám quân nhiều nhất chỉ được Hoàng Đế khen vài câu. Nếu thất bại, giám quân khó thoát được tội!

Còn nếu La Diệu thực sự tồn tại tâm tư thừa dịp Tây Bắc hỗn loạn mà tạo phản, thì giám quân cũng phải chịu tội!

Nhưng Phương Giải dâng tấu phái người suốt đêm mang tới Trường An, viết chi tiết những điều mình lo lắng vào trong tấu chương, sau đó tỏ vẻ nguyện ý ở lại Tả Tiền Vệ, nhưng không phải là giám quân. Làm như vậy, hắn vừa có thể nhìn Tả Tiền Vệ đánh cuộc chiến này như thế nào, vừa có thể bỏ qua những phiền toái không cần thiết. Đương nhiên, Tả Tiền Vệ thắng hay bại chẳng liên quan gì tới hắn.

Hắn chẳng qua chỉ là một Du Kỵ Tướng quân Ngũ Phẩm, một Nhất Đẳng Hương Tử tự nguyện lưu lại, chứ không phải là giám quân của Hoàng Đế, càng không phải là khâm sai đại thần gì đó.

Tự nguyện và do Hoàng Đế ủy nhiệm, là chuyện hoàn toàn khác nhau.

Hắn làm như vậy sẽ có rủi ro rất lớn. Vì nếu như La Diệu nhìn hắn không vừa mắt, lúc lên chiến trường, cố ý phái hắn chịu chết. Nhưng trong lòng Phương Giải cảm thấy, La Diệu sẽ không làm như vậy.

- Tiểu Phương đại nhân thật đúng là tấm gương của quân nhân, La mỗ khâm phục!

La Diệu chắp tay nói với Phương Giải, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh.

Y cười nói:

- Nếu Tiểu Phương đại nhân đã có ý đó, vậy thì ta liền thành toàn cho ngươi. Ta điều một doanh có một nghìn hai trăm tinh binh cho Tiểu Phương đại nhân quản lý. Thừa dịp triều đình còn chưa ban bố ý chỉ xuống, Tiểu Phương đại nhân có thể ở trong quân làm quen với những bộ hạ của mình. Nhưng giao một doanh này cho ngươi, không phải là không có điều kiện.

- Mời Đại tướng quân nói.

Phương Giải nói.

La Diệu nói

- Tiểu Phương đại nhân cũng biết đấy, mặc dù binh lính của Tả Tiền Vệ không phải tự ta huấn luyện, thì cũng là do thuộc cấp thân tín nhất của ta huấn luyện. Rút một doanh từ trong tay bất kỳ người nào, tuy bọn họ không dám không tuân theo, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.

Phương Giải cười nói:

- Ý của Đại tướng quân là, sợ ta làm cho lính của ngài yếu đi?

- Tất nhiên không phải.

La Diệu mỉm cười:

- Ta biết Tiểu Phương đại nhân đạt điểm cao nhất khi thi vào Diễn Vũ Viện, binh pháp thao lược cũng là đại gia. Nhưng những binh lính được cử tới dưới trướng ngươi chưa chắc biết điều đó. Tài cưỡi ngựa bắn cung của Tiểu Phương đại nhân đủ để người ta tin phục, nhưng dù sao ngươi chưa từng dẫn binh bao giờ.

- Ý chỉ của triều đình còn chưa ban xuống, không bằng để Tiểu Phương đại nhân huấn luyện binh lính một tháng. Sau đó tỵ chức sẽ dẫn theo một doanh tỷ thí với đội của Tiểu Phương đại nhân. Nếu Tiểu Phương đại nhân thắng, thì đám binh lính kia tất nhiên là khâm phục khẩu phục.

Diệp Cận Nam đi lên một bước, cúi đầu nói.

- Ừ.

La Diệu gật đầu:

- Biện pháp này cũng được, có thể khiến kẻ dưới phục tùng. Ý của Tiểu Phương đại nhân thế nào?

- Đồng ý.

- Mong Đại tướng quân chỉ rõ, so tài cái gì?

La Diệu mỉm cười nói:

- Hành quân bày trận sẽ khó mà phân ra cao thấp. Cho nên không bằng đánh trực tiếp một trận. Một tháng sau, ta sẽ cắm một cây cờ ở rừng trúc cách phía nam thành trăm dặm. Tới lúc đó Tiểu Phương đại nhân và Diệp Cận Nam dẫn theo doanh của mình đoạt lá cờ kia. Người nào đoạt được thì thắng. Đương nhiên, ta không quan tâm các ngươi ngăn cản nhau như thế nào, chỉ cần không ảnh hưởng tới tính mạng đều được.

Phương Giải chắp tay, xoay người đi xuống đài Điểm Tướng.

Đợi Phương Giải đi rồi, Diệp Cận Nam không nhịn được hỏi:

- Đại tướng quân, thuộc hạ vẫn không rõ, vì sao phải so tài?

La Diệu nhìn bóng lưng của Phương Giải, cười nói:

- Hắn là người tâm cao khí ngạo, mà người của ta cũng như vậy. Ta đã đoán hắn sẽ không chịu lưu lại làm giám quân, cho nên mới cho hắn một đội binh mã. Nếu cứ mặc kệ hắn, thì binh lính chắc sẽ hoài nghi và không phục. Cho nên phải so tài, dù thua thì đám binh lính kia cũng không còn oán hận gì.

- Đại tướng quân, cớ gì ngài coi trọng Tiểu Phương đại nhân như vậy?

Diệp Cận Nam không nhịn được tò mò hỏi. Hỏi xong mới phát hiện không ổn, liền gục đầu xuống.

- Không có bởi vì gì cả.

La Diệu thản nhiên đáp, không nói nữa.

Diệp Cận Nam nhìn bóng lưng rời đi của La Diệu, trong lòng có một cảm giác phức tạp lại không thể nói rõ thành lời. Đại tướng quân đối xử với vị Tiểu Phương đại nhân thật quá tốt. Diệp Cận Nam chưa từng thấy Đại tướng quân đối xử với ai tốt như vậy. Cho nên y rất hoài nghi, thậm chí kinh ngạc, nhưng lại không tìm ra được đáp án, cũng không dám đi hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status