Tranh bá Thiên hạ

Chương 424-1: Tứ phương động, đều vì Tây Bắc Tây Nam ((1))

Núi Mang Đãng

Tướng quân Thủy sư Đoạn Tranh sóng vai đi cùng Phương Giải, vừa nhìn cảnh sắc xung quanh vừa cười nói:

- Ta đi thuyền tuần tra ven sông, ngày nào cũng nhìn thấy núi Mang Đãng. Lúc đầu nhìn thấy còn có hứng thú, nhìn thêm mấy lần lại chán. Nhưng nhìn càng lâu, càng cảm thấy núi này bao la hùng vĩ. Đi vào trong núi này, mới hiểu ra rằng, ngắm núi là phải hòa mình vào trong đó, chứ không phải là từ xa xa ngắm nhìn.

Phương Giải cười nói:

- Có người lại nói, không nhìn được hình dáng núi, là vì mình đang ở trong núi. Đoàn tướng quân lại tương phản, không tiến vào núi không biết hình dáng của núi.

Đoạn Tranh như có thâm ý, nói:

- Không tới gần sao nhìn thẩy rõ? Núi như thế, người cũng như thế.

Phương Giải cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến.

- Lần trước gặp mặt Phương tướng quân, ta thấy ngươi là một người huyết khí phương cương. Lần này gặp lại, trong lòng ta mang theo sự áy náy và đầy tôn kính.

Đoạn Tranh vừa đi vừa nói:

- Dùng binh lực năm nghìn, có thể dẫn động gần bảy mươi vạn đại quân của phản quân và Tả Tiền Vệ gây chiến với nhau. Nếu không có quyết đoán và mưu lược, thì không làm được như vậy. Mặc dù tới hiện tại, mỗi khi nghĩ tới ta đều cảm thấy không thể tin nổi. Nếu đổi thành người thường, chắc nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Hiện tại rốt cuộc ta hiểu được vì sao trong số những thanh niên tài tuấn thi vào Diễn Vũ Viện, ngươi lại nổi bật hơn tất cả. Cho dù là bệ hạ cũng phải liếc mắt nhìn.

- Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ, lời này thật không sai.

(Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ: trong những người nổi tiếng không có kẻ bất tài)

Phương Giải khoát tay nói:

- Nhưng vẫn còn quá lỗ mãng. Kiểu như không biết thì không sợ vậy.

- Nếu như ngươi không biết, thì thiên hạ này không có vài người dám nói mình biết. Ghép vần và ký hiệu toán học của ngươi đã thi hành ở khắp nơi Đại Tùy. Ngươi có biết bao nhiêu học sinh tôn người làm tiên sinh không? Lại có biết bao nhiêu những vị đại gia học phú năm xe khen ngươi không dứt miệng không?

Đoạn Tranh nói:

- Hàng năm ta phải đi qua đi lại nhiều nơi, nên cũng được nghe nhiều chuyện hơn những người khác. Các giáo sư ở các trường học, mỗi khi nhắc tới tên ngươi đều cực kỳ tôn kính. Ngươi hiến cho bệ hạ không phải là văn chương rực rỡ, cũng không phải là quốc sách hoành tráng gì, mà là thứ thực dụng nhất. Cũng không biết có bao nhiêu học sinh được lợi từ cái đó.

- Đừng khen ta nữa, ta lại phổng mũi bây giờ.

Phương Giải cười nói:

- Còn phải cảm ơn Đoàn tướng quân mang tới nhiều quần áo mùa đông như vậy. Thật không biết biểu đạt lòng biết ơn như thế nào.

- Ta nhiều nhất chỉ làm được như vậy thôi.

Đoạn Tranh thở dài:

- Bệ hạ ngự giá thân chinh, hơn trăm vạn đại quân tập hợp ở Hà Tây Đạo. Mấy ngày trước bệ hạ đã truyền ý chỉ triệu tập Thủy sư Trường Giang hợp đồng tác chiến. Chuẩn bị xong xuôi, ta sẽ mang binh bắc thượng.

- Đều đi hết à?

Phương Giải không nhịn được hỏi.

- Tất nhiên là không.

Đoạn Tranh nhìn về phía sông Hoàng Ngưu, chép miệng nói:

- Nơi này còn chưa yên, sao có thể điều hết Thủy sư được. Ta sẽ dẫn theo ba thành chiến thuyền, phần lớn vẫn đóng ở Trường Giang. Dù sao nơi này còn có một ngọn lửa, ai biết tới khi nào thì nó lan ra chứ. Nếu toàn bộ Thủy sư đều đi lên phía bắc chỉ sợ lạch trời cũng không thể ngăn cản được tham vọng trong lòng người khác.

Tham vọng trong lòng, chính là dã tâm.

- Ý chỉ của bệ hạ có nhắc tới việc này?

- Chẳng những có, còn nhắc tới cả ngươi nữa.

Đoạn Tranh nói:

- Đây cũng là lý do vì sao ta phái người liên lạc với ngươi, sau đó còn phải tự mình đi một chuyến…Tính thời gian, thì bệ hạ đã tới Hà Tây Đạo rồi. Lúc hạ chỉ, chắc bệ hạ còn đang ở Trường An. Trong ý chỉ, bệ hạ bảo rằng, nếu có thể nhìn thấy ngươi, bảo ngươi tạm thời không cần trở lại thành Trường An, cũng không cần tới Hà Tây Đạo tiếp giá, nhưng bệ hạ không nói vì sao. Dựa theo đạo lý, bệ hạ nên gọi ngươi trở lại bên cạnh chờ lệnh mới đúng, sao lại lệnh cho ngươi không cần làm vậy nhỉ?

Phương Giải lắc đầu:

- Tâm tư của bệ hạ, không ai phỏng đoán được.

- Ngươi có lời gì cần ta chuyển cho bệ hạ không?

Phương Giải lấy một tấu chương từ trong ngực ra:

- Bản tấu chương này ta đã viết xong nhiều ngày, chỉ là không có cách nào đưa ra ngoài. Nếu tướng quân sắp lên phía bắc gặp mặt thánh, vậy thì giúp ta mang tới. Bệ hạ bảo ta lưu lại, có lẽ là ngài ấy cảm thấy ta có thể làm được cái gì đó. Một khi đã như vậy, ta cứ ở tạm núi Mang Đãng chỉnh lý vậy.

- Cũng không thể ở mãi ngọn núi này được…

Đoạn Tranh nhìn Phương Giải, nói:

- Nếu ngươi còn cần gì, thì cứ nói với ta. Lần này bắc thượng, không biết vì sao trong lòng ta cảm thấy nhân sinh của mình đã tới hồi kết thúc. Con người ta tâm cao khí ngạo đã quen, tuy bản thân là kẻ vô tích sự, nhưng không có mấy người khiến ta phải để mắt tới. Ngươi tính là một người, cho nên có thể giúp ngươi được cái gì, ta sẽ dốc hết sức làm. Chắc ngươi cũng từng nghe nói, trong quân đội không có đội quân nào giàu bằng Thủy sư. Những thứ tiếp tế như quần áo này, Thủy sư không thiếu, nhưng ta biết ngươi thiếu. Nếu ta đoán không sai, ngươi dẫn một đám người trốn vào trong núi này, là không muốn trở lại Tả Tiền Vệ nữa…

- Có phải ngươi đã phát hiện ra cái gì đúng không?

Đoạn Tranh hỏi.

Phương Giải trầm mặc một lúc, nói:

- Bệ hạ nhìn rõ mọi chuyện hơn bất kỳ ai, cho dù ta không phát hiện ra cái gì thì bệ hạ cũng sẽ có an bài khác.

Đoạn Tranh nhìn xung quanh một cái, bỗng nhiên hạ giọng nói:

- Quả nhiên ngươi là người thông minh, đã đoán ra được…Mấy ngày này ta nghe nói ít nhất sáu vệ chiến binh ở Giang Nam đã đi về phía nam, hành động cực kỳ bí ẩn. Nếu không phải ta có mối quan hệ không tồi với Đại tướng quân Thủy sư, thì ta đã không biêt việc này rồi. Mặt khác, còn có tin tức…nghe nói ba mươi vạn chiến binh mà bệ hạ dẫn theo, cũng đều bố trí ở phía nam.

- Cho nên ta mới không thể không bội phục ngươi.

Đoạn Tranh nói từ tận đáy lòng:

- Ở một nơi tin tức bế tắc như Hoàng Dương Đạo, không ngờ ngươi vẫn có dựa vào phỏng đoán của mình để rút lui khỏi Tả Tiền Vệ, thật là khó được. Nếu đổi thành người bình thường, ai dám mang theo mấy nghìn người tiến vào địa bàn của phản quân. Hơn nữa mấy nghìn người này chưa chắc trung thành với ngươi. Dù sao nếu là ta, ta không dám.

Phương Giải thở dài:

- Bức tới nơi này, cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, bệ hạ sẽ tốc chiến tốc thắng thu phục Tây Bắc.

Đoạn Tranh hạ giọng nói:

- Hiện tại mọi người đều biết rằng La Diệu không đáng tin cậy. Bệ hạ sẽ không cho phản quân cơ hội, cũng không cho La Diệu thời gian. Ngay từ đầu bệ hạ vốn không có ý định điều Thủy sư Trường Giang bắc thượng. Hiện tại ý chỉ đột nhiên tới, ta đoán bệ hạ tính toán qua sông với quy mô lớn, sau đó tìm kiếm cơ hội quyết chiến với phản quân. Nếu như thuận lợi…có lẽ bệ hạ sẽ xuôi nam luôn…

- Tướng quân…

Phương Giải hơi sửng sốt, do dự một lát, hỏi:

- Có người nói Đại Tùy đã bị ảnh hưởng tới căn cơ, thiên hạ sắp đại loạn, tướng quân nghĩ như thế nào?

Đoạn Tranh biến sắc, không ngờ Phương Giải lại hỏi thẳng một câu hỏi đại nghịch bất đạo như vậy. Bởi vì Đoạn Tranh không biết rằng, từ việc bệ hạ muốn nhanh chóng qua sông, Phương Giải đoán…chỉ sợ sức khỏe của Hoàng Đế đã không kiên trì nổi nữa rồi. Bằng không sao phải gấp gáp như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status