Tranh bá Thiên hạ

Chương 520: Đây là một giao dịch

Trong cái mờ tối trên tường thành, nam tử áo bào đen giống như u linh chợt biến mất chợt xuất hiện. Dù đám thám báo người thú này có thị lực hơn xa người bình thường, nhưng vẫn không thể bắt được thân ảnh của Phương Giải. Còn lại mười mấy thám báo người thú không dám tiếp tục nhảy xuống thành nữa, mà đều lui lại vây quanh Đóa Cốt Đóa

Thân hình của Phương Giải đột ngột xuất hiện, vẫn bình tĩnh như vậy, giống như chưa từng ra tay, thậm chí như chưa từng xuất hiện.

- Hiện tại, ta rốt cuộc tin tưởng một việc.

Phương Giải lạnh nhạt nói:

- Tất cả cao thủ dưới trướng của Mông Liệt đều đã chết trong tay của La Diệu, cho nên y mới phát thám báo các ngươi đi làm chuyện xui xẻo này. Đáng tiếc…nghe nói vương đình Mông Nguyên mất rất nhiều công sức mới bồi dưỡng được các ngươi. Những đứa trẻ được chọn cho sinh sống với dã thú, phần lớn bị giết, rất ít có thể sống sót…mà ngươi, chắc là người có nhiệm vụ đào tạo những thám báo người thú phải không?

Trong lòng bàn tay của Đóa Cốt Đóa đều là mồ hôi, y nhìn chằm chằm vào Phương Giải. Mấy điều mà người này biết về thám báo người thú bọn họ không phải là điều ngạc nhiên gì, vì đây vốn không phải là bí mật. Điều khiến y sợ hãi, chính là thực lực của người nam nhân này, quá mạnh mẽ. Phải biết rằng người thủ có được tốc độ hơn xa người thường, cộng với sự cảnh giác nhạy bén. Nhưng hai thứ đó, ở trước mặt nam tử này, gần như là vô tác dụng.

Đóa Cốt Đóa là người của Vương đình, y từng gặp qua không ít người đại tu hành của Vương đình. Đã từng thấy qua cao thủ Phật tông thi triển thân pháp, biến mất nháy mắt rồi xuất hiện ở một chỗ khác. Cho nên, tuy y có tự tin với những người thú dưới trướng của mình, nhưng đối mặt với cường giả, sự tự tin của y không đáng một đồng.

- Ngươi sẽ không tha cho chúng ta, phải không?

Đóa Cốt Đóa dùng tiếng Hán đông cứng hỏi.

Phương Giải bật cười:

- Nếu lúc này đứng trên tường thành là binh lính của ta, các ngươi có bỏ qua không?

Đóa Cốt Đóa lắc đầu:

- Sẽ không.

Y hít sâu một hơi, sau đó dùng tiếng Mông Nguyên tối nghĩa khó hiểu rống lớn vài câu. Đám thám báo người thú lập tức nhìn về phía Phương Giải, không ngừng phát ra tiếng gào rú giống như uy hiếp.

Phương Giải lẳng lặng nhìn bọn họ, sau đó chậm rãi truyền khí mạch lực vào Triều Lộ đao. Đám thám báo người thú này không tính là người tu hành, nhưng tốc độ của bọn chúng quả thực rất nhanh. Từ lúc ngộ ra được khí mạch lực, Phương Giải còn chưa kiểm nghiệm qua uy lực khi thực chiến. Vậy thì liền dùng với đám thám báo người thú này.

Đóa Cốt Đóa vừa phát ra mệnh lệnh, còn thừa lại mười mấy thám báo người thú đạp đạp tứ chi rồi xông về phía trước. Một tên bật lên cao, ở giữa không trung vung tay về phía Phương Giải. Dưới ánh trăng nhạt, Phương Giải nhìn thấy móng tay của người thú kia rất cong và dài, hoàn toàn khác với móng tay người bình thường.

Hắn nhẹ nhàng vung Triều Lộ đao lên, người thú còn đang ở trên không trung cách chừng ba mét bỗng cứng người lại, sau đó đột nhiên bốc cháy. Ngọn lửa giống như có sinh mạng nhanh chóng lan ra toàn thân người thú này. Lúc rơi xuống đất đã biến thành một quả cầu lửa.

Phương Giải lại vung đao, động tác thong dong.

Đám người thú cách chừng 3, 4 mét liên tục gục xuống. Bọn chúng đang lao với tốc độ cực nhanh thì bỗng nhiên ngã xuống rồi bốc cháy, không hề có dấu hiếu.

Đám người thú phía sau sợ tới mức dừng động tác lại, hai cánh tay và hai chân ma sát xuống mặt đất một mét mới dừng lại, từ miệng phát ra thanh âm ồ ồ, dường như là sợ ngọn lửa kia. Phương Giải khẽ nướn mày, thay đổi khí mạch lực, Triều Lộ đao đảo một cái, đám người thú lập tức phát ra tiếng ken két. Sau một lát bọn chúng bị một tầng băng màu xanh đậm bao trùm. Chỉ một hai giây ngắn ngủi, đám người thú liền bị đông lại. Lúc thân hình rơi xuống liền vỡ vụn như băng.

Một giây sau, lại có hai người thú bị đóng băng rồi vỡ vụn.

Đóa Cốt Đóa sợ tới mức lui về phía sau một bước, giơ tay chỉ về phía Phương Giải, vẻ mặt khó tin:

- Ngươi…ngươi sử dụng yêu pháp!

- Sao cũng được.

Phương Giải thản nhiên cười

- Giết người là được.

Hắn đồng thời điều động vô hình lực và băng lực vào Triều Lộ đao, cho nên đám người Đóa Cốt Đóa căn bản không nhìn thấy sự hình thành của băng đao. Bọn họ chỉ thấy Triều Lộ đao vẫn vậy, nhưng đâu biết rằng, kỳ thực mũi đao đã kéo dài ít nhất ba mét.

Đối với Phương Giải mà nói, thực lực của đám thám báo người thú này căn bản không đáng giác nhắc tới. Nhưng hắn vẫn hưng phấn, lại chuyển hoán khí mạch lực. Lần này đổi thành kim loại lực kiên cố không gì phá nổi. Lần này đao khí dài hơn lần trước, thậm chí Phương Giải cảm thấy kim loại lực phun ra nuốt vào trên Triều Lộ đao, giống như một cái lưỡi của con rắn độc.

Hắn vung Triều Lộ đao một cái, ba người thú bị cắt thành hai nửa. Những nơi lưỡi đao vô hình đi qua, không gì có thể ngăn cản được. Từ sự phun ra nuốt vào này, Phương Giải bỗng ngộ ra cái gì đó. Hắn chỉ Triều Lộ đao về phía trước, một cỗ kim loại vô hình không ngờ thoát khỏi thân đao, bắn vào trán một người thú cách đó năm mét. Người thú này kêu rên một tiếng liền gục xuống đất, thân hình không ngừng co giật.

Phương Giải càng đánh càng hưng phấn, không ngừng xuất đao, sau đó hắn thử kinh mạch lực mà hắn chưa biết tác dụng bám thử vào Triều Lộ đao, nhưng hắn cảm giác được, căn bản không có đao khí nào hình thành. Phương Giải có chút thất vọng thu hồi kinh mạch lực này, sau đó lần nữa đổi thành hỏa lực.

Đây là năng lực mà hắn phát hiện sớm nhất, cũng vận dụng thuần thục nhất.

Hơn nữa hắn thích lửa, thích cảm giác cực nóng này.

Còn thừa lại bốn người thú sợ tới mức không ngừng lui về đằng sau, cuối cùng lui trở lại bên cạnh Đóa Cốt Đóa, quỳ phục xuống. Bọn họ ngẩng đầu nhìn Đóa Cốt Đóa, như muốn tìm được sự an toàn từ thủ lĩnh của mình. Nhưng bọn họ biết, giờ này tay chân của Đóa Cốt Đóa cũng lạnh lẽo.





- Chắc ngươi không muốn chết.

Phương Giải đeo Triều Lộ đao vào lưng, nhìn Đóa Cốt Đóa, cười nói:

- Theo ta được biết, ngươi không khác những thám báo người thú này là mấy, chẳng qua ngươi không phải là bị người ta đẩy tới chỗ dã thú để sinh tồn, mà là ngươi thực sự được sói hoang nuôi lớn. Ngươi không phải là người Mông Nguyên, mà là người tới từ nước Hỏa Tát. Lúc trước Đại Hãn Mông Nguyên là Mông Ca mới kết thừ Hãn vị, Khả Hãn của các nước nhỏ Tây Vực đều tới Vương đình chúc mừng. Ngươi là một trong số lễ vật mà Khả Hãn nước Hỏa Tát hiến cho Mông Ca. Ngươi biểu hiện ra võ nghệ cao cường cùng bản lĩnh ăn thịt sống, uống máu tươi, nên Mông Ca cao hứng, còn thưởng cho Khả Hãn nước Hỏa Tát hai mỹ nữ Bắc Liêu, có đúng không?

Chuyện này không phải là bí mật gì, lúc Phương Giải ở thành Phan Cố, biết được rất nhiều tin tức của người Mông Nguyên từ những mục dân. Mà Đóa Cốt Đóa khá nổi tiếng ở Mông Nguyên. Nhắc tới đứa con của sói là không ai không biết. Cũng chính vì vậy, mà Mông Ca miễn đi nô tịch cho y, thậm chí còn ban cho một tước vị nhỏ.

Người Mông Nguyên tôn kính sói, coi sói là tổ tiên, đối với đứa con mà sói nuôi, bọn họ cũng sẽ không làm nhục.

Nhưng nghe nói Đóa Cốt Đóa không sung sướng gì ở Mông Nguyên, bởi vì Mông Ca để y làm một chuyện mà y không muốn làm…chính là huấn luyện người thú, thành lập một đội thám báo xuất sắc nhất. Chính vì Đóa Cốt Đóa từng có kinh nghiệm như vậy, nên y biết đây là một việc đau khổ như thế nào. Lúc trước do y không cẩn thận bị trúng bẫy của thợ săn, cho nên mới bắt đầu tiếp xúc với nhân loại, mới bắt đầu học tập ngôn ngữ của nhân loại, mới hiểu được cuộc sống lúc trước của mình khó khăn thế nào.

Nhưng Mông Ca lại hạ lệnh, bắt những đứa con của nô lệ giao cho y, bảo y huấn luyện chúng thành người thú. Những nô lệ kia là mục dân của các bộ tộc nhỏ bị tiêu diệt, hoặc là tù binh của các nước nhỏ. Bọn họ vốn phải trả qua cuộc sống như địa ngục, mà lúc con của bọn họ bị cướp đi, bọn họ càng thêm đau đớn, khổ sở.

Số trẻ con bị bắt đi lúc đầu có hơn bảy trăm đứa, nhưng có thể sống sót không bị dã thú ăn thịt chỉ có bốn đứa. Xác suất thành công như vậy vẫn không khiến cho Mông Ca buông tha, ngược lại đốc xúc nô lệ giao con của họ. Bởi vì trong mắt Mông Ca, nô lệ vốn chính là gia súc. Đây là cấp bậc xã hội ở Mông Nguyên, không chỉ là Đại Hãn, mà mục dân bình thường đều cho rằng như vậy. Không ai coi nô lệ là người.

Lúc Phương Giải còn ở Phan Cố, từng nghe qua không ít mục dân nhắc tới chuyện của Đóa Cốt Đóa. Về sau Hoàn Nhan Trọng Đức cũng từng nói qua, cho nên lúc Phương Giải nhìn thấy động tác quái dị của đám thám báo này, hắn liền đoán ra thân phận của bọn họ.

- Trao đổi đi.

Phương Giải chỉ vào bốn người thú còn lại đang co rúc phía sau Đóa Cốt Đóa, nói:

- Ta có thể tha cho năm người các ngươi rời khỏi đây, nhưng các ngươi không được trở về Mông Nguyên nữa. Ngươi mang theo bọn họ tìm một nơi mà ở, tốt nhất để bọn họ trở lại thành người. Ta biết ngươi là người rất coi trọng tín nghĩa, một khi đáp ứng sẽ không thay đổi. Nếu không phải như vậy, thì ngươi đã không trái lòng mình mà huấn luyện thám báo người thú cho Mông Nguyên rồi.

- Nhưng ngươi nên biết, bất kỳ chuyện gì đều có cái giá của nó, nhất là mạng sống.

Sau khi nói xong, Phương Giải lẳng lặng nhìn Đóa Cốt Đóa, đợi đối phương trả lời.

- Trao đổi…cái gì?

Đóa Cốt Đóa giơ tay vuốt ve đầu của một người thú, dường như đang an ủi nó.

Phương Giải nói::

- Ta muốn biết, Mông Nguyên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đóa Cốt Đóa biến sắc:

- Làm sao ngươi biết là ta sẽ biết?

Nói xong câu này, y bỗng nhiên tỉnh ngộ là mình nói sai, lập tức nói:

- Phần lớn người dưới trướng Đặc Cần không biết trên thảo nguyên đã xảy ra chuyện gì.

- Ngươi không thuộc về phần lớn đó.

Phương Giải cười cười nói:

- Nếu ngươi lại giả vờ hồ đồ với ta, thì ta sẽ không nhân từ nữa. Khoát Khắc Đài Mông Liệt gấp gáp rút quân về như vậy, tất nhiên là nhận được mệnh lệnh của Mông Ca. Mà núi Lang Nhũ chỉ có Thanh Hạp này, người của ta đã phong tỏa kín kẽ, cho nên người truyền tin cho Mông Liệt khẳn định không đi qua nơi này. Vì vậy người truyền tin rất có khả năng là thám báo người thú của ngươi, bởi vì các ngươi có thể vượt rừng lội suối. Đương nhiên, người đại tu hành cũng làm được như vậy, nhưng ta đoán chừng hiện tại Mông Ca không nỡ phái đi bất kỳ người đại tu hành nào.

- Ngươi…ngươi đã biết những gì rồi…

Đóa Cốt Đóa lui về phía sau một bước, hỏi.

- Ta chẳng biết gì cả, đây đều chỉ là suy đoán của ta.

Phương Giải tùy tiện cắm Triều Lộ đao xuống tường thành:

- Nói thật, ta không phải là một người rất kiên nhẫn, nhất là giao dịch một chuyện mà ta không quá hứng thú. Ta chỉ là không muốn giết hết các ngươi mà thôi. Hiện tại ta cho ngươi thời gian để suy nghĩ. Lúc ta đếm tới hai mươi, nếu ngươi vẫn không trả lời, vậy thì các ngươi chết ở đây đi.

Khóe miệng Đóa Cốt Đóa hơi co giật, hít sâu một hơi sau đó hỏi:

- Ngươi thực sự sẽ thả bọn ta?

Phương Giải gật đầu:

- Phần lớn thời điểm ta đều nói lời giữ lời, trừ khi là có người nào muốn nói dối để lừa gạt ta. Nếu ta đã đoán được ngươi là kẻ hiểu rõ nhất chuyện gì đang xảy ra ở vương đình, vậy thì ta cũng có thể phân biệt được ngươi nói thật hay nói dối. Không phải ngươi vừa thấy đó sao, ta là một người biết yêu pháp.

Những lời này, Đóa Cốt Đóa không chút hoài nghi nào.

Y không thể giải thích được thủ đoạn giết người vừa nãy của Phương Giải. Ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, người của mình đột nhiên đóng băng, đây là những việc không thể giải thích được, cũng khiến người ta hoảng sợ. Người tu hành không có năng lực như vậy, cho nên y chỉ có thể cho nó là yêu pháp.

- Tốt!

Đóa Cốt Đóa gật đầu:

- Ta đồng ý với giao dịch này, hy vọng ngươi nói lời giữ lời.

- Tùy vào thái độ của ngươi.

Phương Giải khoát tay, quân coi giữ bắt đầu đi lên tường thành bố trí phòng ngự. Bởi vì đoán được Mông Liệt sẽ phái cao thủ tới tập kích ban đêm, cho nên Phương Giải mới ra lệnh cho quân coi giữ lùi xuống, mà hắn tự mình đưng ở trên này chờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status