Tranh bá Thiên hạ

Chương 608: Hoàng hôn trời chiều

- Cụ muốn tới Giang Bắc à?

Lưu Lão Tam vội vàng khuyên:

- Mặc kệ cụ tới thăm người thân hay là làm gì, phương bắc đang rối loạn, đừng nên tới đó. Không phải là ta không muốn chở cụ, nhưng cụ tuổi già sức yếu, gặp nạn binh hỏa lại chạy không nổi.

- Cũng vì đã sắp không còn khí lực, nên mới vội vã đi.

Lão già cười cười, nhấc chân lên thuyền Lưu Lão Tam:

- Đi thôi, không thiếu ngươi bạc là được.

Lưu Lão Tam:

- Đừng nói là ta không khuyên cụ. Cụ nhìn xem, không có thuyền nào chở người đi về hướng bắc cả. Cách chỗ này mấy trăm dặm chính là chiến trường, đại quân triều đình và đại quân của La Diệu đang giết tới thiên hôn địa ám. Nghe nói Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh mang theo quân đội ngăn cản đại quân của La Diệu ở thành Hỏa Hồ. Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung mang theo hơn mười vạn đánh từ phía sau. La Diệu hai mặt thụ địch, miễn cường chống trả được, nhưng còn cả Bàng Bá, cho nên y bất đắc dĩ phải lui về phía sau, đóng quân ngay ở chỗ chỉ cách nơi này mấy trăm dặm.

- À…làm sao Hứa Hiếu Cung vòng ra được đằng sau?

Lão già lưng còng hỏi.

- Là Bàng Bá thả cho đi, thực không hiểu rốt cuộc ai với ai là người một nhà. Lúc Bàng Bá suất quân qua sông, ta có hỏi những binh lính kia, bọn họ nói rằng bọn họ là đồng minh với Ung Vương La Diệu. Nhưng mới tới Giang Bắc Đạo, không ngờ lại hợp tác với triều đình. Sau khi thả đại quân của Hứa Hiếu Cung đi qua, lại đâm một đao sau lưng La Diệu. Những chuyện này đều là nghe khách qua đò kể lại, dù sao ta cũng không hiểu cho lắm.

- Ha hả.

Lão già cười cười, vuốt ve cổ kiếm trong tay:

- Chỉ phải đi mấy trăm dặm, không tệ không tệ…Thế gian này làm gì có đồng minh vĩnh viễn. Nhất là trong loạn thế, càng hiếm gặp.

Lão già nói xong câu đó, bỗng nhiên biến sắc, lẩm bẩm nói:

- Không thể tưởng được…mấy trăm năm mà vẫn còn lợi hại như vậy. Tưởng rằng trong Đại Luân Tự chỉ là trận pháp bình thường, dùng địa khí để ngăn địch, khó trách Thanh Tranh lại gian nan. Đáng tiếc, nếu ta trẻ lại mấy tuổi thì tốt rồi. Dầu hết đèn tắt…

Lưu Lão Tam không biết ông ta nói linh tinh cái gì, cũng lười hỏi tới. Y biết người già thường có thói quen như vậy, chẳng hạn như mẹ của y cũng thường xuyên lầm bầm tự nói chuyện.

- Trong bao của ta có mấy trăm lượng.

Lão già cười nói với Lưu Lão Tam:

- Chốc nữa nếu như ta ngủ, mong ngươi đừng gọi ta dậy, số bạc này coi như là trả thù lao. Chớ đụng tới ta, cũng không cần gọi tới ta, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, được không?

- Được mà, chắc cụ cũng mệt rồi, nên chợp mắt một chút.

Lưu Lão Tam cười cười, trong lòng tự nhủ, người già thường thích chợp mắt.





Giang Bắc Đạo

Đại doanh Ung quân.

La Diệu nhìn bản đồ trước mặt, lông mày nhíu rất chặt. Y mang binh đã vài chục năm, tự nhận là nắm rõ nhân tính, nhưng lại không ngờ tới Bàng Bá lại tránh ra một con đường, để cho Hứa Hiếu Cung đánh bất ngờ phía sau, trở tay không kịp. Thẳng tới hiện tại y vẫn còn đang tuân thủ một số quy củ, không dựa vào tu vị cường đại tàn sát các tướng lĩnh triều đình. Đầu tiên là vì trong quân của Lưu Ân Tĩnh có Trương Dịch Dương, thứ hai là vì y khinh thường.

Cho dù trong lòng rất sốt ruột, nhưng y không muốn coi thường chính mình.

- Vương gia.

La Tiểu Đồ đã được phong làm Đại tướng quân hạ giọng nói:

- Có cần thuộc hạ mang binh xông lên một trận không?

La Diệu khẽ lắc đầu:

- Chờ thêm. Hiển nhiên Bàng Bá đã đạt thành hiệp nghị với binh mã triều đình, đám người trong thư viện Thông Cổ kia muốn giải quyết ta trước. Xem ra bọn chúng cũng khá nóng lòng. Nếu ta mang binh tấn công mạnh mẽ Lưu Ân Tĩnh, Bàng Bá và Hứa Hiếu Cung sẽ lập tức mang binh tập kích quấy rối hai cánh của ta. Ta đã đánh giá thấp đám người Bàng Bá. Bọn chúng qua sống vốn không phải vì đánh Trường An, mà là nhằm vào ta.

Y vừa định nói tiếp, bỗng nhiên biến sắc:

- Tất cả mọi người không được đi ra ngoài, bất kể chuyện gì xảy ra ở bên ngoài cũng không được nhúng tay vào. Kẻ trái lệnh, chém.

Y bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía nam.

Có một ánh cầu vồng phi thiên mà tới.

- Những năm ta trốn tránh ở Đại Tùy, tu vị không còn nên không dám giao chiến với người khác. Hôm nay ngươi đã tới, thực ra là giải quyết xong tâm nguyện nhiều năm của ta. Nghe người ta nói ngươi là Trung Nguyên đệ nhất đã lâu, không đánh thì vẫn có chút nghi hoặc. Ta ở phía tây, ngươi ở phía đông, đôi bên vốn không liên quan gì tới nhau. Là ta vượt qua ranh giới, cho nên trận chiến này không thể tránh được.

Y nhìn tia cầu vồng kia, nói, sắc mặt nghiêm nghị.

- Có cần nói mấy lời vô nghĩa đó không?

Ánh sáng kia dừng cách La Diệu trăm mét, yên lặng bất động.

- Cũng đúng, nói mấy lời vô nghĩa làm gì. Đánh là được.

La Diệu hít sâu một hơi:

- Nghe nói ngươi chỉ dùng một kiếm, bất kể đối thủ là ai cũng không cần dùng tới kiếm thứ hai. Hôm nay ta muốn thử xem, liệu một kiếm của ngươi có giết được ta không?

Y bước mạnh về phía trước một bước, người y chợt xuất hiện lửa vàng, lửa vàng cháy hừng hực, cao chừng năm sáu mét. Nghiệp hỏa có thể đốt cháy vạn vật, theo bước chân của La Diệu dần biến ảo hình dáng, cuối cùng biến thành một bức tượng Phật to lớn ngồi khoanh chân, bao bọc La Diệu ở trong. Khuôn mặt của Đại Phật này rất rõ ràng, kim tuyến trong cơ thể là huyết mạch, càng ngày càng rõ ràng. Đại Phật kim thân biến ảo nghìn tay, mỗi một bàn tay là một chiêu thức.

- Chưa từng có người nào có thể phá được Phật lâm vạn pháp của ta.

La Diệu nhìn tia sáng ở xa xa, nói:

- Tới đây đi!

Hiển nhiên y đã kích động khó nhịn.

Y mong đợi trận chiến này đã lâu.

Ánh sáng bỗng nhiên lao về phía trước, biến thành một thanh trường kiếm có cổ ý dạt dào, lao thẳng tắp tới ngực La Diệu, không có bất kỳ biến hóa, cũng không nhanh tới mức không nhìn thấy rõ. Nó cứ đường đường chính chính bay thẳng tắp tới. Thoạt nhìn không có ưu thế gì, giống như một người mới học võ xuất kiếm, chẳng có gì lạ.

Sắc mặt của La Diệu dữ tợn, lại hô lớn một tiếng:

- Tới đây đi! Ta muốn tiêu diệt đệ nhất Trung Nguyên ngươi!

Cổ kiếm bay tới, đâm vào kim thân của Đại Phật. Nghiệp hỏa có thể đốt rọi vạn vật lại không có bất kỳ tác dụng gì với cổ kiếm. Cổ kiếm đâm vào ngực Đại Phật, sắc mặt của Đại Phật lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi. La Diệu ở bên trong Đại Phật cũng như vậy, bất kể thế nào y cũng không ngờ rằng, Phật lâm mà y dùng toàn bộ tu vị ngưng kết thành, lại không ngăn được một kiếm bình thường chẳng có gì lạ kia!

Kiếm đi rất thong thả, nhưng không thể bị ngăn cản.

Thân kiếm đã đâm vào cơ thể Đại Phật, đâm xuyên qua tim Phật. Vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của Phật càng thêm đậm, một nghìn tay thi triển một vạn chiêu thức cũng không ngăn được một kiếm.

Đại Phật ầm ầm mà tán, La Diệu quá sợ hãi, còn muốn gắn kết nội kình để ngăn cản kiếm kia đã đâm tới ngực y, rồi đâm xuyên qua da thịt. Y được xưng là kim thân bất diệt, nhưng hôm nay lại cảm nhận được khí tức tử vong.

Kiếm cắt quần áo của y, làn da, sau đó tới thịt. La Diệu đã sợ tới mặt mũi trắng bệch. Y có thể cảm giác được kiếm kia tiến vào thân thể của mình. Mũi kiếm chỉ còn cách trái tim một khoảng cách bằng sợi tóc.

Thoạt nhìn đây là một quá trình rất chậm. Nhưng những người bên trong lều lớn rình coi ra ngoài không thấy chuyện gì xảy ra cả.

La Diệu biết rằng mình sắp chết.

Lần đầu tiên, tử vong tới gần như vậy.





Bờ bắc Trường Giang

Thuyền cập bờ.

Lưu Lão Tam nhìn thoáng qua lão già khoanh chân đang ngủ, chợt phát hiện trong tay lão già đã không còn thanh cổ kiếm. Y hoảng sợ, vội vàng đi tới lắc người lão già:

- Cụ à, cụ à, có phải kiếm của cụ rơi xuống nước rồi không? Không phải ta trộm đâu nhé, tuy rằng ta tham tiền, nhưng ta rất trong sạch! Cụ đừng lừa ta, ta thực không thấy!





Đại doanh Ung quân

La Diệu đã tuyệt vọng, y không ngờ với tu vị của mình cũng không ngăn được một kiếm thường thường không có gì lạ. Mũi kiếm chỉ còn cách tí tẹo trái tim của y, chưa tới một giây sau sẽ đâm thủng.

Ông một tiếng, tia sáng trước mặt y bỗng nhiên tản ra, một thanh cổ kiếm trôi nổi giữa không trung, đâu có người cầm kiếm?

Đồng tử La Diệu co lại, thì thào tự nói:

- Tới chỉ là một thanh kiếm?





Lưu Lão Tam vẻ mặt đau khổ nhìn cô gái nông thôn xinh đẹp trước mặt, giải thích:

- Thực không liên quan gì tới ta. Ông ta bảo muốn chợp mắt một lúc, không cho phép ta gọi ông ta tỉnh. Nhưng cô nãi nãi à, ai biết ông ta vừa ngủ cái liền chết? Lúc ông ta lên thuyền ta có khuyên qua, lớn tuổi như vậy nên thành thật ở nhà, nhưng ông ta lại không nghe.

Cô gái nông thân mặc bộ váy bông màu xanh nhìn lão già, sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Đám thuyền phu không biết vì sao cô nãi nãi lại run tay tới vậy, vì sao trong mắt nàng ta lại đầy bi thương và khiếp sợ. Cô nãi nãi tới nơi này đã hơn một năm, chưa từng sợ hãi cái gì, nhưng lần này, có vẻ như nàng ta rất sợ hãi.

Cô gái nông thôn quỳ xuống, hướng lão già dập đầu ba cái.





La Diệu rút thanh cổ kiếm đã cắm vào ngực mình, nhìn máu trên mũi kiếm. Y đứng ở đó một mực không nhúc nhích, thật giống như biến thành một pho tượng đá không có sức sống.

- Môt kiếm phá vạn pháp…không hổ là Vạn Tinh Thần.

Chẳng biết qua bao lâu, La Diệu hướng về phía nam, cúi đầu nói:

- Thụ giáo!

Y đứng dậy, ra lệnh:

- Làm cho ta ba nghìn cờ trắng, ta muốn chôn kiếm.





Bên bờ Trường Giang

Có một nấm mồ cô độc

Nhất kiếm đi bảy trăm dặm về phía bắc

Trời chiều

Hoàng hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status