Tranh bá Thiên hạ

Chương 652: Muốn giết y chỉ có hai biện pháp

Bất kỳ người nào cũng có lúc phải chết. Nếu coi cái chết như một chuyến đi xa, vậy thì ngươi xuất phát sớm là vì mục đích đạt được từ sớm. Có người xuất phát muộn, có lẽ vì lưu luyến phong cảnh quê hương hoặc là lưu luyến người thân, người yêu, người bạn. Nhưng cuối cùng vẫn phải ra đi, ra đi mà không thể quay đầu lại.

Kỳ thực trong lòng Sở thị đã hiểu ra nhiều chuyện. La Diệu lừa bà ta nhiều năm như vậy, nhưng không phải bà ta cũng luôn tự lừa gạt bản thân đó sao?

Phương Giải ôm lấy bà ta đặt lên giường, sau đó đắp chăn cho bà ta. Cả đời này bà ta làm rất nhiều chuyện ác, nếu lan truyền ra ngoài có lẽ sẽ bị người ta xé thành mảnh nhỏ. Nhưng hiện tại bà ta đã bắt đầu lên đường, quy tắc sinh tử sẽ không thay đổi vì bà ta thiện hay ác.

- Không phải ta!

Thấy Phương Giải nhìn về phía mình, A Mạc Tát lắc đầu nói:

- Cổ độc trong cơ thể ả không giống với bốn thị nữ. Ta có thể dễ dàng giết chết bốn thị nữ, nhưng muốn giết ả đâu dễ dàng như vậy? Cổ độc gieo trong người ả là cấm thuật mà Vu Sư người Hột đã từ bỏ hàng nghìn năm trước, muốn hủy cổ độc đó đi không phải là điều dễ dàng!

Phương Giải biết A Mạc Tát nói không sai, cho nên trong lòng có chút thương cảm.

- Không liên quan gì tới bà ta.

Sở thị nằm trên giường, hơi thở mong manh, nhưng trên mặt bà ta lại có một ý cười thoải mái khiến người ta khó có thể lý giải. Đó là một sự thoải mái, thậm chí còn có chút đắc ý.

- Là ta tự giải cổ độc cho mình.

Bà ta cười cười với Phương Giải:

- Kỳ thực lúc ngươi mới trở về Ung Châu, ta vẫn luôn bất an. Ta sợ sự lừa dối mà ta cẩn thận duy trì nhiều năm qua sẽ bị vạch trần. Ta sợ bản thân sẽ không chịu nổi. Cho nên biết hôm nay ngươi sẽ tới, ta tự mình giải cổ độc…cho dù không có bà ta, ta cũng không sống qua tối nay.

Bà ta nói rất nhẹ, nhưng không có sự thương cảm:

- A Mạc Tát…ta biết rằng trong lòng ngươi hận ta, ta cũng vậy. Nói đi nói lại, người bị tổn thương lớn nhất vẫn là nữ nhân chúng ta. Nhiều năm qua, ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn giết ta. Có đôi khi cô tịch không có người, ta thường nghĩ, vì một nam nhân đùa bỡn cả ta và ngươi rồi thù hận ngươi, liệu có đáng giá hay không? Nữ nhân trong cuộc đời La Diệu, đã định trước chỉ là một sự tiêu khiển. Nói y lưu luyến không rời ta, cũng chỉ là y làm bộ làm dáng mà thôi.

- Làm bộ làm dáng…

A Mạc Tát thì thào lặp lại mấy chữ này, chợt phát hiện hóa ra Sở thị còn tỉnh táo hơn mình.

- Đúng vậy, tất cả điều y làm, đều là diễn trò.

A Mạc Tát thở dài, vô lực ngồi xuống ghế:

- Y chỉ là một vật thay thế, chỉ là bóng dáng của một người khác, cho nên từng ấy năm y luôn cố ý làm những chuyện khác với người kia. Những chuyện người kia chưa từng làm, y đều làm. Như vậy y mới cảm thấy mình là một ‘con người’.

Sở thị bình thản nói:

- Hóa ra tới hiện tại ngươi vẫn chưa biết, y căn bản không phải là một ‘con người’.

A Mạc Tát hơi sửng sốt, đau khổ cười:

- Đúng vậy a…y sao có thể là một ‘con người’ được.

- Hóa ra trước khi chết, ta mới có dũng khí đối mặt tất cả, mới có thể bình tĩnh kể lại tất cả.

Sở thị vươn tay nắm lấy tay Phương Giải, lúc này Phương Giải không cự tuyệt.

- Yên lặng nghe ta nói.

Nàng nhìn Phương Giải, khẽ cười:

- Ta biết ngươi muốn giết y, bởi vì y là vật thay thế của người khác, mà ngươi thì bị y coi là vật thay thế của y. Y vẫn muốn thoát khỏi sự trói buộc của người khác, mà ngươi cũng luôn luôn làm như vậy. Cho nên hai người các ngươi rất giống nhau…khác ở chỗ, ngươi mạnh hơn y.

Phương Giải khó hiểu, Sở thị nói hắn mạnh hơn La Diệu?

- Y mất vài chục năm mới thoát khỏi sự trói buộc của người khác, mà ngươi không cần mất thời gian lâu như vậy.

Sở thị ho khan vài tiếng, bộ ngực phập phồng. Do đã tự giải cổ độc, cho nên dung nhan của bà ta héo rút với một tốc độ nhanh chóng. Nhưng Phương Giải đột nhiên cảm thấy, lúc này bà ta xinh đẹp hơn lúc bà ta lạnh như băng rất nhiều.

Vì bà ta bây giờ, mới đúng là bà ta.

- Ngươi có biết, La Diệu là một nửa của Đại Luân Minh Vương Phật tông không?

Sở thị hỏi.

Phương Giải gật đầu.

Sở thị dường như có chút kinh ngạc vì Phương Giải biết chuyện này, sau đó bà ta trầm mặc một lúc, tiếp tục nói:

- Y từng nói với ta rằng, y chẳng qua là thứ mà Đại Luân Minh Vương trong lúc nhàm chán tạo ra từ chính bản thân mà thôi. Lúc đó y còn cảm thấy yêu ta thực sự, cho nên cái gì cũng nguyện ý nói với ta. Bởi vì Đại Luân Minh Vương không có tình yêu, cũng không hiểu cái gì gọi là tình yêu. Cho nên La Diệu nhất định phải có một đoạn tình yêu, ta chẳng qua chỉ là vai phụ trong vở tuồng của y mà thôi.

- Nhưng không thể phủ nhận rằng, giai đoạn đầu y đối xử với ta rất tốt…khụ khụ…lúc ta mới gặp y, y chỉ là một thiếu niên tuấn tú lịch sự, không có tu vị miệt thị thiên hạ, cũng không có quân đội có thể san bằng thiên hạ. Y đi qua cửa nhà ta, nhìn thấy ta đang tưới hoa, vì thế hỏi ta, cô thích hoa à? Ta không biết y, nhưng vẫn gật đầu. Vì thế, sáng sớm ngày thứ hai, trước cửa nhà ta liền có một vườn hoa.

- Y mất cả đêm đào hoa trên nửa ngọn núi mang tới.

Sở thị cười cười:

- Lúc đó, y không phải là La Diệu.

A Mạc Tát lẳng lặng nghe, chợt phát hiện La Diệu mà mình biết khác hoàn toàn với La Diệu mà Sở thị biết. Bà ta yêu chính là La Diệu khí phách vô song, cho dù y không có thân hình cao lớn, nhưng ở bất kỳ nơi nào, y đều là ngọn núi lớn nguy nga. Không ai có thể nhìn xuống y, chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ.

Mà La Diệu Sở thị biết, là một nam nhân bình thường.

A Mạc Tát vốn có chút khinh thường Sở thị, giờ lại trở nên tự ti.





Những điều Sở thị kể không có tác dụng gì với Phương Giải, nhưng hắn vẫn yên lặng nghe Sở thị kể lại chuyện cũ đầy cảm động.

- Y đứng ở trong vườn hoa dại, gọi to vào trong viện. Cha ta cầm xẻng đi ra ngoài muốn đuổi y, y lại quỳ xuống nói, ngài có thể gả con gái cho ta được không?

- Cha ta hơi sửng sốt, sau đó hỏi, ngươi có cái gì? Ngươi có thể cho con gái của ta cái gì?

Sở thị nở nụ cười rất tự nhiên, ánh mắt ấm áp:

- Y quỳ ở đằng đó, nói, hiện tại ta không có gì, chỉ có người ta có thể cho nàng. Nếu nàng muốn vinh hoa phú quý, cho ta thời gian ba năm, ta sẽ mang vinh hoa phú quý tới cho nàng. Nếu nàng muốn cuộc sống yên ổn, ta nguyện ý lưu lại làm một nông phu bình thường.

- Cũng không biết vì sao, cha ta lại tin lời của y. Sau đó cha ta liền để cho y vào sân, hai người bọn họ vừa nói chuyện vừa uống rượu. Rất nhanh, La Diệu bị cha ta chuốc say, say tới bất tỉnh nhân sự. Sau đó cha ta cười nói với ta, đó là một người có thể gả. Nếu y mang tâm tư khác tới, thì đã không bị cha rót say.

Phương Giải bỗng nhiên căng thẳng trong lòng.

Một lão già thật thà chất phát như vậy, cuối cùng bị La Diệu tự tay giết, đầu để vào thùng gỗ lớn rồi mang tới cung Thái Cực Trường An.

- Xin lỗi…

Khuôn mặt Sở thị lộ vẻ đỏ ửng, bà ta lắc đầu nói:

- Lạc chủ đề…ài…tuy ta biết những chuyện đó là y cố ý tạo ra, nhưng lúc nhớ tới vẫn cảm thấy rất đẹp. Có đôi khi nhớ lại ta liền mỉm cười, nhưng rõ ràng ta vẫn muốn giết y.

- Không sao.

Phương Giải cười cười với nàng:

- Bất kể thế nào, đó là những khoảng ký ức đẹp đẽ.

Sở thị gật đầu:

- Nếu ngươi muốn giết y, nhất định phải biết được một ít bí pháp của Phật tông. Lúc trước y tự hủy đan điền Khí Hải vậy mà không chết, là vì y vốn không phải là một ‘con người’ chân chính. Ta nói vậy, ngươi có hiểu không?

Phương Giải chấn động. Lúc trước Sở thị và A Mạc Tát nói rằng La Diệu không phải là người, hắn tưởng rằng đó chẳng qua là hai nữ nhân này có tình cảm gút mắc với La Diệu nên mới nói nhảm. Nhưng hiện tại nghe Sở thị nói, có vẻ như nó không đơn giản như vậy.

- Cái gì?

Phương Giải hỏi.

- Y thực không phải là người.

A Mạc Tát thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Phương Giải, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Y do Đại Luân Minh Vương chế tạo ra, tuy dùng thể xác của người, nhưng theo một nghĩa nào đó, y không phải là người. Mặc dù hủy đi Khí Hải, y vẫn còn sống. Cho dù hủy đi trái tim của y, y vẫn có thể sống. Y duy trì được sự sống không phải nhờ các cơ quan trong cơ thể, mà là nội kình.

Phương Giải không biết, một kiếm cách bảy, tám trăm dặm của Vạn lão gia tử đâm đúng vào trái tim của La Diệu.

Phương Giải hơi hiểu một chút, nhưng lại thấy không thể tin nổi.

Sở thị ừ một tiếng, nói:

- Nếu ngươi muốn giết y, nhất định phải biết được lúc đầu Đại Luân Minh Vương đã dùng thủ đoạn gì tạo ra La Diệu. Ta thậm chí hoài nghi, cho dù ngươi đánh nát nhục thể của y, y vẫn có thể sống.

A Mạc Tát gật đầu:

- Sở dĩ y lựa chon thân thể của ngươi làm vật thay thế, bởi vì thân thể của ngươi khá mạnh mẽ. Đổi thành người thường sẽ không chịu được nội kình khổng lồ như vậy. Quan trọng nhất là, thân thể của ngươi là Nguyên thể ngàn năm khó gặp.

- Nguyên thể?

Phương Giải sửng sốt:

- Nguyên thể là cái gì?

- Ngươi không biết?

A Mạc Tát có chút kinh ngạc hỏi.

Phương Giải lắc đầu:

- Không biết, ta cũng rất tò mò với cơ thể của mình.

- Nếu ngươi muốn biết Nguyên thể là gì, vậy ngươi trở về hỏi nữ nhân bên cạnh kia của ngươi đi. Trên thế giới này nếu có người có thể giải thích một cách rõ ràng, thì chỉ có nàng ta.

- Ai?

- Tang Táp Táp

A Mạc Tát nói:

- Không ai biết Nguyên thể rõ ràng hơn nàng ta.

Sở thị nhẹ nhàng nói:

- Tat không biết mấy thứ đó, ta chỉ biết rằng, nếu ngươi muốn giết y, nhất định phải biết nhược điểm của y ở chỗ nào. Mà nếu muốn biết việc này, nhất định phải bắt đầu từ Phật tông.

A Mạc Tát nói:

- Không biết vì sao, các ngươi ở đây nói làm sao giết được La Diệu, ta nên phẫn nộ mới đúng, ta nên ra tay giết các ngươi mới đúng. Nhưng hiện tại chính ta cũng tham dự vào đó, còn cảm thấy một sự khoái trá khó hiểu….

Sở thị có chút thông cảm nhìn về phía A Mạc Tát:

- Ngươi giống như ta, đều có một vài kỷ niệm đẹp với La Diệu. Nhưng nếu ngươi và ta biết tin La Diệu chết, đều sẽ cười ha hả đi.

A Mạc Tát trầm mặc.

- Muốn giết chết La Diệu.

Một lát sau, A Mạc Tát ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói:

- Chỉ có hai biện pháp…thứ nhất, ngươi phải biết lúc trước Đại Luân Minh Vương chế tạo La Diệu kiểu gì, như vậy liền biết được nhược điểm của La Diệu. Tốt nhất là ngươi đi gặp Đại Luân Minh Vương, tin rằng y cũng nguyện ý tiêu diệt một nửa đã không thể khống chế được của mình.

- Đại Luân Minh Vương chết rồi.

Phương Giải khẽ thở dài.

- A?

Sở thị và A Mạc Tát nghe thấy câu này đều không nhịn được kinh hô, ánh mắt nhìn về phía Phương Giải đầy sự kinh ngạc:

- Đại Luân Minh Vương làm sao có thể chết được? Mặc dù Đại Luân Minh Vương không còn mạnh như lúc trước, nhưng y cũng giống như La Diệu, muốn giết y cơ hồ không có khả năng!

- Y quả thực chết rồi, chết ở trong tay Trung Thân Vương Dương Kỳ.

- Khó trách!

A Mạc Tát thở dài một tiếng:

- La Diệu kiêng kỵ nhất ba người, một là Đại Luân Minh Vương. Hai là một kiếm phá vạn pháp Vạn Tinh Thần. Ba là Dương Kỳ, người mà không ai nhìn thấu được. Tuy nhiên, nếu Đại Luân Minh Vương đã chết rồi, vậy thì muốn giết La Diệu chỉ còn một biện pháp.

- Biện pháp gì?

- Để cho bản thân mạnh hơn La Diệu!

A Mạc Tát rất nghiêm túc nói:

- Cho nên, đầu tiên ngươi phải rõ ràng, Nguyên thể là gì.

Phương Giải có chút mê hoặc, trong đầu bỗng nhiên sáng ngời. Hắn nhớ lúc Dương Kỳ giết Đại Luân Minh Vương, bên trong tòa nhà đất do chính Đại Luân Minh Vương tạo ra, Dương Kỳ dùng một quả cầu sáng rất kỳ quái vây khốn Đại Luân Minh Vương. Sau khi quả cầu sáng kia lớn dần, dường như có một con mãnh hổ muốn giãy dụa thoát ra khỏi quả cầu, cuối cùng không thành công.

Chẳng lẽ đó chính là thủ đoạn để đánh chết Đại Luân Minh Vương?

Phương Giải cảm thấy tiếc nuối. Hắn tận mắt trông thấy quá trình Dương Kỳ giết Đại Luân Minh Vương, nhưng lại không để ý tới chi tiết kia. Hiện tại, nửa kia của Đại Luân Minh Vương đã thành đối thủ của hắn, mà hắn làm sao làm được như Dương Kỳ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status