Tranh bá Thiên hạ

Chương 654: Người thích hợp để hỏi

A Mạc Tát không thể lui được nữa.

Bà ta cúi đầu nhìn bàn tay do sâu tạo thành, sự sợ hãi trong mắt càng ngày càng đậm. Bà ta nâng hai tay lên, há miệng nhìn hai tay dần dần thu nhỏ. Đám sâu bắt đầu rơi xuống đất, tạo thành một đội quân bò ra ngoài cửa.

Ở cửa, đứng một nữ tử mặc váy dài.

Tang Táp Táp

- Tính toán nhiều như vậy, cuối cùng lại bỏ qua cô.

A Mạc Tát thở dài, nhìn cánh tay trụi lủi của mình, trong nháy mắt giống như quả bóng bị xì hơi, cả người mất đi sự sống. Bà ta chậm rãi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, dường như quên cả đau đớn.

- Ta biết cô ở bên cạnh Phương Giải, nhưng lại quên dòng máu chảy trong người cô không chỉ là dòng máu của Tang Loạn, còn có dòng máu của Khúc Hân Lang Dã. Bà ấy như là sứ giả được ông trời phái xuống, thuộc về tự nhiên. Khó trách những con sâu độc mà ta bày trong sân lại không có bất kỳ tác dụng gì với Phương Giải. Khó trách vừa rồi Toản Địa Long mà ta triệu tập lại rời đi hết…Khúc Hân Lang Dã là độc nhất vô nhị. Ta không ngờ rằng ngàn năm sau, dòng máu của bà ấy lại sống lại trong người hậu nhân… thật là khó được.

- Người tính không bằng trời tính.

A Mạc Tát suy sụp ngồi xuống ghế, nhìn Phương Giải, lắc đầu nói:

- Ngươi thật quá may mắn. Tuy hiện tại ngươi có thực lực của người tu hành Cửu Phẩm, nhưng cổ thuật của ta muốn vây khốn ngươi cũng không tính là chuyện khó khăn. Chỉ có điều không ngờ rằng nàng ta xuất hiện, không ngờ rằng nàng ta có năng lực của Khúc Hân Lang Dã…đây không phải là không tính tới, mà là căn bản không ngờ tới.

Phương Giải nhún vai:

- Là do ngươi quá tự tin.

A Mạc Tát hơi ngạc nhiên, lập tức gật đầu:

- Đúng, quả thực ta không cho rằng ngươi là một đối thủ khó giải quyết. Ta tưởng ta có thể vây khốn được ngươi ít nhất một ngày, thậm chí hai ngày.

- Nói cho ta biết, vì sao La Diệu đột nhiên trở về?

Phương Giải nói:

- Ngươi có biết không?

- Ngươi cũng biết, việc gì phải hỏi ta?

A Mạc Tát vẫn nhìn cánh tay cụt. Mặc dù bà ta không phải là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng cũng thể chịu được cánh tay của mình trở nên xấu xí như vậy.

- Vừa rồi ngươi nói ngươi có thể bám chân được ta hai ngày, nói cách khác, phải hai ngày sau La Diệu mới trở về được? Như vậy vì sao ngươi không dụ dỗ ta tới La phủ muộn hơn?

A Mạc Tát ngẩng đầu nhìn Phương Giải:

- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không hỏi nhiều vấn đề nhàm chán như vậy, mà là mau chóng chạy trốn.

Phương Giải nghe thấy câu này, không nhịn được bật cười:

- Vừa rồi ta nói ngươi rất tự tin, đây là khuyết điểm trí mạng của ngươi. Mà lời của ngươi nói lại lộ ra trăm ngàn chỗ hở. Ngươi nói ngươi có thể níu chân ta một ngày tới hai ngày. Ha hả…nếu La Diệu không xảy ra chuyện gì, thì quan tâm gì tới một ngày, hay hai ngày?

Bả vai A Mạc Tát run lên một cái, sau đó cúi đầu không nhìn Phương Giải.

- Dưới trướng của ta có một đội ngũ chuyên tìm hiểu tin tức, gọi là Kiêu Kỵ Giáo.

Phương Giải rất bình tĩnh nói:

- Ta làm bất kỳ chuyện gì cũng đều có thói quen tìm hiểu kẻ địch một cách rõ ràng. La Diệu là kẻ thù lớn nhất của ta, tất nhiên ta sẽ an bài rất nhiều người nhìn chằm chằm vào y. Không hề nghi ngờ rằng y là một trong những người tu hành mạnh nhất thế gian, người của ta muốn nhìn chằm chằm vào y là không có khả năng. Nhưng dưới trướng của y có trăm vạn đại quân, mục tiêu của y là phá được thành Trường An…

- Cho nên, chỉ cần nhìn chằm chằm vào đội ngũ của y là đủ rồi.

Phương Giải nói:

- Trước cái hôm ta tới Ung Châu, ta nhận được mật báo của Kiêu Kỵ Giáo. Trăm vạn đại quân của La Diệu đánh bại binh mã của triều đình ở Kinh Kỳ Đạo, bắt đầu tấn công vệ thành Trường An. Ngay lúc đã công phá được một tòa vệ thành, không biết triều đình triệu tập được một đội tinh nhuệ từ nơi nào. Đội quân này giết ra từ trong thành Trường An, đánh cho đại quân của La Diệu phải đại bại.

- Hơn nữa, bại không chỉ là La Diệu.

Phương Giải rất chăm chú nói:

- Tuy ta không biết đội quân tinh nhuệ đột nhiên từ trong thành Trường An giết ra kia do ai suất lĩnh, từ nơi nào tới. Nhưng ta có thể khẳng định, đội quân này có liên quan tới việc La Diệu phải vội vã đánh thành Trường An. Mặc dù ta không biết nhiều, nhưng ta có thể đoán được trong thành Trường An nhất định có điều gì hoặc người nào đó uy hiếp được La Diệu. Sau khi y rời khỏi Hoàng Dương Đạo, hành động của y có chút kỳ lạ. Mà người hay chuyện này, đều kỳ lạ hơn.

- Vài ngày trước ta nhận được tin, Vạn Tinh Thần chết rồi.

Phương Giải nói:

- Nếu nói chỉ có một người khiến La Diệu kiêng kỵ, thì chính là Vạn Tinh Thần. Nhưng Vạn Tinh Thần chết rồi, La Diệu vẫn không dám một mình tiến vào Trường An, mà là tính toán dùng trăm vạn đại quân công phá. Điều này chỉ có thể nói rõ rằng, y không dám tiến vào thành Trường An một mình, hoặc là y không vào được.

Phương Giải không để ý tới A Mạc Tát, tiếp tục nói:

- Ta từng không chỉ một lần nghe qua, thành Trường An không thể công phá. Nhưng lúc trước có người đại tu hành của Phật tông tiến vào thành Trường An, đi lại tự do. Lúc đó ta hơi hoài nghị, câu ‘Thành Trường An không thể phá’ kia có phải mạnh miệng nói ra không. Về sau ta biết trong thành Trường An có Vạn lão gia tử một kiếm phá vạn pháp. Chỉ là ông ấy khinh thường ra tay với đệ tử Phật tông kia mà thôi.

- Ta tưởng Vạn lão gia tử chính là bức tường thứ hai của thành Trường An. Bức tường thứ nhất có thể chống được trăm vạn đại quân, mà bức tướng thứ hai, có thể ngăn khách giang hồ làm càn. Nhưng Vạn lão gia tử đã chết rồi, La Diệu vẫn sốt ruột tấn công Trường An. Vì sao y không vào đó một mình, cứ phải dẫn theo quân đội?

Phương Giải dừng bước, nhìn A Mạc Tát, nói:

- Lý do duy nhất, chính là trong thành Trường An có một sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả Vạn lão gia tử. Có lẽ là một người, có lẽ là một đội quân. Không lâu trước, đội quân giết ra từ trong thành Trường An kia đã chứng minh dự đoán của ta. Đội quân này đột ngột đi ra, thẳng tới khi La Diệu bao vây Trường An mới xuất hiện. Chứng tỏ đội quân đó chỉ xuất hiện ở một thời điểm đặc biệt nào đó.

- Đây chính là lý do mà La Diệu sợ hãi, đúng không?

Phương Giải nhìn vào mắt A Mạc Tát, hỏi.

A Mạc Tát không nói gì cả, tránh né ánh mắt của Phương Giải.

- Lúc này La Diệu hẳn là đã bị thương.

Phương Giải khẽ thở dài một tiếng:

- Trong thành Trường An, chẳng những có một đội quân khiến La Diệu lo lắng, còn có một người có thể gây tổn thương cho La Diệu, người này còn đáng sợ hơn cả Vạn lão gia tử. La Diệu vẫn tới chậm. Thương thế của y nhất định rất nặng, cho nên mới vội vã trở về tìm ta như vậy. Mà trước khi y tấn công thành Trường An, y đã có dự cảm rằng minh sẽ gặp chuyện.

- Cho nên y mới bảo ngươi tới đây an bài tất cả để dụ ta tới. Nam Yến Mộ Dung Sỉ, Hột Vương Đồ Hồn Đa Biệt, còn có Tổng Đốc bốn đạo thảo nguyên, đều là quân cờ mà La Diệu an bài. Ngươi là một cánh tay của y, phụ trách tới mở bàn cờ này.

- Dùng một bàn cờ lớn như vậy để dụ ta tới, chứng tỏ rằng La Diệu hiểu ta hơn ngươi. La Diệu biết rằng ta nóng lòng thoát khỏi y, biết rằng ta nóng lòng muốn biết nhược điểm của y, biết rằng ta nóng lòng muốn phát triển thực lực của bản thân, cho nên mới an bài tai nạn cho Ung Châu. Khiến người Nam Yến và người Hột liên thủ tấn công Bình Thương Đạo, sau đó khiến Tổng Đốc bốn đạo Tây Nam ra mặt mời ta tới Ung Châu phá địch. Mà chấp hành tất cả, chính là ngươi…

A Mạc Tát nhìn Phương Giải như nhìn thấy ma quỷ, sự hoảng sợ trong mắt rất rõ ràng.

- Từ khi nào ngươi đoán ra được?

Bà ta không nhịn được hỏi.

Phương Giải cười cười nói:

- Điều này rất khó đoán sao? Ta giết một cường giả Cửu Phẩm ở Bắc Huy Đạo, bọn họ nhịn. Ta giết một gia tộc ở Nam Huy Đạo, bọn họ vẫn nhịn. Sau khi ta tới Ung Châu, Lạc Thu nhường nhịn ta mọi điều, ta nói cái gì ông ta liền cho ta cái đó, điều này có bình thường không? Chẳng lẽ bọn họ thực sự sợ ta?

- Không!

Phương Giải lắc đầu:

- Bọn họ sợ chính là La Diệu, cho nên dù ta thử kiểu gì, bọn họ đều nhẫn nhịn.





- Điều này rất không bình thường, mà ta không tự đại tới mức cho rằng có thể dựa vào giết người là có thể kinh sợ được toàn bộ thế gia đại hộ của bốn đạo Tây Nam. Những người đó đã trải qua mấy trăm năm lắng đọng, từ khi sinh ra đã cho rằng mình cao quý. Ta còn chưa có thực lực khiến cho bọn họ khuất phục.

Phương Giải nói:

- Mà bọn họ biểu hiện rất sợ ta, chính là sơ hở.

Trong mắt A Mạc Tát không ngừng lóe ra sự kinh ngạc. Bà ta không ngờ rằng Phương Giải lại đoán được chuẩn như vậy, tính kế nhiều như vậy. Hắn giết người ở Bắc Huy Đạo, tàn sát gia tộc ở Nam Huy Đạo, đều là đang thử dò xét. Lúc trước bà ta còn lo lắng, nếu tất cả mọi người biểu hiện quá hiền lành, quá khách khí, thì Phương Giải sẽ hoài nghi, cho nên mới an bài một số người cho Phương Giải cái hạ mã uy. Bà ta cũng không ngờ rằng Phương Giải lại trực tiếp giết người, càng không ngờ rằng mình lại biến lợn lành thành lợn què.

Những thứ bà ta an bài, ngược lại khiến Phương Giải nhìn ra không ổn.

La Diệu để cho bà ta trở về phụ trách dẫn dụ Phương Giải tới Ung Châu, chính vì La Diệu lo lắng chuyện trong thành Trường An sẽ rất khó ứng phó. Nếu chẳng may y xảy ra chuyện gì, y nhất định phải tới nơi thích hợp cướp lấy thi thể của Phương Giải. Mà nơi thích hợp nhất, tự nhiên là Ung Châu. Y ở Ung Châu vài chục năm, sao có thể không có sự chuẩn bị gì được?

- Nếu ta đoán không sai.

Phương Giải nói:

- Trong phủ này nhất định có chỗ nào đó y dùng để cướp lấy thân thể của ta. Thật giống như Đại Luân Minh Vương có một mật thất trong Đại Luân Tự. Nếu cướp đoạt thân thể của người bình thường, không cần phức tạp như vậy. Nhưng bất kể là thế thân mà Đại Luân Minh Vương cần để chuyển thế hay là ta, đều có thể chất khá đặc thù, cho nên cướp thân thể phải là một nơi tuyệt đối an toàn, không thể bị quấy rầy.

- Ngươi dụ ta tới đây, hẳn là để chuẩn bị hai phương án. Thứ nhất, khống chế ta ở chỗ này. Thứ hai, níu chân ta, đợi La Diệu trở về.

- Địa điểm và ngươi.

Phương Giải rất nghiêm túc nói:

- Xem ra là hai điều kiện mà La Diệu không thể thiếu để đoạt được thân thể của ta.

A Mạc Tát cười lạnh:

- Vì vậy ngươi mới không dám giết ta.

- Sai rồi.

Phương Giải mỉm cười lắc đầu:

- Hoàn toàn trái lại, ngươi là một điều kiện rất quan trọng trong quá trình La Diệu cướp đoạt thân thể của ta, như vậy dù ngươi không nói gì, ta vẫn giết ngươi. Như vậy quá trình của La Diệu sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều phải không?

- Ta nói nhiều như thế…

Phương Giải chỉ tay về hướng A Mạc Tát:

- Sự kiên nhẫn của ta cũng đã hao hết rồi.

Lần này Phương Giải không cần dùng tới vô hình lực, một ánh sáng màu vàng xuất hiện trước mặt A Mạc Tát. Ánh sáng này càng ngày càng ngưng thực, dần biến thành một thanh lợi khí. Kim loại lực thuần túy, sắc bén vô cùng.

A Mạc Tát nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Kim loại lực biến thành khoan sắt dần dần tới gần cổ họng A Mạc Tát, sau đó chậm rãi đâm vào, tốc độ phi thường chậm. A Mạc Tát có thể cảm giác được khoan sắt chui dần vào da thịt của mình, rõ ràng cảm nhận được chiều dài.

Khóe miệng của bà ta không tự chủ được co quắp, cả người căng cứng.

- Bà ta chắc chắn sẽ không nói. Người như bà ta, tâm chí cực kỳ kiên định.

Tang Táp Táp bỗng nhiên mở miệng nói:

- Giết bà ta đi.

Phương Giải hơi sững sờ, sau đó gật đầu:

- Ừ.

- Cảm ơn.

A Mạc Tát mở mắt nhìn Tang Táp Táp một cái.

Tang Táp Táp không nói gì, xoay người đi ra ngoài. Sâu độc cũng bò theo nàng ra ngoài phòng. Tang Táp Táp chỉ tay về phía trước, sâu độc bò tới một chỗ trống trải, nàng quay đầu liếc nhìn Phương Giải một cái, Phương Giải gật đầu, ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, thiêu rụi đám sâu.

- Vì sao ngươi vẫn chưa động thủ?

A Mạc Tát nhìn Phương Giải, hỏi.

- Bởi vì có bạn của ta tới, nàng ta thích hợp hỏi ngươi hơn ta.

Phương Giải xoay người nhìn về phía cửa.

Trong viện, một đạo sĩ béo ú, đi đường lạch bạch như con vịt nhưng nhìn rất thuận mắt cười ha ha đi vào. Khuôn mặt của y không có một nếp nhăn, trơn láng như một cái bánh bao. Mà phía sau y, là một đạo cô lạnh lùng, nhưng có khuôn mặt tuyệt sắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status