Tranh bá Thiên hạ

Chương 802: Tin được ngươi

Từ xưa tới nay, hình như chiến trường chưa từng xuất hiện chuyện như vậy. Một phương mang binh tấn công Đô thành của một phương khác, sau đó phương bị vây phái người ước hẹn với chủ soái của phương tấn công, đấu một trận trên nóc hoàng cung. Ước hẹn này vốn là một điều vớ vẩn, nhưng chủ soái của phương vây thành không ngờ lại đáp ứng. Giờ không phải là vớ vẩn nữa rồi, mà là không thể tưởng tượng nổi.

Phương Giải tự mình tiễn Ngộ Kỷ Đại hòa thượng và Chu Kiểm Toán rời khỏi đại doanh. Ngộ Kỷ Đại hòa thượng nói phải về trước để viết di thư, Phương Giải cười nói, đại sư yên tâm, đám đồ tử đồ tôn kia của đại sư sẽ không đọc di thư của người đâu, bọn họ nhất định sẽ cao hứng xóa bỏ lệnh cấm, ăn một bữa thịt. Ngộ Kỷ Đại hòa thượng nói, ngươi đoán không sai, bọn chúng sẽ tới kỹ viện uống rượu.

Phương Giải cười ha hả, Ngộ Kỷ Đại hòa thượng thi lễ một cái liền rời đi. Hai người trò chuyện vui vẻ, đâu giống như là hai đối thủ sắp quyết đấu sinh tử?

- Quốc công gia.

Chu Kiểm Toán đợi Ngộ Kỷ Đại hòa thượng rời đi mới cười nói:

- Có mấy lời ta không thể không nói…Lý do mà Hắc Kỳ Quân tấn công Nam Yến, chỉ là râu ria. Nói khó nghe một chút, ta không quan tâm tới sự sống chết của Mộ Dung Sỉ. Lúc trước làm sao y ngồi lên vị trí Hoàng Đế, toàn bộ phụ nữ và trẻ em Nam Yến đều biết. Sở dĩ mọi người không phản đối, lý do trong đó chắc với trí tuệ của Quốc công gia đương nhiên hiểu được.

Y nhìn Phương Giải, nói:

- Ta đã nói rõ ràng rồi, chỉ xem thái độ của Quốc công gia.

Phương Giải vừa đi vừa nói:

- Tể tướng đại nhân chắc cũng biết, ở thành Kim An, ta tỏ thái độ gì với Ninh Hạo.

Chu Kiểm Toán hơi trầm ngâm rồi nói:

- Chỉ có điều, thái độ này…còn chưa đủ.

Phương Giải nói:

- Dường như ngươi quên một việc.

Chu Kiểm Toán không hiểu ý của Phương Giải:

- Việc gì?

Phương Giải bình thản nói:

- Sở dĩ ta phái người bí mật tiếp xúc với Tể tướng đại nhân, không phải vì ta không hạ được thành Đại Lý, mà là vì ta không muốn tổn thất quá nhiều thuộc hạ. Chắc đại nhân cũng rõ ràng trong thành Đại Lý kia có bao nhiêu binh lính trung thành với Mộ Dung Sỉ, trong triều đình Nam Yến có bao nhiêu quan viên nguyện ý đồng sinh cộng tử với Mộ Dung Sỉ. Cho dù ta không phái người chủ động tìm ngươi, thì ngươi có biết bao nhiêu người chủ động tới tìm ta không?

Phương Giải vẫy tay, lập tức có Kiêu Kỵ Giáo đi tới, tay cầm một cái khay. Trên khay có mấy chục bức thư.

- Số thư này là do những người trong thành Đại Lý phái cao thủ âm thầm rời khỏi thành mang tới cho ta. Nếu ngươi thích đọc, thì ta tặng cho ngươi. Chắc ngươi đều quen những người này, chữ của bọn họ là thật hay giả, ngươi liếc mắt là nhận ra.

Chu Kiểm Toán biến sắc, nhìn đống thư trên khay, trong lòng cuồn cuộn như sóng biển. Y biết không có mấy triều thần nguyện ý chịu chết với Mộ Dung Sỉ, lại không ngờ rằng có nhiều người đã bày tỏ thái độ sớm như vậy.

Phương Giải nhìn thoáng qua sắc mặt của Chu Kiểm Toán, vừa đi vừa khẽ cười nói:

- Cho nên, đây là chuyện mà Tể tướng đại nhân đã quên. Ta phái người liên lạc với ngươi, không phải là muốn cầu cạnh ngươi, mà chỉ là tìm kiếm một biện pháp phá thành ít tổn thất nhất. Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, thành này đều bị phá. Mặc dù là ta phái người tới trước, nhưng quyền chủ động chưa bao giờ nằm trong tay ngươi. Cho nên…vừa rồi ngươi nói thái độ của ta còn chưa đủ, ta chỉ coi đó là một câu nói đùa.

Sắc mặt của Chu Kiểm Toán biến ảo không ngừng. Giờ khắc này y mới hiểu ngay từ lúc đầu mình đã không lợi thế nào. Đây căn bản không phải là đàm phán, mà là lựa chọn tiếp nhận hay không tiếp nhận.

Dường như Phương Giải không vội, cứ bước về phía trước, đợi y lên tiếng.

Hai người đi bộ ra khỏi đại doanh tới hướng thành Đại Lý, vô tình đã đi được hơn một dặm đường. Sắc mặt của Chu Kiểm Toán rất khó coi, hiển nhiên đang tính toán làm sao thu được lợi ích lớn nhất.

- Hy vọng…Quốc công gia khoan dung thêm một chút.

Qua hồi lâu, Chu Kiểm Toán thở dài một tiếng, giọng điệu nói chuyện của y cũng thay đổi, không còn ngang hàng như lúc trước, mà mang theo một tia thỉnh cầu:

- Ta biết binh uy của Quốc công gia đang thịnh. Từ khi xuôi nam tới nay trăm trận trăm thắng. Nhưng đúng như lời Quốc công gia nói, tổn thất ít một chút vẫn tốt hơn. Ở trong thành Đại Lý ta có chút danh vọng. Danh vọng này ít nhất có thể sánh bằng một vạn binh mã.

Phương Giải mỉm cười nói:

- Nếu không phải sự ảnh hưởng của ngươi có thể tương đương với một vạn binh mã, thì sao ta phải phái người tìm ngươi? Ngươi có biết vì sao ta đáp ứng Ngộ Kỷ Đại hòa thượng, ngày kia quyết chiến trên hoàng cung Đại Lý không?

Chu Kiểm Toán trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:

- Không biết.

- Bởi vì…

Phương Giải cười tự tin:

- Ta muốn những người làm chủ trong thành Đại Lý kia biết rằng, nếu ta muốn đi vào, cũng không khó. Cho dù là đi vào, các ngươi cũng không làm gì được ta. Nếu ngươi không tin, ngươi có thể nhìn xem. Ngày kia ta tiến vào hoàng cung Nam Yến đánh một trận với Ngộ Kỷ Đại hòa thượng, ai có thể ngăn được ta?

Chu Kiểm Toán không biết phải nói gì, trong lòng vẫn chưa rõ ràng.

- Ta hậu táng Chu Xanh Thiên là vì ta biết dù Chu gia của các ngươi có thế lực khổng lồ ở Nam Yến, nhưng làm việc luôn hướng tới nhân nghĩa, không hề hà khắc với dân chúng. Ngươi nên biết từ khi ta xuôi nam tới nay ta chỉ giết những kẻ như thế nào. Qua đó cũng thấy được thái độ của ta.

Phương Giải nói:

- Ta không cho ngươi có cơ hội cò kè mặc cả, ngươi vốn không có cơ hội để cò kè mặc cả.





Độc Cô Văn Tú ngăn cản ở trước mặt Phương Giải, kiên quyết nói:

- Thuộc hạ không thể nhìn Chủ Công đi vào thành Đại Lý. Cho dù Chủ Công có tu vị cường đại, nhưng Nguyên Soái ba quân sao có thể tiến vào hiểm địa được? Cho dù Nam Yến yếu ớt, cho dù Mộ Dung Sỉ không được yêu mến, nhưng cuối cùng y vẫn là vua một nước. Dưới trướng của vua một nước, đâu có thiếu khách giang hồ?

Sau khi tiễn bước Chu Kiểm Toán, Độc Cô Văn Tú liền ngăn Phương Giải lại.

Phương Giải cười nói:

- Ngươi chớ lo lắng, ta có nắm chắc vào thành cũng nắm chắc rời khỏi thành. Hơn nữa ta vào thành liền có cơ hội giết Mộ Dung Sỉ. Nếu ta giết Mộ Dung Sỉ, thì sẽ có bao nhiêu binh lính không phải chết trận?

Độc Cô Văn Tú vẫn không lùi bước:

- Cho dù trong lòng Chủ Công đã có chủ ý, nhưng thuộc hạ vẫn không thể tán thành. Không chỉ là thuộc hạ, trên dưới mười vạn tướng sĩ Hắc Kỳ Quân, không có người nào đáp ứng. Mộ Dung Sỉ tính kế như vậy, rõ ràng là không có kế sách nào nữa nên mới nói bừa, Chủ Công sao có thể cho y cơ hội? Hiện tại mười vạn tướng sĩ đang vây thành, cho dù Chủ Công không vào thành, nhanh thì mười ngày, lâu thì một tháng, Đại Lý tất phá, cần gì mạo hiểm?

Sắc mặt của y rất kiên quyết, xem ra là không chịu đồng ý.

Phương Giải bất đắc dĩ, kéo y sang một bên nói nhỏ vài câu. Độc Cô Văn Tú nghe xong liền biến sắc, nhưng rất nhanh lắc đầu:

- Tuy việc này nằm ngoài dự đoán của thuộc hạ, nhưng thuộc hạ vẫn không thể tránh ra. Chủ Công là Nguyên soái ba quân, tiền phương của Hắc Kỳ Quân có mười vạn tướng sĩ, đại doanh núi Chu Tước cũng có mười vạn tướng sĩ. Sinh tử hai mươi vạn người đều nằm trong tay Chủ Công, nếu viêc gì cũng phải do đích thân Chủ Công ra tay, vậy thì nuôi hai mươi vạn người làm gì?

- Có câu chắc ngươi chưa từng nghe qua.

Phương Giải mỉm cười nói:

- Mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, có thể bắt được chuột thì chính là mèo…Chuyện này có cơ hội chiến thắng mà không tổn thất, thì không nên bỏ qua. Ta biết ngươi nói không sai, ta là chủ soái Hắc Kỳ Quân, không thể dễ dàng đi vào nơi nguy hiểm, đó là không chịu trách nhiệm với hai mươi vạn tướng sĩ. Nhưng ngươi nên hiểu, có những lúc lựa chọn như vậy, chính là vì hai mươi vạn tướng sĩ.

- Chủ Công!

Độc Cô Văn Tú còn muốn nói thì bị Phương Giải ngăn lại:

- Ta đã nói ra với ngươi rồi, cho nên ngươi cần phải lo lắng nữa. Chẳng lẽ ta tiến vào được, lại không quay ra được?

Hắn không cho Độc Cô Văn Tú nói tiếp, vỗ vai Độc Cô Văn Tú, nói:

- Các thành phía sau ta đều giao cho Ngụy Tây Đình xử lý, phỏng chừng còn cần mấy ngày nữa mới giải quyết xong. Vả lại Ngụy Tây Đình là người có tâm tính không đủ trầm ổn, ánh mắt cũng không bằng ngươi. Diệt xong Nam Yến, mọi chuyện ở đây còn cần ngươi chỉnh đốn lại. Ngươi đi về trước đi, suy nghĩ xem sau khi phá thành Đại Lý thì sẽ làm gì.

Độc Cô Văn Tú sửng sốt:

- Chủ Công, sau khi phá Đại Lý, ngài sẽ trở về?

Phương Giải gật đầu:

- Sau khi hạ thành Đại Lý, tuy còn thừa lại hơn mười tòa thành lón, nhưng không có gì phải lo lắng. Thái độ của Chu Kiểm Toán đã nói rõ vấn đề. Ở Nam Yến này, các thế gia không tin tưởng nhau, năm bè bảy mảng, không đáng để lo nghĩ. Chỉ cần Đại Lý vừa tan vỡ, ta không cần phải lưu lại ở đây nữa. Vừa rồi không phải ngươi đã nói rồi sao, ta là nguyên soái ba quân, không thể chuyện gì cũng đích thân xử lý.

Phương Giải nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói:

- Chỉ cần Đại Lý phá, ta liền mang theo mười vạn tướng sĩ Hắc Kỳ Quân này trở về phía bắc. Ba đạo là Ung Bắc Đạo, Nam Huy Đạo, Bắc Huy Đạo đã tới thời điểm lấy xuống rồi. Sau khi viện quân tới, ta sẽ phong ngươi làm Hành quân tổng quản, phong Trần Bàn Sơn làm Soái, Gia Cát Vô Ngần làm phó soái. Ba ngươi các ngươi thương lượng làm việc, mang binh tiếp tục quét sách các thế lực còn sót lại của Nam Yến.

Hắn cười nói:

- Ta giao cục diện rối rắm này cho các ngươi thu thập, còn ta thì đi tránh phiền nhiễu.

Độc Cô Văn Tú suy nghĩ một lát rồi nói:

- Còn khoảng mười ngày nữa thì viện quân tới. Khi nào thì Chủ Công trở về?

Phương Giải nói:

- Viện quân vừa đến ta liền mang binh trở về, sau khi nghỉ ngơi ở Ung Châu mấy ngày liền xuất phát về phía bắc. Lúc đó sở dĩ ta lựa chọn xuôi nam diệt Yến trước, chính là lo lắng Hoàng Dương Đạo quá gần Tây Bắc, chỉ cách thế lực của Kim Thế Hùng, Cao Khai Thái, Vương Nhất Cừ một con sông. Vả lại phần lớn thủy sư của Đại Tùy đang ở trong tay của Vương Nhất Cừ. Nếu y mang theo thủy sư phong tỏa đường sông, ngăn cản đội tàu của Hàng Thông Thiên Hạ tới đại doanh núi Chu Tước, vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn.

- Với lại Hoàng Dương Đạo cũng cách Giang Nam có một con sông. Vị trí nơi này quá nguy hiểm, thủy sư phát triển không nổi, mà chúng ta vốn không có quyền chủ động. Đây là lý do mà ta xuôi nam trước. Ung Châu có một bộ phận chiến thuyền, nếu Nam Yến diệt, có khả năng thu nạp thêm chiến thuyền…Hơn nữa Nam Yến có quặng sắt, có xưởng đóng tàu, nếu làm căn cơ, còn tốt hơn Hoàng Dương Đạo.

- Hiện tại ở Nam Yến căn bản là không có biến cố nào đáng nói, nên ta muốn trở về đại doanh núi Chu Tước. Chuyện của La Úy Nhiên còn cần ta trở về trấn thủ và rửa sạch, sau đó nhìn xem bên kia thế nào, nhìn xem phản quân đánh vào Kinh Kỳ Đạo thế nào rồi, rồi mới quyết định di chuyển đại doanh núi Chu Tước về phía nam, hoặc là tạo một căn cơ khác ở Đại Lý.

- Ta giao toàn quyền cho ngươi.

Phương Giải cười nói:

- Đợi trở lại đại doanh núi Chu Tước, ta hy vọng Nam Yến hoàn toàn quy phục. Kế tiếp còn phải xây dựng thủy sư, xây dựng xưởng đúc hỏa khí ở Ung Châu. Việc này, đều phải giao cho ngươi quản lý.

- Thuộc hạ cảm ơn sự tín nhiệm của Chủ Công!

Độc Cô Văn Tú quỳ xuống, dập đầu mạnh một cái. Phương Giải cũng không ngăn lại, chờ y dập đầu xong mới đỡ dậy:

- Ta vạch đường lối cho Hắc Kỳ Quân, ngươi giúp ta sửa sang lại. Nhớ kỹ, ta tin tưởng ngươi. Chẳng ai là hoàn mỹ cả, không phải quyết định nào của ta cũng là đúng, cũng không phải ai nói gì thì ta nghe nấy. Người vạch sai lầm của ta phải là người ta tin cậy, người như vậy không cần nhiều, một là đủ rồi. Độc Cô…ngươi nên hiểu, về sau ngươi sẽ càng ngày càng quan trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status