Tránh sủng 2

Quyển 1 - Chương 39: Run rẩy



Sắc mặt Giang Phi tái nhợt dựa lên ghế salon, lông tơ toàn thân đều đã dựng đứng lên, sợ hãi cực độ gần như khiến cậu không còn cảm giác được sự tồn tại của thân thể mình nữa, trong đầu trống rỗng, hàm răng cắn chặt vang lên tiếng ken két.

Phó Huân dùng họng súng đẩy mặt Giang Phi, Giang Phi giống như xác chết chỉ mở mắt nghiêng đầu sang một bên, không chút phản ứng.

“Không phải là bị hù chết rồi chứ.” Trương Ngạo không nhịn được cười một tiếng: “Gan cũng quá nhỏ đi.”

Trầm Thanh Lệ trừng mắt nhìn Trương Ngạo một cái, tỏ ý hắn câm miệng lại, Trương Ngạo nhún vai một cái không nói gì thêm.

Phó Huân dùng súng nâng cằm Giang Phi lên, hai mắt âm u ép sát vào mặt Giang Phi, nhẹ giọng từng chữ hỏi: “Nói cho tôi, sau khi tôi rời khỏi Giang gia cho đến lúc Phó Nam tự sát, trong khoảng thời gian dài một năm đó, cậu đã làm gì với Phó Nam.”

Ánh mắt Giang Phi lúc này mới tập trung chút xíu lên mặt Phó Huân, ngay sau đó nước mắt to bằng hạt đầu từ trong hốc mắt Giang Phi rơi xuống.

“Không…” Giang Phi cơ hồ dùng hết toàn lực mới khạc được ra hai chữ: “…Không có.”

Phó Huân hiện tại, ở trong lòng Giang Phi đã thành một tên ác bá hung tàn máu lạnh, giết người không chớp mắt, cho dù trước đó có bao nhiêu ấn tượng tốt đi chăng nữa, cũng đều vào thời khắc này tan thành mây khói.

“Không thừa nhận sao?” Phó Huân cười âm hiểm hai tiếng: “Được, vậy tôi sẽ nhìn một chút, xương cậu còn cứng rắn như mười năm trước hay không?”

Nói xong, Phó Huân bắt lấy cổ tay phải Giang Phi, mạnh mẽ đặt lên mặt bàn, sau đó nhặt dao gọt trái cây trên mặt bàn chợt đâm xuống mu bàn tay của Giang Phi.

“Tôi nói.” Giang Phi khàn giọng khóc lóc.

Mũi dao rốt cuộc dừng lại trên mu bàn tay của Giang Phi, Phó Huân buông tay Giang Phi ra, Giang Phi trực tiếp tê liệt ngồi trên mặt đất,

Phó Huân vứt dao trong tay đi, lần nữa ngồi trên ghế salon: “Nói đi, nói từng cái một.”

Thân thể Giang Phi vẫn không chịu khống chế run rẩy như cũ, cậu ra sức lau nước mắt, không dám khóc thành tiếng.

Giang Phi căn bản không biết mình nên nói cái gì, năm đó Phó Nam bị đánh, cậu cũng không biết nguyên nhân, nhưng Phó Huân hiện tại lại rất hiển nhiên tính món nợ này lên đầu cậu, nhưng căn bản không liên quan đến cậu.

Giang Phi lâm vào tuyệt cảnh, cậu biết lúc này nếu biện giải cho mình một câu, ở trong mắt Phó Huân đều là tranh cãi cùng lừa dối, nhưng nếu cậu nhận tất cả trách nhiệm về mình, Phó Huân nhất định sẽ trực tiếp coi cậu thành hung thủ hại chết Phó Nam.

Giang Phi mím môi, khóc càng hăng, cậu vừa khóc vừa dùng ánh mắt thận trong liếc nhìn những người khác trong bao sương, khát vọng có ai có thể xuất thủ cứu cậu một mạng, nhưng sắc mặt của cả đám người này đều lạnh lùng, Trương Ngạo đó còn mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Phó Huân dùng mũi chân đạp lên vai Giang Phi, lạnh lùng nói: “Câm.”

Giang Phi vắt hết óc cũng không nhớ nổi sau khi Phó Huân rời khỏi Giang gia, mình đã làm chuyện ác gì với Phó Nam, khi đó cậu coi Phó Nam thành không khí, đừng nói khi dễ Phó Nam, ngay cả ánh mắt cậu cũng không cho Phó Nam.

“Tôi…tôi thật…thật sự không nghĩ ra.” Giang Phi khóc lóc nói: “Thật sự, tôi…tôi không lừa anh…”

Rầm một tiếng, Phó Huân mạnh mẽ đặt cây súng lục lên mặt bàn.

Giang Phi bị dọa run rẩy, tuyệt vọng khóc lóc nói: “Đều là tôi làm, tôi…tôi đánh Phó Nam, tôi khi dễ hắn…tất cả đều do tôi làm…”

Trương Ngạo cười ra tiếng, lại bị Trầm Thanh Lễ trừng mắt một cái liền nín lại.

“Làm cái gì?” Phó Huân lạnh lùng hỏi.

Giang Phi thút thít khóc lóc: “Cái gì cũng làm, cái gì cũng đều do tôi…tôi làm…cái gì tôi cũng…làm…tôi…tôi…”

Phó Huân hút thuốc, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Giang Phi bị hoảng sợ quá độ mà bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, cuối cùng âm trầm cười một tiếng: “Cậu yên tâm, cuộc sống về sau còn dài, tôi bây giờ sẽ không giết cậu.”

Giang Phi dập đầu trước Phó Huân vài cái, ba ba dập đầu khóc nói: “Cảm…cảm ơn Phó tổng…cảm…”

“Đừng vội cảm ơn, tối nay muốn thoát thân, không dễ dàng như vậy.” Phó Huân nói: “Thấy hai bình rượu trắng trên bàn bên cạnh không, nếu cậu có thể uống toàn bộ, liền có thể trực tiếp rời đi.”

Giang Phi nhìn hai bình rượu trắng, ngực run rẩy.

“Dĩ nhiên không uống cũng không sao.” Phó Huân lại nói: “Để lại cánh tay phải như thường có thể rời đi, hai chọn một, chọn đi.”

Giang Phi dĩ nhiên lựa chọn uống rượu, cậu chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, Trương Ngạo lúc này tay chân lưu loát mở nắp hai chai rượu cho Giang Phi, còn cười một tiếng với Giang Phi: “Đừng khách sáo.”

Giang Phi nhịn cơn chua xót trong mũi, lần nữa lau mắt, rồi cầm một chai rượu lên, nhắm mắt lại đổ vào trong miệng.

Trương Ngạo ồn ào huýt sáo một cái, kết quả một chai rượu trắng còn chưa uống hết, Giang Phi đột nhiên ngã quỵ bên chân Phó Huân, sau mấy giây hoảng hốt trợn tròn con mắt, liền trực tiếp bất tỉnh.

Phó Huân dùng chân đá đá đầu Giang Phi, khi chắc chắn cậu đã bất tỉnh nhân sự, mới âm lãnh hừ một tiếng.

Phó Huân cất súng, đứng dậy bước qua người Giang Phi rời khỏi bao sương.

“Cái này…Phó ca đi rồi.” Trương Ngạo mặt đầy mờ mịt: “Tiểu tử này làm sao?”

“Tự xem tự làm đi.” Trầm Thanh Lễ nói xong, cũng đứng dậy rời khỏi bao sương.”

“Đúng rồi Đại Sơn, cậu không phải là gay sao.” Trương Ngạo nhìn một tên thủ hạ thân hình cường tráng khác của Phó Huân tên Đại Sơn ngồi đối diện hắn cười nói: “Mang về chơi thôi, tôi thấy bộ dáng tiểu tử này rất đẹp mắt, khẳng định thú vị với cậu.”

“Thôi đi Ngạo ca, coi như bộ dáng của cậu ta tựa thần tiên em cũng không dám đụng.” Đại Sơn cười khổ nói: “Người này là cừu nhân của Phó ca, anh không thấy Phó ca mới vừa rồi hận không thể thiên đao vạn quả cậu ta sao? Giữ lại cậu ta nhất định là để về sau tiếp tục giày vò cho hả giận, nếu em thao cậu ta, sau này Phó ca tức giận, nói không chừng còn vạ lây cả em, em cần gì phải phạm cái nguy hiểm này.”

Nói xong, Đại Sơn liếc nhìn Giang Phi hai má ửng đỏ nằm trên đất, chẹp chẹp miệng hai cái thở dài nói: “Đích xác thật đẹp mắt, tiểu tử như vậy khiến người ta muốn hung hăng thương yêu một hồi, phải rồi, không nói nữa, nói nữa em thật đúng là không nhịn được.”

Nói xong Đại Sơn đứng lên chuẩn bị rời đi, nói với Trương Ngạo: “Nếu Phó ca không nói gì, vậy cứ để cậu ta tiếp tục nằm ở đây đi.”

Cuối cùng ngoại trừ Giang Phi say bất tỉnh nhân sự ra, tất cả mọi người đều rời khỏi bao sương, Ngô Thân dẫn người tới dọn dẹp hiện trường, nhân tiện ôm Giang Phi nằm trên đất đặt lên ghế salon.

Giang Phi nằm một cái thì trời đã sáng, thời điểm người phục vụ tới quét dọn nơi này liền đánh thức Giang Phi,

Sau khi tỉnh lại Giang Phi sửng sốt khoảng tầm năm sáu giây, nhanh chóng bò dậy, lảo đảo chạy ra khỏi bao sương.

Thất hồn lạc phách chạy ra khỏi câu lạc bộ, Giang Phi ở bên đường gọi một chiếc taxi, sau khi lên xe, Giang Phi rúc người lại gần như dính lên trên cửa xe, run rẩy rơi lệ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status