Thí thiên đao

Chương 1722: Đây là đâu vậy? (2)

Chẳng lẽ sân thí luyện giống Thiên Lộ, bên trong cũng có thổ dân ở? Bọn họ làm sao sống được?

Sở Mặc nghĩ nghĩ, phóng xuất thần thức ra ngoài, muốn tìm hiểu một ít chi tiết về thôn trang kia. Bởi vì Vũ Vi tỷ từng nói qua với hắn, cho dù một cô bé đáng yêu xinh đẹp cũng không thể tin tưởng, một khắc trước có thể mỉm cười với ngươi, ngay sau đó lại có thể đâm một kiếm về trái tim của ngươi!

Tuy nhiên sau đó Sở Mặc liền ngây ngẩn cả người, bởi vì thần trí của hắn không ngờ chỉ có thể phóng xuất ra ngoài vài dặm.

Cái này rất kinh ngạc!

Bởi vì co dù là một tu sĩ Nguyên Anh, thần thức ít nhất cũng có thể bao trùm trong vòng ngàn dặm!

Loại cảnh giới như Sở Mặc, một đạo thần niệm nháy mắt có thể bao trùm khắp ngân hà! Khoảng cách kia là mấy tỉ dặm!

Làm sao tới nơi này, thần trí của hắn lại chỉ có thể phóng xuất ra khoảng cách vài dặm?

Đây là tình huống gì?

Sở Mặc thử thả người nhảy lên, bình thường hắn nhảy có thể dễ dàng bước ra khoảng cách mấy nghìn vạn dặm, trong thời gian ngắn lướt qua vô số núi sông.

Nhưng ngay lúc này, hắn nhảy lại chỉ nhảy ra vài chục trượng.

Có chút phong phạm của cao thủ võ lâm thế tục.

Cả người Sở Mặc đều ngây dại!

Nếu không phải tất cả sức lực trong thân thể hắn đều bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu bị phong ấn, hắn thậm chí có thể hoài nghi mình bị người khác trấn áp!

Ngay bên cạnh Sở Mặc có một khối đá lớn cao ba trượng, đổi lại là lúc trước, một tảng đá lớn như vậy, một ý niệm trong đầu Sở Mặc cũng có thể khiến nó hóa thành bột mịn, ngay cả cặn bã cũng không còn. Nhưng hiện tại, sau khi Sở Mặc vận dụng thần niệm vô cùng mạnh mẽ kia, tảng đá vẫn trơ ra không động đậy!

Sau đó Sở Mặc trực tiếp đánh một quyền lên khối đá lớn này!

Ầm!

Một thanh âm vang lên, khối đá lớn chấn động mạnh vài cái, rất nhiều khe đá từ nơi hắn đánh vào bắt đầu xuất hiện như mạng nhện.

- Thật là lạ.

Cả người Sở Mặc đều có chút muốn hỏng, hơi si ngốc.

Nếu mảnh thiên địa này là áp chế cảnh giới, như vậy hắn nhất định sẽ có chút cảm ứng, cũng giống như thế giới nhỏ năm đó, có thể cảm giác được cảnh giới đã bị áp chế, nhưng ở trong này một chút xíu cảm giác cũng không có.

Sức mạnh vô biên trong cơ thể vẫn còn!

Thần niệm kinh khủng trong biển thần thức cũng vẫn còn!

Nhưng lại không có biện pháp thể hiện ra uy lực nên có ở nơi này!

- Chẳng lẽ xảy ra vấn đề không phải do ta mà là mảnh thiên địa này?

Sở Mặc đột nhiên trừng lớn hai mắt nghĩ tới khả năng này, sau đó hắn bắt đầu vận dụng Phong Thủy thần thong, bắt đầu suy diễn nơi này.

Vọng khí thuật cũng chỉ có thể nhìn ra hơn mười dặm núi sông, hơn nữa còn mông lung mơ hồ.

Quả nhiên đây là một nơi quỷ dị!

Đây là sân thí luyện sao? Toàn bộ thế giới của sân thí luyện đều là như vậy?

Sở Mặc nhíu mày.

Cho dù là Đại Công Kê hay là Linh Vũ Vi đều không nói qua với hắn về nơi này.

Cẩn thận suy nghĩ, nơi này có vài phần giống với cái tiểu viện lúc trước hắn chẻ củi thành đạo.

Cái quyển trục xa xưa kia đã biến mất, hiển nhiên là vật phẩm duy nhất. Tưởng tượng lại quyển trục kia là mẫu thân lưu cho Linh Vũ Vi để nàng chuẩn bị cho bản thân, Sở Mặc dường như có chút hiểu rõ.

Nơi này hẳn chính là sân thí luyện, bởi vì Đại Công Kê và Linh Vũ Vi đều nói qua bên trong sân thí luyện rất thần kỳ, có nhiều chỗ kỳ bí, có rất ít người tiến vào sân thí luyện mà dám nói mình hiểu biết toàn bộ sân thí luyện.

Đây cũng là nói, mẫu thân năm đó có thể cũng đã nghĩ tới cục diện hôm nay, bởi vậy thời điểm chuẩn bị quyển trục này chp hắn, thời điểm nói cho Linh Vũ Vi tổ hợp số kia, cố ý chọn nơi này cho hắn.

Nghĩ vậy Sở Mặc an lòng rất nhiều, hắn nhìn thoáng qua thôn trang nhỏ khói bếp lượn lờ, vẫn quyết định đi qua xem!

Quy tắc của mảnh thiên địa này có thể ngăn chặn mình, như vậy hiển nhiên cũng có thể ngăn chặn những người khác!

Muốn thông qua pháp thuật thần thông hoặc là pháp trận để hãm hại hắn gần như là không thể nào, mà đánh nhau kịch liệt thì Sở Mặc thật đúng là chưa từng sợ ai.

Ngọn núi này nhìn như cách thôn trang nhỏ cũng không xa, nhưng trên thực tế lại cách bảy tám chục dặm lộ trình, điểm lộ trình ấy, đổi lại ngày thường thật sự không là gì đối với Sở Mặc. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nhảy ra vài chục trượng, bảy tám chục dặm không tính là gần.

Cũng may sức mạnh trong thân thể Sở Mặc căn bản là dùng không hết, hắn bắt đầu chạy như điên, mỗi một bước đều nhảy ra vài trượng, trong chớp mắt liền hiện ra ở chỗ rất xa.

Người tài sở dĩ được gọi là người tài, bởi vì mặc kệ bọn họ tới nơi nào đều ưu tú hơn so với người khác.

Thôn trang nhỏ rất an tĩnh, đại khái chỉ có mấy chục gia đình, cửa thôn có một sông nhỏ chậm rãi chảy xuôi, một cây cầu đá nhỏ kéo dài trên sông kia, nước sông rất trong suốt, an tĩnh chảy xuôi, ở giữa sông ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít tôm cá bơi lội.

Thời điểm Sở Mặc đi vào cửa thôn liền bị một gốc cây cổ thụ ở cửa thôn hấp dẫn ánh mắt.

Gốc cổ thụ này to chừng mười mấy người ôm, nhưng cũng không cao lắm, nhiều cành nhiều lá bao trùm hơn nữa cái thôn, trên ngọn cây này tản ra khí tức sinh mệnh rất mạnh, Sở Mặc cảm nhận được một cỗ linh tính ở đó.

Đây là một gốc thực vật tu luyện vô cùng hiếm!

Sở Mặc gần như trong nháy mắt liền đưa ra kết luận này, hắn đứng ở đó, lẳng lặng nhìn gốc cổ thụ nửa ngày, thử tiến hành kết nối với nó, nhưng đều không được đáp lại.

Đúng lúc này một thiếu phụ tuổi còn trẻ, bưng một chậu gỗ đầy quần áo từ trong thôn đi ra. Thấy Sở Mặc đầu tiên chính là sửng sốt, mặt lập tức đỏ lên giống như vô cùng thẹn thùng và khẩn trương, còn tràn ngập tò mò len lén đánh giá Sở Mặc.

Sở Mặc khẽ mỉm cười với thiếu phụ kia:

- Chào tỷ tỷ, ta đến từ bên ngoài.

Mặt thiếu phụ càng đỏ hơn, đã lan tới tận cổ, cái đầu dài cúi thật thấp, cũng không đáp lời mà đứng ở đó, bộ dạng chân tay hơi luống cuống.

Lúc này lại có một người đàn ông đi ra từ trong thôn, dường như là nhìn thấy thiếu phụ khác thường liền đi ra xem xét, liếc mắt thấy Sở Mặc sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn thiếu phụ, thấp giọng mắng:

- Đồ không biết liêm sỉ, còn không cút nhanh lên?

Trong đôi mắt to ngập nước của thiếu phụ lập tức bịt kín một tầng hơi nước, cũng không dám giải thích, vội bưng chậu gỗ đi về.

Người đàn ông râu quai nón lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Ngoại lai mau cút xa một chút, đừng tới đây bới móc! Nếu không cây thần sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status