Triền miên sau ly hôn

Chương 194: QUẢ NHIÊN VẪN LÀ



Anh nói xong thì định cúp điện thoại, bên kia lập tức truyền đến tiếng kêu lớn: “Đợi đã!”

“Đậu xanh! Anh em xảy ra chuyện đến tìm anh giúp, anh liền thấy chết không cứu sao?”

Mi tâm Triệu Mịch Thanh chợt nhíu lại, lạnh giọng nói: “Nếu cậu tiếp tục nói lời thừa thãi, tôi không ngại tiễn cậu một đoạn.”

“Được được, tôi nói, đơn giản thô bạo nhất, cho tôi mượn chút tiền, tôi muốn ra nước ngoài tránh gió.”

“Được, về viết xong giấy mượn thì liên hệ với Lưu Nam.”

Người đàn ông nói xong thì lại định cúp điện thoại, khiến cho Cố Thời bên kia có chút ai oán: “Đợi đã, anh tôi ơi, anh không hỏi tôi xảy ra chuyện gì à?”

Lỡ như anh ta bị người ta bắt chẹt uy hiếp rồi thì sao? Anh không quan tâm chút nào à?

Triệu Mịch Thanh hờ hững nói: “Không hứng, cậu chỉ cần nhớ lúc về trả tiền cho tôi là được rồi.”

“...”

Lòng Cố Thời lạnh giá như muốn biến thành băng, chậc chậc ra tiếng, trào phúng mà nói: “Qủa nhiên là một tên thấy sắc quên bạn, ông cụ nhà tôi vừa tung hô cậu lên trời vừa giẫm đạp tôi, mấy ngày nay lại kiếm cho tôi một mớ phụ nữ để xem mắt, vì để không cho tôi chạy đã đóng băng thẻ của tôi, ông đây sắp bị dày vò đến chết rồi, nên đi ra ngoài núp, nếu như ổng có đến tìm anh thì anh phải giúp anh em gánh đó.”

Triệu Mịch Thanh nghe xong thì nhướng mày lên, không bày tỏ chút đồng cảm nào, cong môi lên mà nói: “Nếu như ông ấy biết tôi cho cậu mượn tiền, thì cũng có thể sẽ giận tôi.”

“Ổng thấy anh còn thân thiết hơn là với ba ổng nữa, sao có thể giận anh chứ?” Cố Thời hừ một tiếng.

“...”

Triệu Mịch Thanh nhướng mí mắt lên, nhàn nhạt nói: “Ông ấy kêu cậu đi công ty cậu không đi, tìm người phụ nữ cho cậu để kết hôn sinh con cậu cũng không có động tĩnh gì, nếu như ông ấy không gấp gáp nữa, thì tôi cũng phải nghi ngờ cậu có phải là con ruột không nữa đó. Được rồi, cậu tự chú ý chút đi, làm gì đừng có quá đáng quá.”

Cố Thời hừ hừ, ngữ khí mang theo một mùi chua lòm chua lét: “Bây giờ thì anh nói dễ nghe lắm, bà xã con cái thì có hết rồi, chuyện tốt gì cũng bị anh chiếm, anh đương nhiên là không cầu thêm gì nữa. Nếu như ông già biết cậu ngay cả con cái cũng có luôn rồi, vậy tôi có thể ngay cả nhà cũng không về được nữa đó.”

Đôi môi mỏng của Triệu Mịch Thanh nhướng lên, ngữ khí rõ ràng đã thoải mái vui vẻ hơn vài phần: “Vậy bây giờ cậu cứ chuẩn bị lang thang đầu đường xó chợ đi.”

“...”

Cúp điện thoại của Cố Thời, người đàn ông cúi đầu nhìn màn hình, nhìn thấy Nghiêm Minh gọi đến, liền tiện tay nhấc máy.

“Alo.”

“Triệu tổng, hai ngày nay có người đến sở cảnh sát thăm Hàn Dương.”

Đôi mắt Triệu Mịch Thanh không có động tĩnh gì, tiếp tục lướt máy tính, hờ hững mà hỏi: “Là ai?”

“Là một thân tín của nhà họ Phó.”

Nhà họ Phó?

Đáy mắt người đàn ông đột nhiên loé qua một đường ánh sáng lạnh.

Im lặng một hồi, sắc mặt anh thâm trầm khiến người ta nhìn không thấu anh đang nghĩ gì, sau đó anh mới bình tĩnh mà mở miệng: “Cậu tiếp tục để mắt, những chuyện khác đợi tôi về rồi xử lý.”

“Dạ được.”

Lương Hạnh từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, người đàn ông vừa cúp máy liền tiện tay đặt sang một bên.

Cô quét mắt nhìn máy tính trước mặt anh một cái, nhìn chăm chăm vào anh, ngữ khí rất nhạt: “Anh định ở mãi chỗ tôi vậy à?”

Người đàn ông ôn hoà nhìn cô, vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh mình: “Qua đây.”

Lương Hạnh đi đến gần, nhưng không có ngồi xuống, cô vươn bàn tay nhỏ ra, mở miệng nói: “Đưa chứng minh thư đây, anh không đi thì tôi đi thuê một phòng dùm anh.”

Bất kể Long Đằng có xảy ra chuyện hay không, nhưng anh chắc chắn không có rảnh như bề ngoài, ở chỗ cô, anh chung quy sẽ không đặt sự chú ý lên công việc, hơn nữa cô cũng sẽ không thể tập trung sự chú ý.

Người đàn ông nắm tay cô, thêm chút sức, kéo cô vào trong lòng mình, vươn hai ngón tay ra véo véo mặt cô, anh thấp giọng cười: “Ngủ được một đêm em liền đuổi tôi đi? Còn chưa nếm được mật ngọt nữa, em cũng quá là keo kiệt rồi.”

Mật ngọt?

Nhắc đến tối qua, khuôn mặt Lương Hạnh liền đỏ bừng, tức đến phồng hai má, hung dữ mà nhìn chăm chăm vào anh: “Đó là một đêm của anh sao? Còn có nửa ngày bị anh ăn mất rồi? Ba năm trước đó của anh cộng lại cũng không bằng lần hôm qua, Triệu Mịch Thanh, sao trước đây tôi không phát hiện, anh chính là một tên cầm thú!”

“...”

Khuôn mặt xấu hổ e thẹn của người phụ nữ còn mang theo một tia oán khí, khiến người ta cảm thấy có chút đáng yêu.

Triệu Mịch Thanh cười vui vẻ, cơ thể dựa ra sau rồi lại kìm nửa thân trên của cô vào lòng, cả người phảng phất trở nên lười biếng, lời nói cũng thay đổi giọng điệu: “Có thể là thật sự đã kìm nén quá lâu rồi.”

Lương Hạnh hung dữ mà bĩu môi, vẫn không tha cho ai, vươn tay đẩy anh một cái: “Qủa nhiên là cầm thú, anh buông tôi ra!”

Cơ thể mềm mại thơm tho ở trong lòng, Triệu Mịch Thanh hiếm khi được thoả mãn, anh nhìn cô thật sâu, một lúc sau, ngón tay khẽ chuyển động, cởi cúc áo khoác của cô.

Lương Hạnh chợt chấn kinh, vội vàng túm lấy tay anh, lớn tiếng nói: “Triệu Mịch Thanh, anh còn vậy nữa.”

Thằng cha này, hôm qua còn chưa đủ sao?

Người đàn ông nhàn nhạt cong cong khoé môi, lấy tay cô ra, bàn tay lớn thò vào trong áo khoác: “Em nghĩ tôi muốn làm gì?”

Lương Hạnh ngây người, nhìn động tác của anh, vành tai chợt nóng lên, cắn môi nói: “Mới 4, 5 tháng, anh có thể sờ ra gì chứ?”

Người đàn ông nhẹ nhàng xoa xoa, như đã cảm nhận được tiếng tim đập bên trong, khẽ nhíu mày: “Nếu là thai song sinh, sao bụng em không thấy lớn vậy?”

Trong lòng anh nghĩ, nếu như có thể lớn hơn chút nữa, anh sẽ có lý do đón cô về nhà rồi.

Lương Hạnh sững sờ một hồi, cũng nhấc bàn tay nhỏ xoa xoa lên đó, thần sắc nơi đáy mắt dần dần trở nên ôn nhu: “Có thể là có liên quan đến thể chất, chỉ cần bọn nó khoẻ mạnh là được.”

Người đàn ông xoa xoa, bàn tay lớn đột nhiên phủ lên bàn tay nhỏ của cô, cằm cúi xuống trán của cô, năm ngón tay còn lại nhẹ nhàng xuyên qua tóc cô, ánh mắt tối lại: “Em không chăm sóc mình cho tốt thì sao bọn nó khoẻ mạnh được? Trong mắt em công việc mới là quan trọng nhất.”

Lông mi của Lương Hạnh khẽ run lên, cô im lặng, nhưng im lặng chính là ngầm thừa nhận.

Bắt đầu từ Đại học, đến kết hôn, ly hôn, rồi đến bây giờ, thứ cô có thể dựa vào vốn dĩ chỉ có bản thân mình, vốn liếng chính là công việc của cô, có thể khiến cô sinh tồn, lại không suy nghĩ lung tung cũng chỉ có công việc, cho dù cô muốn lười biếng, thì cũng không có người để cho cô nũng nịu.

Lúc cô nhớ anh, cũng chỉ có thể dùng công việc để làm tê dại đi.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của anh, giống như lần đầu tiên quen biết, cô nhìn thật kỹ, nhìn rất lâu rồi, trong mắt giống như được bao phủ lên một lớp sương mỏng, thâm sâu mà lại phức tạp.

Người đàn ông thấy cô như vậy, trong lòng giống như bị thứ gì đó nắm lấy vậy, không đau, nhưng có chút kéo dài.

Chua xót, anh đột nhiên nhấc cằm cô lên, hôn lên mặt cô, từng cái từng cái, từ trán đến mắt, rồi lại đến mũi, những cái hôn liên tục, cuối cùng rơi trên môi, nhẹ nhàng cạy mở môi của cô ra, dần dần khiến cho nụ hôn thêm sâu.

Kinh Đô, một trà quán nào đó, bầu không khí cao nhã ưu tịnh, mỗi một món đồ bài trí đều cực kỳ xa xỉ.

Xuyên qua vài lớp bình phong, một thân ảnh áo hoodie đen quần dài theo nhân viên phục vụ đi vào trong.

Hương cháy trong góc lan tỏa khắp không gian, một người phụ nữ ngồi trên ban công lộ thiên bên ngoài vòm tròn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 329 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status