Triền miên sau ly hôn

Chương 226: ĐỂ CHO ANH TA NHẬN THỨC ĐƯỢC TẦM QUAN TRỌNG CỦA CẬU



Lương Hạnh nhíu mày nói: “Có thể có chuyện gì không tốt được chứ.” Quay người đi ra khỏi nhà kho rồi lại hỏi tiếp: “Ngày hôm nay ăn cái gì?”

Hai người vừa đi ra khỏi nhà kho liền gặp Phó Tuyết Thảo, Lương Hạnh đội trên đầu ánh mặt trời chói chang nhìn đôi giày cao gót cao tám phân của cô ta đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhịn không được mà che mắt lại.

“Mịch Thanh, sao anh lại ở đây vậy?” Cô ta nở nụ cười.

Lập tức nhìn thấy Lương Hạnh mặc trên người bộ quần áo làm việc, ra vẻ kinh ngạc há hốc mồm, nhưng mà Lương Hạnh lười phải diễn kịch cùng với cô ta.

“Đã gặp nhau rồi, đúng lúc tôi cũng muốn đi ăn cơm, không bằng chúng ta đi cùng nhau đi.” Phó Tuyết Thảo lơ đãng liếc nhìn phần bụng của Lương Hạnh.

Đang muốn từ chối, Quý tổng đột nhiên bước xuống từ trong xe của cô ta, Lương Hạnh quả thật bị kinh ngạc.

Phó Tuyết Thảo uốn éo gọi một tiếng “Quý tổng”.

Quý tổng vội vàng đi tới phía trước chào hỏi với Triệu Mịch Thanh, không nhắc đến chuyện của Lương Hạnh, cả hai đều ngầm hiểu lẫn nhau.

“Đã trùng hợp như vậy rồi, nếu như Triệu tổng không chê thì chúng ta đi ăn cùng nhau đi.” Quý tổng ước gì có thể tiếp xúc nhiều hơn với Triệu Mịch Thanh, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được.

Lương Hạnh không muốn phải làm kẻ ác, nhưng mà cô không thể chịu đựng được việc ngồi cùng bàn cơm với Phó Tuyết Thảo, không bình tĩnh sẽ không tốt cho tiêu hóa, cũng không thể lấy sức khỏe ra làm trò đùa được, đúng không?

Triệu Mịch Thanh nghiêng đầu qua nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, đôi môi mỏng giật giật: “Không được, lần sau đi.”

Chờ lúc hai người ăn cơm với nhau, Lương Hạnh vẫn nhịn không được mà hỏi: “Tại sao Phó Tuyết Thảo và Quý tổng lại ở cùng một chỗ vậy?”

Triệu Mịch Thanh thản nhiên nói: “Tôi cũng muốn biết.”

Lương Hạnh cụp mắt xuống suy nghĩ sâu xa mấy giây, rõ ràng là biết mà không muốn nói: “Không nói thì thôi.”

“Tối nay muốn ăn cái gì, để tôi đặt trước.”

Lương Hạnh ngoắc ngoắc khóe môi, giọng nói bình thường: “La La đã hẹn tôi vài ngày rồi, nếu như mà bỏ rơi cậu ấy nữa thì tôi sẽ mất đi người bạn này.”

“Sau khi tan làm thì tôi sẽ để Nghiêm Minh đến đón bọn em.” Triệu Mịch Thanh đưa Lương Hạnh đến cửa nhà kho, đi gần lại rồi nói.

Lương Hạnh nhịn cười không được: “Gần đây anh cẩn thận quá rồi đó.”

Người đàn ông cười nhẹ, giọng nói có phần trong trẻo: “Vậy thì cũng phải xem xem là đối với người nào.”



Châu La La bởi về thuơng cảm cho phụ nữ mang thai, lại sợ Lương Hạnh mang theo cái bụng lớn sẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó, nên đã tổ chức hoạt động trực tiếp ở trung tâm thẩm mỹ, ở bên cạnh là một nhà hàng, đói bụng thì trực tiếp qua ăn là được rồi.

Vừa mới chạm mặt Châu La La liền vây xung quanh Lương Hạnh đánh giá cô một vòng, chậc chậc hai tiếng, xoa cằm gật đầu.

“Lâu như vậy rồi mới thấy châu tròn ngọc sáng được nuôi dưỡng, dì thật là chuyên nghiệp quá đi thôi, chờ đến lúc tớ mang thai rồi thì chia sẻ công thức bí mật đó nha…” Cô híp mắt cười gian.

Lương Hạnh cười không nói.

“Đi vào trong thôi nào, một người phụ nữ mang thai cần gù phải đội nắng đứng đây với tớ, người nào không biết còn tưởng rằng tớ là một người phụ nữ có trái tim tàn nhẫn đó.” Châu La La đỡ cô đi vào trong.

Lương Hạnh đột nhiên nhớ đến cái gì đó, kêu cô đợi mình một chút, mình đi đến lề đường.

“Anh về trước đi, tối nay tôi đón xe về nhà là được rồi.” Lương Hạnh ấm áp cười nói với cửa sổ xe đang mở ra.

Nghiêm Minh sửng sốt một hồi, lập tức nghiêm túc nói: “Triệu tổng đã dặn dò là phải chờ cô đến khi kết thúc, phải tận tay đưa cô về nhà.”

Đôi mi thanh tú của Lương Hạnh nhíu lại.

Nghiêm Minh hé miệng nói: “Không có sao đâu, bình thường tôi cũng chờ Triệu tổng giống như vậy đó, cô không cần phải cảm thấy gánh nặng, đây là công việc của tôi.”

Lương Hạnh thấy anh ta nói như vậy thì cũng chỉ có thể bỏ qua.

Hai người vừa mới nằm xuống ở trên ghế massage thì điện thoại di động của Lương Hạnh vang lên, là Triệu Mịch Thanh.

Châu La La không bỏ qua nụ cười vô thức của Lương Hạnh khi nhìn thấy người trên màn hình điện thoại, nhịn không được mà trêu chọc.

“Tớ nói này, có phải là cậu li hôn có mục đích không vậy hả? Để anh ta nhận thức được tầm quan trọng của cậu.”

Lương Hạnh lườm cô một cái, sau đó nghe điện thoại.

“Sau khi kết thúc rồi thì không nên chạy lung tung, nếu có thời gian thì tôi sẽ đến đón em.” Triệu Mịch Thanh vừa lật tài liệu vừa nói, ánh mắt đảo qua những chữ cái lỉ nha lít nhít.

“Được rồi.” Lương Hạnh dịu dàng đáp lại.

Châu La La nhìn thấy cô cúp điện thoại, còn muốn trêu ghẹo hai câu, nhưng khi giương mắt lên liền nhìn thấy một người phụ nữ với khí chất nổi bật, trong nháy mắt lực chú ý đã bị hấp dẫn.

Lương Hạnh nhìn thấy cô đang mở to hai mắt, thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn sang, đúng là một gương mặt quen thuộc, là Tống Nhiễm.

“Khí thế của người phụ nữ này thật là bức người nha… Cậu nói thử xem lớn lên như thế này, đàn ông như thế nào mới có thể xứng với cô ta đây.” Châu La La lại mang theo gương mặt mê mẩn mà thưởng thức.

Chỉ nhìn thấy Tống Nhiễm mặc một cái váy dài màu đen, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, mọi cử động cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của người khác, cầm điện thoại đang nói chuyện, nhưng mà sắc mặt có vẻ không tốt cho lắm.

“Được rồi, tôi đứng chờ ở đây…” Loáng thoáng nghe thấy hai câu đối thoại, sau đó liền thấy quản lý mang theo nụ cười chào đón cô ta. Xem ra là khách quen, được dẫn thẳng vào trong một phòng độc lập để chăm sóc, Lương Hạnh nghĩ chắc cũng không cần phải đến chào hỏi, cô liền duỗi chân ra để cho nhân viên tiếp tục đấm bóp sau đó trả lời lại Châu La La.

“Cô ấy là vợ của tổng giám đốc Thượng Điền của tập đoàn Phong Thụy.” Nhưng mà nghĩ đến con người của Thượng Điền, nhịn không được cảm thấy không đáng cho Tống Nhiễm: “Có điều là…”

Trong nháy mắt Châu La La lại mang theo gương mặt nhiều chuyện, tập đoàn Phong Thụy chính là một tập đoàn nổi tiếng bật nhất ở kinh đô, ông chủ Thượng Điền chắc chắn cũng là một người rất hung ác.

Lương Hạnh nhìn chằm chằm lên trần nhà, đột nhiên cảm thấy có chút thê lương.

“Cô ấy yêu người không yêu mình, cho nên sống cũng không vui vẻ gì.”

Châu La La nhịn không được mà nhíu mày: “Một người vợ xinh đẹp như hoa mà anh ta cũng không vừa mắt? Mắt bị mù hay là móng heo vậy hả?”

Cô không khỏi bị hình dung của cô ấy chọc cười, có thể khắc họa Thượng Điền thành cái móng heo cũng chỉ có một mình Châu La La.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 329 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status