Triền miên sau ly hôn

Chương 265: LÀ TÔI LÀM



Anh nhìn rồi lại đặt vào: “Cái này em xoa bóp chân trước khi đi ngủ, có thể giảm sưng phù.”

“Vậy không lấy cái này nữa, gối tôi thường dùng cũng tốt.” Lại chọn ra một món hàng.

Anh thong dong nhặt lại: “Cái này chất liệu đặc biệt, thoải mái hơn một chút.”

Đứng ở bên cạnh nhìn anh và nhân viên cửa hàng tiếp tục nói chuyện, vậy mà cô lại không thể chen lời.

Cuối cùng hai người tay không đi ra, vì mua quá nhiều đồ, người ta trực tiếp ship hàng tới nhà.

Quần áo của đứa nhỏ chỉ chọn vài bộ, anh nói không vội, một khoảng thời gian nữa rồi tới chọn.

Trong lòng không khỏi nhẹ nhõm thoải mái.

Anh thật sự quá dễ dàng khiến cô cảm động, giống như một con rối, chỉ vài hành động và lời nói là đã có thể khiến cô chôn đi tất cả ấm ức và bất mãn.

Nhưng lại cứ không thể phản kháng.

Ngoài mặt, anh không ngừng kiên trì duy trì sự kết nối giữa hai người, nhưng trên thực tế… Hừ, nếu bản thân thật sự buông tay, cũng không đến nỗi dây dưa mãi.

Hai ngày sau Châu La La gọi điện tới báo cho cô, bọn họ đã quyết định thời gian kết hôn, là 2 tháng sau.

“Ừ.” Lương Hạnh cười nói: “Chúc cậu hạnh phúc.”

Châu La La lại mang dáng vẻ chẳng sao cả: “Hạnh phúc hay không sau này rồi nói, cùng lắm thì ly hôn thôi.”

Ngừng một lúc, bỗng cảm thấy mình nói không đúng, liền chuyển chủ đề: “Số điện thoại mà cậu bảo tớ tra kia, người dùng trước kia là một cô gái họ Tống, cậu quen không?”

Lương Hạnh hơi sững sờ: “Tống gì?”

“Tống Nhiễm.”

Thấy đầu giây bên kia không nói gì nữa, Châu La La cảm thấy không đúng lắm: “Người này là ai thế? Đừng nói thật sự là tình nhân của Triệu Mịch Thanh…”

Lương Hạnh cũng ngẫm nghĩ vài phút, trong đầu hiện lên khuôn mặt Tống Nhiễm vài lần.

“Không phải, là một người bạn, không có việc gì nữa.” Khẽ nói: “Quyết định cụ thể đám cưới vào ngày nào thì báo với tớ, đảm bảo đưa một phong bì khiến cậu vừa ý.”

Châu La La thấy cô không muốn nói lắm, cười nói: “Cái đó là chắc chắn, thế nhưng, có chuyện gì cũng đừng quên chị em, tình yêu dành cho cậu còn đậm sâu hơn tổng giám đốc Triệu nhiều.”

Lương Hạnh bị cô chọc cười, ngắt máy.

Tống Nhiễm.

Cô không khỏi bật cười.

Bản thân bị ép từ chức, vậy mà còn có thể giả vờ tới nhờ cô giúp đỡ.

Lương Hạnh nằm trên sofa, chớp mắt, cảm giác như này không hề tốt, mặc dù bị ngấm ngầm hãm hại nhiều trong công việc, nhưng cái này có thể coi là phản bội.

Lướt danh bạ điện thoại, gọi điện cho Tống Nhiễm, có chuyện thì liền giải quyết mới là phong cách của cô, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

“Lương Hạnh?” Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi ngạc nhiên.

Mặt không biểu cảm, nói: “Là tôi, có thời gian không? Chúng ta gặp nhau một lát.”

Đầu dây bên kia ngừng một lát, vậy mà lại thấp giọng cười nói: “Tổng giám đốc Triệu không nói với cô sao? Muốn gặp tôi thì không dễ đâu, phải được tổng giám đốc Thượng gật đầu.”

Lương Hạnh không hiểu cô ta có ý gì, nhưng nghe giọng điệu nói truyện này, cô rất không vui.

“Thượng Điền?” Ngừng một lát, nhíu mày: “Tôi biết , lần trước sau khi cô về…”

Lời phía sau không thể miêu tả.

“Đúng thế, tôi đã xảy thai, sau đó tôi bị anh ta nhốt ở nhà, không thể đi đâu hết, tính thời gian…” Ngước mắt nhìn trời, nghĩ xem đã bao lâu rồi mình không ra ngoài, càng nghĩ càng hỗn loạn, nhíu mày lại: “Bỏ đi, không nghĩ những thứ này nữa, tôi không tin anh ta có thể nhốt tôi cả đời!”

Giọng điệu bực bội cùng với khí chất điềm đạm xinh đẹp trước kia hoàn toàn trái ngược nhau, Lương Hạnh không khỏi rùng mình.

“Anh ta làm như này là phạm pháp, sao cô không báo cảnh sát? Dứt khoát ly hôn, rõ ràng là không cần tiếp tục như này nữa.” Giọng nói lạnh đi, càng thêm chán ghét đối với cái tên Thượng Điền này.

Tống Nhiễm cười, cô ta cười rất đơn thuần, cười rất vô tri, đồng thời cũng hâm mộ cô còn có thể vô lo vô nghĩ như thế dưới sự bảo vệ của Triệu Mịch Thanh mấy năm nay, cảm thấy cảnh sát có thể giải quyết bất cứ chuyện gì.

Không muốn nói tiếp truyện này nữa, không cười nữa, lười biếng nói: “Cô tìm tôi có việc gì?”

Lương Hạnh do dự.

Hiển nhiên bây giờ tìm cô ta truy cứu trách nhiệm cũng không thực tế, lại vừa mất đi đứa con.

“Cô chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Mắt Tống Nhiễm khẽ động, trước khi ngắt máy thì ngăn cô lại.

“Có thể tìm Thượng Điền giúp tôi không?” Vẻ mặt sa sầm, giọng nói lạnh lùng, không giống như nhờ người khác.

Lương Hạnh im lặng: “Cô không gặp được anh ta sao?”

Cô ta cười lạnh: “Đương nhiên là gặp được, ngày nào cũng gặp, nhưng có tác dụng gì chứ, bảo tôi quỳ xuống xin anh ta thả tôi ra ngoài sao?”

Từ lời nói có thể hiểu được ý của cô ta, cô nhíu mày: “Cô bảo tôi tìm anh ta bảo anh ta thả cô ra? Tôi không thân quen với anh ta, anh ta có thể nể mặt tôi đến thế?”

Tống Nhiễm nhắm mắt lại, ngồi trong vườn nhìn về nơi xa xăm, nhàn nhã nói: “Sẽ nể mặt cô, anh ta chỉ bủn xỉn với tôi.”

Lương Hạnh im lặng, không biết cô ta lấy tự tin từ đâu, chuyện Thượng Điền bắt cóc cô lần trước, sợ là Tống Nhiễm còn chưa biết.

Nghĩ hồi lâu: “Tôi bảo Triệu Mịch Thanh đi gặp anh ta.”

“Tùy cô, sau khi ra ngoài tôi cảm ơn cô sau.”

“Đừng ngắt máy, tôi có lời muốn hỏi cô.”

“Cô nói đi.”

Lương Hạnh ngồi dậy: “Ảnh tôi bị lộ ra là do cô chụp, người liên lạc với tòa soạn tạp chí cũng là cô.”

Không hỏi cô ta, mà là trần thuật lại.

Đầu óc bỗng tỉnh táo hơn nhiều, Tống Nhiễm là cô cả nhà họ Tống, sau khi gả cho Thượng Điền mới rút khỏi lãnh đạo cao tầng công ty, đương nhiên năng lực giỏi hơn cô rất nhiều, nhưng hôm đó lại cứ tới tìm cô giúp đỡ…

Lòng bàn chân không khỏi hơi lạnh, đầu dây bên kia hồi lâu vẫn không có tiếng trả lời.

“Vậy mà cô lại tra ra được, là Triệu Mịch Thanh giúp cô sao?” Giọng nói kia lạnh hơn bình thường rất nhiều.

Lương Hạnh cười khổ: “Cô cảm thấy tôi rất ngu ngốc, không có năng lực tra ra, hay là cô căn bản không sợ tôi biết?”

Tống Nhiễm lại bật cười: “Cả 2, thế nhưng, nếu thật sự là tự cô tra ra, tôi phải thay đổi cái nhìn về cô.”

Thu lại ý cười, cả người lạnh toát, tắt tivi đi.

“Vì sao?”

Đúng, không thể hiểu nổi vì sao, nếu không phải cô ta cố ý sắp xếp gặp nhau, căn bản hai người muốn quen nhau cũng không dễ dàng gì.

Thân người cứng lại, đối phương không trả lời, nhưng dường như đã hiểu ra.

Tống Nhiễm yêu Thượng Điền, cô ta trốn đi, sau đó cố ý bị tìm được, mục đích cuối cùng chắc là cô.

Khoảng thời gian đó, Thượng Điền rất ân cần với cô.

Sớm nên nghĩ ra… Cô không khỏi cười khổ.

Tống Nhiễm cười lạnh: “Cô không hề… đơn thuần như vẻ bên ngoài.”

Lời này nên là cô nói mới đúng.

“Nhưng đừng hòng bảo tôi xin lỗi, việc vừa rồi không muốn giúp thì thôi.” Giọng điệu của cô ta thờ ơ.

Lương Hạnh nghĩ lại từ đầu tới cuối mọi truyện, bỗng bật cười, người phụ nữ này vì ghen tuông mà giăng bẫy để cô từ chức, giờ lại muốn bản thân đi tìm Thượng Điền giúp cô ta.

“Tự cô cầu xin Thượng Điền đi, mặc dù tôi không thông minh lanh lợi như cô, nhưng cũng không đến nỗi đi giúp kẻ thù.”

Nói xong liền ngắt máy, không khỏi thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 329 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status