Triền miên sau ly hôn

Chương 284: ĐÁNH LÉN



Hai người đi từ trên xuống, Tề Hàm mỉm cười, Triệu Mịch Thanh vẻ mặt nhàn nhạt, chạy đến bên cạnh Lương Hạnh.

Đưa tay: "Anh đưa em đi lên."

Lương Hạnh nằm không nhúc nhích vẻ mặt miễn cưỡng: "Tôi cũng không giúp được gì."

Người đàn ông hơi khom người, giữ lấy tay cô: "Chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên đã là giúp rồi."

Gần như là mặc anh kéo lên một chiếc máy bay trực thăng khác, buồng lái rất lớn, nhìn qua giống như máy bay thương mại, bên trong đầy đủ mọi thứ từ giường đến sô pha, nghe nói còn có internet.

"Ngồi vững trước, cất cánh có thể sẽ có chút lắc lư."

Người đàn ông đi về phía trước, thao tác vô cùng thành tạo, mấy phút sau đã bay lên không trung mấy trăm mét.

Xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, bản thân đã ngang với tầng mây, nhìn xuống mặt đất, cảnh tượng nhìn không xót một thứ gì.

Trong buồng lái lại vững không khác gì mặt đất, Lương Hạnh đứng dậy đi về phía trước, ngồi bên cạnh người đàn ông.

Cảnh sắc phía trước càng có lực xung kích, nhìn trước mặt chính là hình ảnh phá tan tầng mây.

Triệu Mịch Thanh nghiêng đầu liếc cô một cái, có chút vui vẻ: "Có muốn thử một chút không?"

Lương Hạnh nhìn anh ít động tác như thế, thoạt nhìn cũng không khó.

Còn chưa đồng ý, tay đã bị anh nắm lấy: "Do dự cái gì, muốn học thì cứ nói thẳng, sợ anh không dạy được em sao?"

Bị anh đột nhiên chọc thủng, vẻ mặt thay đổi, cắn răng nói: "Anh dạy người nhất định có kinh nghiệm phong phú, chỉ là sợ chính mình ngu dốt, không học nhanh như người ta."

Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống, liếc cô một cái: "Biết mình ngốc thì phải học hỏi nhiều, mà không phải là trốn tránh sợ cái này sợ cái kia." Hơi híp mắt một cái, có chút nhìn kỹ lại: "Sao trước kia không cảm thấy em nghĩ nhiều như vậy?"

Quả thật, lúc chưa ly hôn cô thích trưng diện, rất nhiệt tình với công việc, nhưng mà bình thường lúc hai người ở chung thỉnh thoảng cô cũng sẽ chủ động sắp xếp một chút.

Lương Hạnh không khỏi cười lạnh: "Chẳng lẽ Sếp Triệu không biết, con người sẽ thay đổi, hôm nay anh còn có thể kéo tôi đến đây học lái máy bay, tôi thay đổi một chút cũng là bình thường?"

Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, có chút không thèm để ý đến lời nói khiêu khích của cô: "Đều có thể được, dù em thế nào anh đều có thể chấp nhận hết."

Ngay sau đó bắt đầu giảng giải cho một số phím ấn phức tạp chồng chất trước mặt.

Lương Hạnh ngậm miệng, không nói một tiếng, âm thanh trầm thấp đầy từ tính của anh xoay quanh tai, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi cô nghe hiểu không, mà cô chỉ là như có như không ừ một tiếng.

Ở trên máy bay học đúng hơn một giờ, dọc theo đường bay, xem phong cảnh xung quanh, cũng biết rõ đất đai xung quanh.

Sau khi quay về, khi giẫm lên mặt đất thậm chí có một cảm giác không chân thật.

Tề Hàm nhanh chóng đi đến, cười với hai người: "Thời gian không còn sớm, tôi đã đặt cơm ở làng du lịch gần đây, điều kiện cũng không tệ, có thể ở lại đó một đêm.

Trời nóng lại vừa tối dần, người đàn ông nhìn cô, mang ý hỏi.

"Có thể."

Cơm cũng đã nhiệt tình đặt trước như vậy, có thể nói không sao?

Chú Tề đi về nhà trước, chỉ có ba người cùng nhau, Lưu Nam lái xe, Tề Hàm ngồi vị trí bên cạnh tài xế.

Điều kiện làng du lịch đúng là không tệ, trên một bãi cỏ đang tiến hành lễ hội ánh sáng, rất nhiều người nhảy múa theo tiếng nhạc.

Được phục vụ dẫn lên vị trí ăn cơm ở tầng hai, có thể quan sát lễ hội ánh sáng rất rõ ràng, đồng thời cũng không quá ồn.

Đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh."

Người đàn ông đỡ cô đứng dậy, rất tự nhiên muốn đi cùng, lại bị Tề Hàm gọi lại: "Tôi đi cùng với cô ấy đi, đúng lúc tôi cũng muốn đi."

Lương Hạnh liếc cô ta một cái, tự nhiên nhiệt tình, vừa nói chuyện đã đứng dậy.

Người đàn ông gật nhẹ đầu, buông tay ra.

Lương Hạnh để tay bên hông, không muốn cho cô ta vịn, cô nở nụ cười nhạt, hai người cùng đi.

"Đợi lát nữa có thể xuống dưới xem qua, cảm nhận sự nhiệt tình của người ở đây."

Lương Hạnh liếc nhìn cô ta: "Dáng vẻ này của tôi vẫn là không đi thôi, quá ép buộc cơ thể cũng không thích ứng được."

Tề Hàm chỉ cười không nói, gật gật đầu đi vào.

Lúc đi ra Lương Hạnh cũng không thấy cô ta, đứng bên ngoài cửa toilet chờ.

Đột nhiên một bóng dáng quen thuộc từ bên cạnh đi qua, Lương Hạnh theo bản năng gọi một tiếng: "Quý tổng?"

Quý tổng quay đầu lại, có chút kinh ngạc: "Lương Hạnh? Sao cô lại ở đây?"

Không nhịn được cười, có thể gặp được ở đây xem như cũng là trùng hợp.

Nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Đến cùng với Sếp Triệu sao? Mảnh đất trung tâm thành phố kia được đấu giá đã truyền đến Nam Thành rồi, nghĩ lại có thể gặp được cô cũng không có gì kỳ lạ."

Hơi gật gật đầu: "Đúng vậy, sau khi kết thúc sang bên này chơi một chút." Lập tức nhíu mày hỏi: "Ngài thì sao? Bên này có công việc?"

"Tổng bộ Doanh Tín ở đây, trước kia cũng không phải ba ngày hai bữa chạy đến đây sao?" Cười đáp, nhìn nhìn cổ tay, ngẩng đầu lên nói: "Bên kia tôi còn có khách, xong sớm sẽ sang chào hỏi Triệu tổng."

Lương Hạnh gật gật đầu, đưa mắt nhìn người rời đi, trước khi đi vào phòng bao bên phải gặp Mục Điệp từ một hướng khác đến, hai người cùng nhau đi vào.

Thấy anh ta không phát hiện chính mình, nghĩ cũng không cần phải cố ý liên hệ, đúng lúc Tề Hàm đi từ trong toilet ra.

"Đang nhìn cái gì?" Tề Hàm nhìn theo ánh mắt của cô.

Lương Hạnh quay đầu lại, lắc đầu nhẹ: "Gặp một người quen, chào hỏi một tiếng, chúng ta quay về thôi."

Ăn xong bữa cơm, Tề Hàm giống như là cố ý muốn đến lễ hội ánh sáng chơi một lúc, Lương Hạnh thấy vậy đứng dậy nói mình muốn về phòng nghỉ ngơi trước.

Người đàn ông cầm lấy áo khoác mỏng cho cô, muốn đưa cô về.

"Chỗ ở cách đây có một con đường rừng, đi cẩn thận chút." Trước khi đi Tề Hàm nhắc nhở.

Người đàn ông thay cô trả lời: "Ừ, cô cũng không nên chơi quá muộn."

Vì gia tăng ý cảnh và sự thưởng thức, con đường rừng cũng không quá rộng, hơn nữa bên dưới trải đá, đi đứng có chút đau chân.

Người đàn ông nhìn thấy cô đi khó khăn, muốn bước qua bế cô lên, bị cô từ chối: "Cũng không phải người già yếu, không cần anh bế."

Người đàn ông cúi đầu cười khẽ, con ngươi dưới ánh đèn phát sáng rạng rỡ: "Người già yếu anh còn không nhất định sẽ bế, em đây là ở trong phúc mà không biết phúc."

Lương Hạnh biết anh ba hoa, lười đáp lại, đi thẳng về phía trước.

Hai người đi cách nhau nửa bước, Triệu Mịch Thanh nhìn chằm chằm cô, có thể bảo vệ cô lúc cô ngã sấp xuống.

Bên trái đường mòn đột nhiên có tiếng vang lá cây ma xát, tốc độ di chuyển rất nhanh, Lương Hạnh sững sờ, dừng bước, không đợi đứng vững, một bóng đen vọt ra, hướng về phía cô.

Thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không kịp biến, người này đã đến trước mặt, tay đẩy, cơ thể lập tức mất thăng bằng, đổ về một bên.

Chỉ là chuyện trong chớp mắt, sắc mặt người đàn ông sau lưng trầm xuống, cánh tay dài đỡ lên trước khi cô ngã xuống đất, một giây sau ôm cả người cô, nhìn chằm chằm vào bóng dáng chợt lóe lên, mặt đen muốn chảy ra nước, con mắt âm u, cả người lạnh như băng.

Lương Hạnh chưa tỉnh lại, cảm giác sợ hãi lúc này mới bao trùm lên, ôm lấy bụng trừng mắt nhìn.

"Ở đâu không thoải mái sao?" Người đàn ông cúi đầu nhíu mày hỏi.

Lắc đầu, bả vai bị đẩy mạnh xuống, góc độ cũng vô cùng xảo quyệt, nếu như không phải Triệu Mịch Thanh vẫn luôn để ý đến, kịp thời ra tay, nếu không hậu quả đúng là không chịu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 329 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status