Triền miên sau ly hôn

Chương 291: NGỘ ĐỘC THỰC PHẨM



Người đàn ông lạnh lùng liếc anh ta một cái, không có chút ấm áp nào: "Bây giờ không còn thời gian, hôm nay nhất định phải cho tôi kết quả."

Lưu Nam gật đầu, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

"Mục Điệp hôm nay đến đây làm gì?"

Lau mồ hôi, nhanh chóng trả lời: "Anh ta đến cùng với Sếp Quý, mẹ của Sếp Quý bị bệnh. Chắc là tình cờ gặp nhau ở đây."

Người đàn ông lạnh lùng cong đôi môi mỏng, trong mắt không có một chút độ ấm nào, cười lạnh: "Tôi không tin có chuyện trùng hợp, tiếp tục điều tra cho tôi, theo dõi xem anh ta đã đến những chỗ nào trong bệnh viện."

Mục Điệp nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi.

Triệu Mịch Thanh tạm biệt những người ở bên trong liền đi tìm Lương Hạnh.

Đã cấp cứu một tiếng đồng hồ, nhưng bên trong vẫn chưa có tin tức gì, trong lòng như lửa đốt, nếu ba Lương thật sự xảy ra truyện gì thì cả đời này cô sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình.

Người đàn ông cách mấy bước thấy cô gục đầu xuống, vai hơi chùn xuống, mặt mày đầy mệt mỏi, một tay không ngừng vỗ lưng mẹ, một tay đỡ eo, mặc dù đã mặc quần áo rộng rãi, nhưng cái bụng tròn vo vẫn lộ ra rõ ràng.

Đau lòng và tự trách khiến anh mím môi, bước tới đứng bên cạnh cô, thật lâu cũng không lên tiếng, càng giống như một người bảo vệ thầm lặng.

Lương Hạnh hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia máu đỏ, vẻ mặt thản nhiên, nhưng khuôn mặt luôn dịu dàng lại có chút lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Kết quả thế nào?"

Mẹ Lương cũng ngẩng đầu lên.

"Còn đang điều tra."

Lại cúi đầu xuống.

Mẹ Lương oán hận nói: "Ở bệnh viện còn có thể ra tay tàn độc như vậy, rốt cuộc là có thù gì với chúng ta?!"

Cô cũng muốn biết, gần đây một loạt chuyện xảy ra, vốn tưởng rằng tất cả đều nhằm vào một mình cô, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng không đơn giản như vậy.

Người đàn ông nhìn đèn đỏ của phòng cấp cứu, vẻ mặt tối sầm.

Sau hơn hai giờ, cuối cùng bác sĩ cũng ra khỏi đó, Lương Hạnh nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt căng thẳng.

Bác sĩ không đợi cô hỏi, gật đầu an ủi nói: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch."

Ngọn núi đang đè lên người trong nháy mắt trở nên nhẹ đi, vội vàng hỏi: "Nguyên nhân trúng độc là gì?"

"Trước mắt xem ra là ngộ độc thực phẩm, hẳn là là bởi vì con cá nóc ăn vào buổi trưa chưa được xử lý kĩ, có độc tính rất mạnh. Cũng may là đang ở bệnh viện, nếu không căn bản là không còn hy vọng sống sót."

Lương Hạnh cắn chặt môi dưới, không dám tưởng tượng nếu không may sẽ như thế nào.

Vậy mà thực sự là ngộ độc thực phẩm, điều này quá vô lý, một đầu bếp ở bệnh viện hạng 1 lại xử lý không kỹ con cá nóc mà biết rõ là có độc?

Thậm chí bây giờ nghĩ lại, phục vụ món ăn phức tạp như cá nóc cũng đã có chút kỳ lạ.

Đương nhiên, Triệu Mịch Thanh sẽ không bỏ qua những chỗ kì lạ này, nhưng ở trước mặt mẹ Lương cũng không nhiều lời.

“Ở đây không có truyện gì nữa, đưa mẹ về nghỉ ngơi đi, chuyện điều tra cứ để cho tôi.” Giọng điệu trầm ổn ôn hòa.

Lương Hạnh khẽ gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nhưng lại có chút ủ rũ.

Tim của người đàn ông như bị đâm trúng, nơi nào đó lập tức mềm nhũn, vươn tay sờ sờ vành tai nhỏ của cô, xoa nhẹ một hồi, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "truyện này chỉ trách tôi chưa suy nghĩ chu đáo, em không cần phải tự trách mình quá. "

Một tiếng ‘ừm’ đầy buồn bực vang lên.

Mẹ Lương thở dài: "Đúng thật là cũng có chuyện món cá nóc này xử lý không sạch sẽ, nhận được bài học này, sau này đừng ăn bậy nữa, cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa."

Lương Hạnh liếc nhìn người đàn ông đó, gật đầu trấn an mẹ: "Vâng, tối nay ba nhất định phải ở lại bệnh viện, mẹ nấu đồ ăn cho ba đi."

Nói thêm vài câu nữa rồi đưa mẹ Lương rời đi.

Triệu Mịch Thanh đứng yên tại chỗ khẽ suy nghĩ, nhấc chân rời đi.



"Mục Điệp không vào bếp, đầu bếp đó cũng đã kiểm tra rồi, cứ nói ông ta cũng không biết tại sao lại xảy ra truyện này, trái lại có vẻ như thực sự là lỡ tay." Lén nhìn người đàn ông một cái. Anh dường như không nghe thấy, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ.

Hắng giọng nói tiếp: "Bên nhà tù nói rằng, nếu sự an toàn của mạng sống ông Lương bị xâm phạm, họ sẽ xem xét việc tạm tha để chữa bệnh ..."

Người đàn ông phóng ra một ánh mắt như dao, cười lạnh nói: "Chút chuyện nhỏ này cũng cần tôi phải dạy anh giải quyết như thế nào sao? Không muốn làm thì cút đi."

Lưu Nam giật mình, trở nên sợ sệt, hận không thể cắt đứt đầu lưỡi, lập tức nói: "Tôi biết rồi."

Đương nhiên không thể quay lại nhà tù, nếu không Lương Hạnh nhất định sẽ cực kì đau khổ, Sếp Triệu của anh ta làm sao có thể cam tâm làm cho vợ buồn.

“Hôm nay nhập viện, buổi tối cẩn thận chút.” Người đàn ông không nhanh không chậm ra lệnh.

Lưu Nam sửng sốt, chẳng lẽ ...

Bình thường ba Lương rất ít khi ra ngoài, hôm nay lần đầu tiên ra ngoài đã gặp phải chuyện như thế này, nếu thật sự có người hại, một lần không thành công, cơ hội hiếm có, nhất định sẽ làm lại.

Xem ra anh ta phải bàn bạc với Nghiêm Minh chuẩn bị như thế nào rồi.

"Tối nay em ở với ba."

Giọng nói trong trẻo của Lương Hạnh chợt vang lên, người đàn ông quay lại, không biết cô đã xuất hiện từ lúc nào.

Đỡ eo từ từ tiến lại, xem ra đã hạ quyết tâm.

Triệu Mịch Thanh vẫn im lặng, chỉ nói một cách thản nhiên: "Tôi sẽ sắp xếp đủ người canh gác, em không cần phải lo lắng."

Lương Hạnh dừng lại, dừng trước mặt anh một bước, khuôn mặt sạch sẽ đối diện với anh, cười nhẹ: "Em không phải là lo lắng, chỉ là cảm thấy có em ở lại sẽ hấp dẫn người ở phía sau hơn. Dù sao thì anh ta cũng muốn ra tay với em. "

Đôi mắt của người đàn ông trở nên sâu hơn, đôi lông mày rậm của anh khẽ cau lại, cực kỳ không hài lòng với suy nghĩ dùng mình làm mồi nhử của cô.

“Không được.” coi như là chỉ có một nguy hiểm chút xíu thì anh cũng không thể đánh cược được.

Người đứng sau thậm chí có thể nhiều hơn một người, kẻ chịu tội thay sa lưới khi ở Kinh Đô cũng đủ cho thấy tình hình không hề đơn giản.

Lương Hạnh cũng cương quyết, bởi vì chỉ khi nhanh chóng bắt được người đó cô mới có thể cảm thấy an tâm, cho dù là đối với đứa trẻ sắp chào đời hay đối với ba mẹ.

"Em không thể để truyện này tái diễn, nếu hắn đã muốn mau chóng ra tay, đúng lúc hợp với ý của em, nếu không thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện như thế này, sợ rằng trái tim em sẽ không chịu nổi.”

Cả hai đối chọi nhau, một lúc sau, người đàn ông thở dài một hơi, có chút bất lực: "Tôi sẽ ở phòng bên với em, cho dù thế nào, em cũng phải suy nghĩ đến sự an toàn của chính mình."

Lương Hạnh buông ánh mắt xuống, không tranh cãi nữa.

Ba Lương buổi tối mới ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, sắp xếp xong một y tá chăm sóc, mẹ Lương cũng ở bên cạnh ông ta.



Trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố, Tống Nhiễm có mái tóc xoăn màu cà phê phối với chiếc váy màu hồng cánh sen, mang một đôi giày cao gót gót nhọn ngồi bên cửa sổ nhìn về phía xa, nhìn gần sẽ nhận ra rằng đôi mắt của cô ta đã mất tập trung, đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng, rượu đỏ trong tay quay tròn.

Sau khi Mục Điệp bước vào liền liếc nhìn xung quanh, ngay lập tức nhận ra cô ta từ phía sau, nở một nụ cười như con nít.

Vội vàng ngồi xuống đối diện, kêu một ly cà phê.

Tống Nhiễm nhìn qua, hơi nheo mắt nhìn anh ta, cười khẽ: "Sao, có truyện gì vui? Nói nghe thử xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 329 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status