Triền miên sau ly hôn

CHƯƠNG 345: VỀ NHÀ CHO CON BÚ THÔI



CHƯƠNG 345: VỀ NHÀ CHO CON BÚ THÔI

“Cô là hoa dại cỏ dại từ nơi nào chui ra, không thấy chúng tôi đang ăn cơm sao?” Tự cho rằng người trước mắt là mặt hàng mà người đàn ông trêu chọc ở hộp đêm không rõ tên nào đó tìm đến, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, nói chuyện cũng càng khó nghe.

Ánh mắt Triệu Mịch Thanh âm trầm, cảm thấy không nghe nổi nữa, muốn đứng dậy, không ngờ bả vai lại bị một sức nặng vững vàng ép xuống, vì vậy cơ thể cũng không đứng dậy như dự đoán.

Ngẩng đầu thì thấy một tay Lương Hạnh đè xuống bờ vai của anh, ánh mắt lại nhìn thẳng vào mắt Ngải Tuyết Man, khóe môi từ từ cong lên, dường như không hề bị chọc giận, trái lại còn cong môi cười: “Nếu như đoán không nhầm, cô đây đến xem mắt với ngài Cố nhỉ?”

Chậm rãi thu tay lại, ý cười nơi đáy mắt càng sau hơn: “Ngài Cố của chúng tôi một tháng xem mắt với hơn mười người, lại không có ai có thể ở chung với anh ấy trên mười ngày, mà tôi đã ở bên cạnh anh ấy bốn năm rồi, so ra, cô cảm thấy ai mới là hoa dại cỏ dại đây?”

Lời nói khiến sắc mặt Ngải Tuyết Man lúc xanh lúc trắng, không nhịn được nhìn về phía người đàn ông ở đối diện, lại phát hiện vậy mà anh ta vẫn trưng ra dáng vẻ ung dung nhàn nhã, thậm chí còn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt yêu thích.

Trước giờ chưa từng phải chịu sỉ nhục như vậy, không chờ cô ta lên tiếng lần nữa, đã thấy người phụ nữ mở chiếc túi đeo sau lưng, hồi lâu sau móc ra một bình sữa, bên trong bình sữa đựng đầy sữa, nặng nề đập lên mặt bàn.

Cụp mắt dùng ánh mắt không thân thiện nhìn Triệu Mịch Thanh: “Chồng, xem mắt xong rồi, nên về nhà cho con bú thôi.”

“Cho, cho con bú?” Lúc này hai mắt Ngải Tuyết Man như sắp lồi ra ngoài, một câu cũng không thốt ra được, trơ mắt nhìn người phụ nữ thu dọn túi trong tay, sải bước rời đi, mà ý cười trên khóe môi người đàn ông lại càng ngày càng rõ ràng, cầm bình sữa trên bàn, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, sải bước đuổi theo.

Chờ người đi xa rồi, người phụ nữ ngồi ở vị trí của mình, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, im lặng ngồi hết mười phút đồng hồ, lúc này lửa giận ngập trời mới bùng phát, cầm điện thoại di động bấm một dãy số, trong giọng nói xen đầy tủi nhục, gọi: “Ông nội…”

Triệu Mịch Thanh đi theo sau lưng Lương Hạnh ra ngoài, hai ba bước đã đuổi kịp, sau đó nắm lấy tay cô, đáy mắt nhuộm đầy cảm xúc cưng chiều, dường như vẫn đang nhớ lại truyện mới xảy ra vừa rồi, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Chờ đến khi lên xe, hai người trong xe im lặng ngồi đợi một lát, không lâu sau Châu La La ưỡn bụng đi đến, mở cửa xe chui vào ghế sau.

“Tớ thấy người phụ nữ kia khóc rất đau lòng, như hoa lê rụng…” Sau khi vào trong xe thì thản nhiên đánh giá một câu, cũng không ngẩng đầu lên.

Triệu Mịch Thanh nín nhịn không cười, quay đầu nhìn sườn mặt Lương Hạnh: “Cố Thời đúng là chạy trời không khỏi nắng rồi.”

Lương Hạnh nghe vậy, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu hết, thở hổn hển mắng: “Đáng đời anh ta!”

Vẫn chưa hết giận, quay đầu trừng mắt lườm Triệu Mịch Thanh: “Anh đúng thật là vì anh em có thể không tiếc mạng sống, loại chuyện như xem mắt này mà anh cũng có thể giúp anh ta, anh không thấy ánh mắt người phụ nữ kia sắp dài đến tận người anh rồi à?”

Bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, Châu La La ngửi thấy hơi thở đáng sợ thì lặng yên không một tiếng động mở cửa xe, chui xuống: “Tớ chợt nhớ ra tớ còn phải đi mua chút đồ, hai cậu đi trước đi…”

Nói xong, vụt đi như một làn khói, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Rõ ràng Lương Hạnh giận đến nổ phổi, quay đầu thấy Triệu Mịch Thanh vẫn là dáng vẻ cười như không cười, phảng phất như mới xảy ra chuyện gì buồn cười lắm, hai mắt nhìn chằm chằm cô.

Cô bị nhìn chằm chằm mà toàn thân run rẩy, cơn giận cũng không biết tiêu tan từ lúc nào, khi định lên tiếng thì điện thoại di động của người đàn ông vang lên.

Lấy ra liếc nhìn, không hề bất ngờ khi nhìn thấy tên của Cố Thời.

Ấn nút nhận máy, Lương Hạnh giơ tay qua ấn nút loa ngoài.

Ngay sau đó lập tức nghe thấy tiếng gào rú thảm thiết, tràn đầy tuyệt vọng của người đàn ông: “Triệu Mịch Thanh, mẹ nó anh đuổi người đi là được rồi, lại ở đó nói bậy nói bạ gì thế? Cái gì mà nuôi tình nhân bốn năm, lại còn ngay cả con cũng có rồi? Bây giờ ông cụ ép tôi ôm con về nhà đây, con đâu, anh sinh cho tôi một đứa đi!”

Người phụ nữ bị tiếng gào thét làm phiền mà nhíu mày, khi đang định trả lời thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh từ tốn nói: “Cậu có thể đến Cô nhi viện nhận nuôi một đứa.”

Sững sờ, quay đầu nhìn biểu cảm nghiêm tục của anh, vậy mà không hề có ý đùa giỡn gì trong đó.

Cố Thời tức muốn xỉu, nhất thời không phản bác được, còn muốn bùng nổ nữa nhưng bên tai lại truyền đến tiếng máy bận, tức giận nắm chặt tay khiến điện thoại di động suýt nữa vỡ tan.

Lúc này điện thoại di động báo có tin nhắn, cách màn hình cũng có thể cảm giác được cơn giận ngập trời của ông cụ: Thằng nhóc thối, cháu không mang đứa bé về cho ông, tin ông tìm người đánh gãy chân cháu không!

Triệu Mịch Thanh cúp điện thoại, ngay sau đó khởi động xe, lái xe ra khỏi gara, dọc đường đi đưa một chiếc USB vào trong tay Lương Hạnh, dù không giải thích gì, nhưng cô lại đột nhiên sầm mặt.

Chiếc USB nho nhỏ màu trắng nằm trong lòng bàn tay, dường như trái tim cũng siết chặt lại theo đó.

Trong mắt lóe lên ánh sáng quyết tâm tuyệt tình, cất đồ vào trong hộp đựng trên xe: “Chuyện này anh cứ làm đi, em không nhúng tay.”

Người đàn ông im lặng lái xe, nghe vậy cũng không ngoài ý muốn, khẽ đáp lại.

Chờ đến khi xe dừng trước cửa nhà, mở cửa ra nhìn thấy dì đang vừa đẩy xe trẻ sơ sinh trong hành lang vừa ngâm nga, tiếng hát mang theo hương vị quê hương truyền đến, khiến cho bé con trong xe trẻ sơ sinh không ngừng cười ‘khanh khách’.

Trái tim nặng trĩu của Lương Hạnh bị cảnh tượng trước mắt hòa tan, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng của một người mẹ. Dì thấy hai người một trước một sau đến gần, hơi mất tự nhiên xoa xoa tay.

Lập tức đứng dậy, liếc nhìn hai bé con trong xe: “Cậu chủ, mợ chủ, tôi không mang bọn nhỏ ra ngoài, chỉ là bọn nhỏ nên phơi nắng nhiều một chút, tốt cho sức khỏe bọn nhỏ, vì vậy tôi mới đẩy chúng ra ngoài sân…”

Nói xong quan sát sắc mặt Lương Hạnh, thấy trên mặt người phụ nữ vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lương Hạnh bước lên, xoay người lên tiếng chào hỏi bé con trong xe, hai bé con không hẹn mà cùng cười rộ lên, ‘a a a a’ giơ tay đòi bế.

Một tháng trôi qua, giật mình nhớ lại, so với khi vừa sinh ra, hai bé con đã lớn hơn rất nhiều.

Ánh mắt nhìn về phía dì mang theo cảm kích: “Dì chăm sóc Bảo Bảo rất tốt, hai ngày nữa là bé con đầy tháng rồi, tôi và Mịch Thanh không có ý định tổ chức tiệc đầy tháng, đến lúc đó chỉ có người một nhà chúng ta ăn cơm cùng nhau thôi.”

“Được, đến lúc đó tôi chuẩn bị.” Dì gật đầu, đẩy bé con theo sau Lương Hạnh đi vào phòng.

Sau khi sắp xếp Bảo Bảo trong phòng xong, khi đi ra, Lương Hạnh ngồi trên ghế sofa đọc sách, dì thì đi vào phòng bếp, lát sau bưng một cốc nước ấm ra: “Buổi tối mợ chủ muốn ăn cái gì?”

Lương Hạnh chậm rãi ngẩng đầu, dịu dàng mỉm cười: “Không có yêu cầu gì, dì cứ xem mà làm là được rồi.”

Nói xong dường như nhớ đến chuyện gì, đặt sách xuống rồi lấy một chiếc phong bì màu trắng ở trong túi ra, ước lượng trong tay thấy trọng lượng không nhẹ, đặt chiếc phong bì này lên bàn trà, đẩy về phía trước.

“Tối qua nghe thấy dì gọi điện thoại, dì cầm số tiền này đi khám bệnh cho cháu trai dì đi, coi như là tăng lương cho dì, sau này lương của dì cũng sẽ tăng lên, nếu như chăm sóc Bảo Bảo tốt, đãi ngộ sẽ càng ngày càng tốt.”

Người phụ nữ kinh ngạc đứng nhìn hồi lâu, dường như hơi choáng váng, không lâu sau hốc mắt ẩm ướt, hai tay đan vào nhau xoa xoa, đôi mắt nhìn chằm chằm phong bì trên bàn trà, cũng không có can đảm bước lên cầm.

Lương Hạnh bất giác cười nhạt: “Vốn dĩ không có chuyện này tôi cũng định tăng lương cho dì, đây là dì nên được.”

Người phụ nữ nghe thấy lời này mới vội vàng trả lời, khom người cầm chiếc phong bì lại, trong miệng lặp đi lặp lại: “Cảm ơn.”

Nói xong lau lau nước mắt, dường như đột nhiên nhớ đến cái gì mà quay người rời đi, chỉ chốc lát sau cầm một triệu năm trăm nghìn quay lại.

Tiền giấy trong tay bị bóp đến thay đổi hình dạng, chần chừ rất lâu không nói chuyện, Lương Hạnh phát hiện ra gì đó, ngẩng đầu nhìn, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn: “Dì Trương, dì có lời gì cứ nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 329 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status