Triệu hoán sư khuynh thành

Quyển 2 - Chương 23: Một rùa một gấu vào thành


Đám người Gia Cát Minh Nguyệt vừa mới vào sân, liền thấy Lam lão gia. Lão gia mấy năm nay đã quen hai huynh đệ bồi bên người, bọn họ vừa đi, thật đúng là không thích ứng, ngay cả vào triều cũng không có tinh thần, rõ ràng cáo ốm ở nhà tĩnh dưỡng.

“Gia gia.” Lam Vũ Phàm huynh đệ đồng thời nói. Nay, gia gia là người thân duy nhất của bọn hắn, nhìn thấy lão gia già, hai huynh đệ trong lòng có cảm giác ê ẩm.

“Các ngươi đã trở lại, gầy, thế này mới đi ra ngoài vài ngày, tại sao liền gầy nhiều như vậy?” Lam lão gia tiến lên cầm tay hai huynh đệ giống như nghênh đón con trai đi xa mới về, kích động vui sướng, lại nhịn không được thầm oán hai câu.

“Có sao? Ta tại sao cảm thấy mỗi ngày sành ăn, béo không ít đâu.” Lam Vũ Hạo cợt nhả nói xong, muốn cho gia gia giải sầu.

“Lời này có ý gì? Là nói thức ăn của Lam gia ta còn không bằng bên ngoài ngon, uy không phì các ngươi sao?” Lam lão gia phẫn nộ nhìn chằm chằm bảo bối tôn tử.

“Không phải ý kia, không phải.” Lam Vũ Hạo vội vàng xua tay phủ nhận.

“Được rồi, ít nói nhảm, đều đi, đi vào. Lần này đi Tuyết Ngọc Thành, một đường có khỏe không, tiểu di ngươi cùng Mục thành chủ tình hình gần đây như thế nào?” Vào nội viện, Lam lão gia hỏi.

“Ân.” Lam Vũ Phàm huynh đệ đồng thời cúi đầu, lên tiếng.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có người làm khó dễ các ngươi?” Lam lão gia thấy vẻ mặt của hai huynh đệ, giận trừng mắt. Lấy tính tình của lão gia, nếu là thật sự có người dám khó xử bảo bối tôn tử, liền coi như thành chủ Tuyết Ngọc Thành, hắn cũng sẽ đi lên đòi lại. Đây chính là bảo bối Lam gia hắn, chính hắn động thủ giáo huấn có thể, người khác còn không có tư cách.

“Không đúng không đúng…” Lam Vũ Phàm gặp gia gia động khí, vội vàng khuyên, đem khúc mắc giữa tiểu di và cha mẹ nói tỉ mỉ một lần.

Nghe xong chuyện này, Lam lão gia thật lâu trầm mặc không nói, tuy rằng vẻ mặt không có biến hóa lớn, nhưng hai tay run rẩy. Lam lão gia trung niên tang thê, lão niên tang tử, hai tôn nhi lại trước sau bị người hạ độc, trưởng tôn Lam Vũ Phàm tức thì bị người ám toán tàn tật nhiều năm, có thể nói, nhân sinh có khả năng trải qua đại bất hạnh hắn đại bộ phận đều trải qua, thừa nhận thống khổ cao hơn huynh đệ Lam Vũ Hạo.

Từ khi biết Lam Vũ Hạo tu luyện không có tiến triển là do bị người hạ độc, mấy ngày nay lão gia vẫn tưởng cừu gia năm đó của mình làm hại, khó tránh khỏi tự trách, cho tới bây giờ biết được chuyện năm đó còn cất dấu bí mật, tâm tình làm thế nào bình tĩnh?

Huynh đệ Lam Vũ Phàm nhắc lại chuyện này, tâm tình cũng là nhịn không được trầm trọng, ba người đều không nói gì, vài hạ nhân vốn đang muốn bưng trà tiến vào, thấy thế cũng núp xa xa, trong viện nhất thời yên tĩnh đáng sợ.

“Oan nghiệt, oan nghiệt!” Trong chốc lát, tâm tình mới bình tĩnh một chút, thổn thức không thôi nói.

“Gia gia, sự tình đều đã qua nhiều năm, hơn nữa đương sự cũng bị báo ứng, ngài không nên để trong lòng.” Lam Vũ Phàm sợ gia gia trong lòng khó chịu, vì thế khuyên nhủ. Hắn nói đương sự đương nhiên chính là Tần Mỹ Ngọc, chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này vặn vẹo cùng ác độc, Lam Vũ Phàm cả người không được tự nhiên, ngay cả tên của nàng đều không muốn nhắc tới.

“Yên tâm đi, gia gia ngươi cả đời cái gì không trải qua, không như các ngươi nghĩ không chịu nổi một kích. Phụ mẫu ngươi tuy rằng mất, nhưng các ngươi nay trwuongr thành, bọn họ dưới suối vàng biết cũng cảm thấy an ủi, lão nhân ta còn phải sống lâu vài năm, cho các ngươi xem xét mấy con dâu, sinh vài đại tiểu tử, làm cho Lam gia khai chi tán diệp, cũng cho phụ mẫu các ngươi ở dưới cửu tuyền hoàn toàn an tâm.” Lão gia cười nói.

“Gia gia.” Trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, Lam Vũ Hạo có điểm ngượng ngùng, ngay cả Lam Vũ Phàm cũng đỏ mặt. Lam Vũ Phàm theo bản năng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, lại nhìn đến Gia Cát Minh Nguyệt buồn cười nhìn hai huynh đệ bọn họ, trong lòng tức khắc dâng lên thất vọng chính hắn đều không rõ.

“Đúng rồi Vũ Phàm, ngươi năm đó rốt cuộc là bị người nào ám hại, ngươi… Tiện nhân kia không nói sao?” Lam lão gia đột nhiên nhớ tới vừa rồi Lam Vũ Phàm cũng không nói gì đến việc này liền hỏi tiếp.

“Không có, nghe nàng nói, hẳn là không phải nàng phái người hạ thủ, bất quá ta lúc ấy tâm tình lo lắng, cũng quên hỏi nàng.” Lam Vũ Phàm sau đó cũng suy nghĩ việc này, nhưng chủ mưu đều bị báo ứng, hắn cũng không có biện pháp lại đi hỏi.

“Chỉ sợ việc này còn có người khác, cũng vì ta, năm đó làm việc quá mức ngoan tuyệt, dẫn tới người khác tới cửa trả thù, mấy năm nay làm khổ ngươi cùng Vũ Hạo, đều là gia gia thực xin lỗi ngươi.” Biết độc của Lam Vũ Hạo là Tần Mỹ Ngọc hạ, lão gia khúc mắc xem như giải một nửa, nhưng đối với Lam Vũ Phàm vẫn canh cánh trong lòng, nói lên việc này liền tâm sinh cảm khái.

“Gia gia, việc này không thể trách ngươi, nói sau, ta nay không phải tốt sao? Nếu không phải bị kia thương, thực lực của ta chỉ sợ còn so ra kém hiện tại.” Lam Vũ Phàm khuyên giải an ủi nói.

“Phải, bất quá ngươi về sau muốn cẩn thận, chỉ sợ tin tức ngươi lành truyền ra, người nọ lại xuống tay, trăm ngàn không thể khinh thường.” Lam lão gia dặn dò nói.

“Gia gia ngài yên tâm đi, hắn nếu không đến thì tốt, nếu dám đến, ta nhất định tự tay báo thù.” Trên khuôn mặt anh tuấn của Lam Vũ Phàm hiện lên ngoan sắc, càng nhiều lạnh lùng.

“Phải, còn có ta, nhất định đưa hắn bầm thây vạn đoạn.” Lam Vũ Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.

“Gia Cát tiểu thư, lần này ngươi lại cứu mạng huynh đệ Vũ Phàm, Lam gia ta thật không biết nên thế nào cảm tạ ngươi mới tốt.” Lam lão gia khom người, nói.

“Lão gia, ngươi nếu thật sự cảm tạ ta thì đêm nay mời ta ăn một bữa ngon đi.” Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng nâng lão nhân dậy, nói.

“Được, được, đêm nay gia yến, mọi người không say không về.” Lam lão gia sang sảng cười to nói.

“Gia gia, chúng ta đây đi về trước rửa mặt, đổi quần áo.” Lam Vũ Hạo nói.

“Đi thôi đi thôi, đúng rồi, Lỵ Hương công chúa đã tới, nàng tìm ngươi nhiều ngày.” Lam lão gia bổ sung một câu.

“Cái gì?!” Lam Vũ Hạo thật vất vả tâm tình mới thoải mái, vừa nghe lời này, trực tiếp nhảy dựng lên, “Nàng ở phủ chúng ta? Có lầm hay không?! Vừa rồi thị vệ gác cửa tại sao không nói? Quả thực là phản, chuyện lớn như vậy không nói cho ta biết. Chúng ta lột da bọn họ!” Lam Vũ Hạo rống nói.

Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, nhìn Lam Vũ Hạo chật vật, nàng buồn cười. Hỗn thế đại ma vương, không sợ trời không sợ đất, kết quả sợ Lỵ Hương công chúa trời sinh thần lực. Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nếu không phải xem Lam Vũ Hạo đối với Lỵ Hương công chúa không có ý, Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ khuyên bảo Lam Vũ Hạo nhận Lỵ Hương công chúa.

“Gia gia, ngươi trăm ngàn đừng cho nàng biết ta đã trở về, ta trước trốn.” Lam Vũ Hạo nhìn chung quanh, tìm kiếm nơi có thể ẩn thân.

“Không được, chính ngươi gây ra phiền toái, chính mình nghĩ biện pháp đi, ta bị nàng ép buộc muốn chết, đánh không thể đánh mắng không thể mắng, nếu còn tiếp tục các ngươi sẽ chờ chăm sóc ta trước lúc lâm chung đi.” Lam lão gia trừng Lam Vũ Hạo nói. Xem vẻ mặt cũng biết, lão gia thật sự bị ép buộc không nhẹ.

Lam Vũ Hạo bi thương.

“Kỳ thật, ta cảm thấy nha đầu kia không tệ, nếu không ngươi liền cùng người ta ở chung vài ngày đi.” Lam lão gia nhìn tôn tử vẻ mặt khổ, trêu chọc.

“Gia gia, ngài làm sao thấy được người ta không tệ?” Lam Vũ Hạo vẻ mặt cầu xin hỏi.

“Mông lớn, về sau hẳn là có thể sinh.” Lão gia vuốt râu, trầm ngâm nghiêm túc nói.

“Phốc…” Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lam Vũ Phàm đồng thời phun ra, thẩm mỹ của lão gia xem thật đúng là giản dị, muốn Lam gia khai chi tán diệp muốn điên rồi.

“Lam Vũ Hạo, ngươi rốt trở lại!” Trước sân, thanh âm kiều thúy mang theo vài phần vui sướng vang lên, một thiếu nữ nhỏ nhắn cười khanh khách chạy tới. Mục tiêu đương nhiên là Lam Vũ Hạo. Người này đương nhiên chính là Lỵ Hương công chúa!

Lỵ Hương công chúa chạy vội đến, cơ hồ kéo lên một trận gió xoáy. Lam Vũ Hạo hoảng sợ nhìn Lỵ Hương công chúa càng ngày càng gần, nghĩ chạy. Đáng tiếc, chậm. Lỵ Hương công chúa đã vọt tới trước mặt, hơn nữa giết không được xe! Trực tiếp đánh lên Lam Vũ Hạo. Sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lam Vũ Phàm còn có Lam lão gia quay đầu, nhìn theo Lam Vũ Hạo bị đánh bay, lại sau đó Lam Vũ Hạo dán trên tường, cả người chậm rãi đi xuống. Trên mặt trên có dấu người thật rõ ràng.

Rất đáng thương, quả thực vô cùng thê thảm. Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lam Vũ Phàm yên lặng xoay người, không đành lòng nhìn. Lam lão gia sờ râu dưới cằm, có chút do dự, nếu không, vẫn là quên đi? Như vậy cháu dâu, tôn tử mình chỉ sợ khống chế không được a.

Lam Vũ Hạo rơi xuống đất, lưu loát trên mặt đất quay cuồng vài vòng, trực tiếp cút đến nội đường. Động tác nhanh chóng, dáng người mạnh mẽ, làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Lỵ Hương công chúa lúc này mới hồi phục tinh thần lại, quát to một tiếng Lam Vũ Hạo, sau đó đuổi theo.

Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lam Vũ Phàm liếc nhau, không hẹn mà cùng cười. Đóa hoa đào này thật sự không tính là tốt.

Mấy ngày kế tiếp, Lam Vũ Phàm tĩnh tâm tu luyện, biết một khi thương thế mình phục hồi như cũ truyền đi, cừu gia âm thầm giấu kín có khả năng lại tìm tới cửa, khi đó không chỉ chính mình, chỉ sợ gia gia cùng đệ đệ cũng sẽ gặp gỡ nguy hiểm, Lam Vũ Phàm tu luyện so với trước kia càng thêm khắc khổ. Mà Lam Vũ Hạo lại bị công chúa cuốn lấy không thể thoát thân, mỗi ngày sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng. Lam lão gia mỗi khi nhìn thấy hai đứa nhỏ vô tư “ấm áp”, luôn cười ha ha, đi sang một bên. Hắn quản không được a, Lỵ Hương công chúa thời gian trước làm cho hắn đau đầu, hiện tại có người tiếp nhận, hắn đương nhiên vui sướng.

Gia Cát Minh Nguyệt ngược lại rảnh rỗi, mỗi ngày nhàn đến vô sự liền trốn ở trong phòng luyện chế các loại dược tề. Phối phương luyện kim lấy từ chỗ Lam Vũ Phàm phức tạp thâm ảo hơn trước kia, liền ngay cả tài nghệ luyện kim của Gia Cát Minh Nguyệt, khi luyện chế một ít dược tề cao cấp thì xác suất thất bại cũng cao kinh người, không bao lâu, Lam Vũ Hạo trước kia phá sản vơ vét đến dược liệu liền tiêu hao bảy tám phần.

“Xem ra nên đi tìm dược liệu.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn kho hàng dược liệu trống trải, thầm nghĩ. Phối phương luyện kim cố nhiên thần kỳ, dược hiệu cũng không kém, nhưng đối với dược liệu yêu cầu cũng cao thái quá, thương hội bình thường căn bản là tìm không ra mấy thứ. Về phần hội đấu giá? Liền coi dược liệu tầm thường, chỉ cần ở hội đấu giá thì giá cao hù chết người, huống chi dược liệu cao cấp, Gia Cát Minh Nguyệt mới sẽ không đi làm chuyện coi tiền như rác, cho dù lại có tiền cũng không thể giống Lam Vũ Hạo trước kia phá sản? Cũng may Lam lão gia còn có chút của cải, bằng không ngay cả quan tài sớm bị hắn bại hết.

Gia Cát Minh Nguyệt thực tự nhiên đem chủ ý đánh tới Mộ Dã rừng rậm, trừ bỏ chỗ này, còn có chỗ nào có thể tìm được dược liệu?

Khi Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ đến Mộ Dã rừng rậm, hai thiếu niên ăn mặc cổ quái đi ra Mộ Dã rừng rậm, dọc theo quan đạo hướng đến kinh đô.

Thiếu niên dáng người khôi ngô vẻ mặt hàm hậu, mặc kiện một áo dài, màu xám bó chặt trên người, hiện lên cơ bắp rõ ràng, thật đúng là mặt ngoài có hứng thú.

Bên cạnh là thiếu niên nhỏ gầy, ước chừng thấp hơn một đầu, cũng mặc một áo dài, xem, hẳn là cùng thiếu niên khôi ngô một kích cỡ. Đáng tiếc, này mặc ở trên người thiếu niên khôi ngô buộc chặt giống như áo bơi mà mặc ở trên người hắn lại rộng. Thời tiết dần dần chuyển lạnh, thiếu niên lại giả vờ giả vịt phe phẩy chiết phiến, áo dài lại theo gió mà phất.

“Bá Thiên ca, ngươi không nên bắt ta tráo vải rách, lại chật lại nóng, ta đều nhanh muốn nghẹn chết.” Thiếu niên dáng người khôi ngô vác một bao bố lớn hơn người hắn, nặng trịch cũng không biết chứa gì. Lúc này vừa đi, một bên liều mạng dắt cổ áo, thở hỗn hển, đúng là Hùng Đại Lực đã hóa thành hình người, bên cạnh vị kia tưởng giả mạo tài tử phong lưu lại muốn làm ra một thân nghèo kiết hủ lậu, đương nhiên chính là Vương Bá Thiên.

“Cái này gọi là quần áo, không gọi vải rách, còn có, không phải tráo, là mặc, không văn hóa.” Vương Bá Thiên phe phẩy chiết phiến, tức giận nói, “Vào thành trăm ngàn đừng nói lung tung nói, quăng mặt ta.”

“Nga, hiểu được Bá Thiên ca, chúng ta không phải đi tìm đại tỷ sao, ngươi để ta khiêng vỏ cây làm gì?” Hùng Đại Lực hỏi.

“Nói ngươi không văn hóa chính là không văn hóa, cái này gọi là cấp bậc lễ nghĩa, người trong thành thích cái này.” Vương Bá Thiên vì chính mình kiến thức uyên bác cảm thấy tự hào.

“Tặng lễ ta biết, nhưng chúng ta đưa vỏ cây làm gì, đại tỷ thích ăn a?” Hùng Đại Lực vẫn là không hiểu.

“Cha ta nói, cái này gọi là dược liệu, trong thành thiếu.” Vương Bá Thiên trả lời.

“Thiếu sao? Sớm biết ta lại đào nhiều.”

Hai người vừa nói vừa đi, không bao lâu liền vào kinh đô.

“Nga, Bá Thiên ca ngươi xem, tảng đá kia là gì?” Hùng Đại Lực hết nhìn đông tới nhìn tây, kinh hỉ nói.

“Kia kêu nhà cửa, người sẽ ở bên trong, đã hiểu sao?” Vương Bá Thiên khinh thường nói.

“Ở nơi đó làm gì, tùy tiện đào cái động là được?” Hùng Đại Lực vẻ mặt lại khinh thường.

“Im lặng, không được nói.” Vương Bá Thiên trừng Hùng Đại Lực, sợ bị người nghe được mất mặt.

“Bá Thiên ca Bá Thiên ca, mau nhìn, người nọ cầm trong tay là cái gì, còn có hơi nước đâu?” Hùng Đại Lực im lặng không đến nửa phần chung, lại rống.

“Về sau nói cho ngươi, hiện tại câm miệng cho ta.” Vương Bá Thiên nhìn người nọ cầm trong tay yên can, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng cảm giác so với mình cầm chiết phiến có thưởng thức nhiều, cảm thấy cực kỳ hâm mộ.

“Bá Thiên ca, ta đói bụng.” Hùng Đại Lực rốt cục im lặng vài phút, nhìn bên cạnh một tiểu hài tử cầm chân gà nướng chảy nước miếng, vuốt bụng đáng thương nói.

“Ngươi tại sao nhiều chuyện, sớm nói không mang theo ngươi tới ngươi không nên đến?” Vương Bá Thiên không kiên nhẫn nói.

“Ta lại không giống ngươi, mấy tháng không ăn không uống cũng không có chuyện gì, ta ngừng một chút không ăn liền đói hoảng.” Hùng Đại Lực ủy khuất nói.

“Vậy nhanh tùy tiện tìm cái gì điền bụng.” Vương Bá Thiên nói.

“Nga, hảo.” Hùng Đại Lực tùy tay kéo, đoạt lấy chân gà trong tay tiểu hài tử nhét vào miệng, ăn hai miếng ùng ục nuốt xuống, vẻ mặt cười ngây ngô.

Tiểu hài tử nhìn tay trống rỗng, lại ngẩng đầu nhìn Hùng Đại Lực, oa một tiếng khóc lớn lên.

“Ngươi người này sao lại thế này, ngay cả đồ của tiểu hài tử cũng cướp!” Một gã nam tử chạy tới, nổi giận mắng, nếu không nhìn Hùng Đại Lực cơ bắp, sớm đấm.

“Vị huynh đài này, huynh đệ ta không ra cửa, thổ bao tử một cái ngốc lý ba kỷ, ngươi đừng cùng hắn chấp nhặt.” Vương Bá Thiên vội vàng đem chiết phiến sáp trong cổ, lấy ra mấy kim tệ đưa ra, hắn kỳ thật cũng là lần đầu tiên vào thành, không biết giá hàng, dù sao trên người chỉ có mấy kim tệ, vậy đưa hết ra.

Nam tử tiếp nhận kim tệ, nhìn Vương Bá Thiên cùng Hùng Đại Lực vài lần, hùng hùng hổ hổ tiêu sái, trong lòng còn oán thầm: nếu nói là thổ bao tử, ngươi cũng không tốt chỗ nào, trời lạnh mặc một thân kia không sợ lạnh, còn dùng chiết phiến, thật đúng là đem mình làm văn nhân, ngốc lý ba kỷ.

“Ngươi tại sao cướp đồ của người khác?” Người nọ vừa đi, Vương Bá Thiên liền thầm oán một câu.

“Bá Thiên ca, không phải ngươi nói tùy tiện tìm điểm ăn sao?” Hùng Đại Lực ủy khuất nước mắt rơi.

“Vậy cũng không thể cướp, coi trọng cái gì thì dùng tiền mua, biết không? Tiền, chính là cái ngoạn ý kia vừa rồi ta đưa, chỉ cần cho tiền, nghĩ muốn cái gì thì mua cái đó, hiểu không?” Vương Bá Thiên giáo huấn.

“Nga đã hiểu, vậy ngươi cho ta vài cái, ta còn muốn ăn.” Hùng Đại Lực nhìn bên cạnh quán thượng thịt nướng, thẳng nuốt nước miếng.

“Không có.” Vương Bá Thiên tức giận nói. Lão cha cũng thật sự keo kiệt, một mặt nói vào thành tiền có bao nhiêu trọng yếu, lại chỉ cho mình vài cái, cái gì cũng không mua đã bị y hùng hóa bại đi ra ngoài.

“Nga, ta đây chính mình tìm đi.” Hùng Đại Lực đặt mông ngồi dưới đất, mở ra bao bố tìm.

Dược hương nồng đậm tỏa ra bốn phía phiêu dật, chung quanh người đi đường đều quay đầu nhìn, không khỏi chấn động. Cho dù chưa ăn thịt heo, tốt xấu cũng gặp qua heo chạy, chỉ cần thoáng có điểm nhãn lực cũng có thể nhìn ra, trong bao bố không chỗ nào không phải là cực phẩm dược liệu thiên kim khó cầu, hơn nữa hà thủ ô, cư nhiên có nửa thước dài hơn, loáng thoáng còn trưởng thành hình người, cũng không biết là bao nhiêu năm.

Hùng Đại Lực lục tìm nửa ngày, cũng không tìm được cái gì lành miệng vị, cuối cùng xuất ra một cái cỏ linh chi lớn bằng chậu rửa mặt cắn một ngụm, tức khắc, chất lỏng như máu theo khóe miệng chảy ra, phát ra từng đợt dược hương mang theo vị ngọt.

“Huyết cỏ linh chi ngàn năm!” Bên cạnh một gã lão giả cả kinh tròng mắt đều thiếu chút nữa rơi xuống, nhìn Hùng Đại Lực rất là vô vị cắn huyết cỏ linh chi, đau lòng thiếu chút nữa không đem râu kéo xuống. Muốn thả ở bán đấu giá, liền một gốc huyết cỏ linh chi cũng có thể đánh ra mấy chục vạn kim tệ, cố tình lăng đầu lăng não thiếu gia còn cắn vẻ mặt bất đắc dĩ, giống như không tình nguyện.

“Hà thiếu gia, ngươi xem.” Ngay khi Hùng Đại Lực gian nan cắn huyết cỏ linh chi, Trên lầu hai ở trà phường, một gã thiếu niên màu da trắng nõn môi hồng răng trắng nói với một gã thiếu niên mặc hoa phục.

“Có cái gì đẹp mặt, không phải hai cái thổ bao tử sao?” Thiếu niên mặc hoa phục tùy ý nhìn một cái nói. Hắn là Hà Khánh Nguyên, là công tử Hình Bộ thị lang Lĩnh Nam quốc. Hình bộ thị lang, chức vị không tính cao, nhưng Hà gia cũng là một trong những gia tộc thâm căn cố đế ở kinh đô Lĩnh Nam quốc, thế lực không nhỏ. Mà thiếu niên ày môi hồng răng trắng, tên là Liễu Thanh, bởi vì diện mạo xinh đẹp, cho nên có biệt hiệu Liễu Thanh nhi, luôn luôn cùng Hà Khánh Nguyên có quan hệ mờ ám.

“Ta nói không phải là bọn hắn, mà là dược liệu.” Liễu Thanh hai mắt tỏa sáng nói, “Nhà của ta trước kia kinh doanh dược liệu, ta từ nhỏ mưa dầm thấm đất cũng có chút hiểu biết, hai cái thổ bao tử mang theo dược liệu, đều là cực phẩm hiếm thấy.”

“Nga.” Hà Khánh Nguyên thuận miệng một câu, không đem lời nói của hắn đặt trong lòng đi. Nhà hắn sản nghiệp tuy rằng không ít, lại không có dược liệu, hắn quan tâm làm gì.

“Hà thiếu gia, ngươi không phải vẫn muốn cùng Thái tử kéo gần quan hệ sao, trước mắt là tốt cơ hội.” Liễu Thanh thấy hắn không để bụng, nói tiếp.

“Có ý gì?” Nghe nói như thế, Hà Khánh Nguyên lập tức hỏi. Hà thị bộ tộc tuy rằng gia thế uyên bác, nhưng lịch đại tộc nhân chức vị cũng không cao, cho nên không thể cùng mấy đại thế gia đề luận, Hà Khánh Nguyên một lòng muốn nịnh bợ Thái tử, vì về sau mưu tiền đồ tốt, lại bất hạnh không chỗ vào tay, lúc này nghe Liễu Thanh nói thì hưng trí.

“Thái tử gần nhất thân thể không tiện, phương diện kia xảy ra vấn đề, đang tìm y hỏi dược, vừa rồi thổ bao tử xuất ra dược liệu ta xem, trị tật xấu của Thái tử tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta mua đến đưa cho Thái tử, Thái tử chẳng phải là thừa ngươi một nhân tình lớn.” Liễu Thanh nói.

“Phương diện kia xảy ra vấn đề, phương diện nào?” Hà Khánh Nguyên tinh thần rung lên, truy vấn nói.

“Ngốc a, nam nhân thôi, còn có thể là phương diện nào, không phải là phương diện nào kia?” Liễu Thanh mân miệng cười nói, còn điêm cái lan hoa chỉ. Vài tên hộ vệ canh cửa xoay mặt đi, ánh mắt có điểm rút gân.

“Ách, ta hiểu, lần này sự tình nếu thành, ta thật tốt cám ơn ngươi.” Hà Khánh Nguyên đương nhiên cũng không phải hảo hóa, lập tức phản ứng, cười nói.

“Hai chúng ta trong lúc đó còn nói sao?” Liễu Thanh trừng Hà Khánh Nguyên, thực có vài phần phong tình vạn chủng. May mắn vài tên hộ vệ đã sớm xoay mặt đi, bằng không tại chỗ nôn ra.

“Đúng rồi, ngươi làm sao biết, chẳng lẽ ngươi cùng thái Tử…” Hà Khánh Nguyên nghi hoặc nhìn Liễu Thanh hỏi.

“Kia còn không phải là vì ngươi.” Liễu Thanh ai oán nhìn Hà Khánh Nguyên nói.

“Lời tuy là nói như vậy, vậy ngươi cũng phải bồi thường ta mới được.” Hà Khánh Nguyên nâng cằm Liễu Thanh, trong mắt tà quang bắn ra bốn phía.

“Được, được, cái gì đều theo ngươi, còn không được sao?” Liễu Thanh nói.

“Ách, thiếu gia, ta có điểm không thoải mái, trước đi ra ngoài.” Một gã hộ vệ nói.

“Thiếu gia, ta buồn tiểu, cũng trước đi ra ngoài.”

“Thiếu gia, dạ dày ta đau.”

“Thiếu gia, ta buồn tiểu…”

Vài tên hộ vệ cố nén xúc động nôn mửa, một người tiếp một người chạy xuống dưới lầu nôn.

Rất nhanh, hai người cũng đi xuống lầu, mang theo vài tên hộ vệ ngồi xổm góc tường nôn khan đi đến chỗ hai người Vương Bá Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status