Triệu hoán thần binh

Chương 1729: Cha con ở trước Thần Áp


Độc Cô gia đã thiết lập một thứ để kiểm tra dân Cổ Duệ. Cho dù hắn là lão gia chủ, lúc trở lại cũng phải cần thông qua kiểm tra.

Còn nữa, khí tức trên người hắn cũng là khí tức của Độc Cô Khiếu Qua độc nhất vô nhị, không có bất kỳ biến hóa nào. Những người có chữ lót là Thanh đều nhận ra lão gia chủ Độc Cô Khiếu Qua này. Còn nữa, nếu như hắn là dân Cổ Duệ, vì sao đến bây giờ vẫn chỉ muốn đối phó với Vu Nhai?

Được rồi. Tạm thời không có ai biết hắn là ai, cũng không ai nghe được lời hắn nói.

- A, ở kiếm hoàn thứ hai hắn không tiếp tục khắc chữ nữa. Lẽ nào hắn chỉ nhận được truyền thừa của bảy vị Kiếm Thần tiền bối thôi sao?

Đám người đi theo phía sau Vu Nhai rất nhanh đã đi tới khu vực kiếm hoàn thứ hai. Sau khi nhìn thấy Vu Nhai sắp đi đến hùng quan kiếm hoàn thứ nhất, bọn họ nghi ngờ hỏi.

- Chỉ có bảy kiếm... Ngươi cũng thử vẽ ra kiếm ý của vị Kiếm Thần tiền bối xem thử?

Nghe nói như vậy, có người cũng không nhịn được đảo mắt. Tuy rằng cảm thấy hợp tình hợp lý. Nếu như Vu Nhai còn có thể tiếp tục khắc chữ vậy quá nghịch thiên đi. Cũng không biết vì sao, trong lòng vẫn cảm thấy đáng tiếc. Hình như có vài người đã bất tri bất giác đứng ở phía bên Vu Nhai.

Có lẽ có thời điểm không cần mình quá nghịch thiên, nhìn người khác sáng tạo kỳ tích cũng là hưởng thụ rất tốt.

- Đến Độc Cô Thần Áp rồi. Nhìn xem, người phía trên là ai?

Quả nhiên, Vu Nhai thậtsự không khắc chữ ở trong kiếm hoàn thứ hai. Xem ra hắn thật sự đã dùng hết rồi.

Đúng vào lúc này, Vu Nhai đã tới hùng quan cuối cùng của Độc Cô Thần Thành, cũng chính là Độc Cô Thần Áp. Ở phía trên có một vị nam tử trung niên áo đen đang đứng. Hắn cao ngạo như vậy, bảo thủ như vậy, giống như một thanh cổ kiếm cắm ở phía trên.

- Keng keng keng...

Đúng vào lúc này, hơn mười đạo kiếm quang phóng lên cao. Đó không phải là hướng của Độc Cô Thần Áp, mà là hướng của đám người đang vây xem. Không ngờ những kiếm quang bí mật mang theo không ít kiếm ý Thần cấp. Các thần tướng muốn làm gì? Lẽ nào bọn họ muốn ở chỗ này liên thủ giết chết Vu Nhai sao? Còn người phía trên kia có vấn đề gì? Vô số nghi ngờ đang xoay tròn trong đầu mọi người. Sau đó bọn họ lập tức có được đáp án.

- Tất cả trở lại. Trở lại nơi không còn nhìn thấy Độc Cô Thần Áp nữa. Ngay lập tức...

- Vì sao?

Tất cả mọi người ngây người, không hiểu nguyên nhân.

- Người có thể đi vào kiếm hoàn thứ hai của Độc Cô gia còn không biết sao? Độc Cô gia có một số việc các ngươi không thể biết được. Lập tức trở về.

Một vị trưởng lão Thần cấp lạnh lùng quát lớn. Đúng vậy, Độc Cô Chiến Phong là Các chủ U Linh Kiếm Các. Sự hiện hữu của hắn, ở bên trong Độc Cô gia gần như là bí mật. Thậm chí U Linh Kiếm Các tồn tại cũng là bí mật, không có bao nhiêu người biết.

Tuy rằng trước đó, tin tức lão gia chủ xuất hiện đã phong tỏa, nhưng không có nghiêm ngặt như chuyện U Linh Kiếm Các.

Không có cách nào. Ở dưới áp lực của Thần Tướng và các Thánh Binh Sư, mọi người đang vây xem chỉ có thể lùi đến nơi không nhìn thấy Độc Cô Thần Áp. Mỗi người đêu tiếc nuối muốn chết. Chỉ có điều bọn họ mặc dù ở chỗ này, vẫn có thể cảm giác được phía trước có hai khí thế kinh khủng.

- Độc Cô Chiến Phong...

- Ta vẫn cho ngươi hai con đường lúc trước. Chọn đi.

Độc Cô Chiến Phong cứ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Đối với chuyện Vu Nhai kêu tên của hắn, hắn hoàn toàn không đáp lại. Ở trong mắt hắn, hiện tại Vu Nhai vẫn là tồn tại có thể làm thịt được:

- Đương nhiên. Bởi vì ngươi thống trị Bách Tộc Loạn Địa, lại thêm thực lực của ngươi bây giờ, sau khi đưa ra lựa chọn, địa vị của ngươi sẽ cao hơn. Địa vị của mẫu thân ngươi cũng có thể cao hơn...

- Lão gia chủ kia không phải bảo ngươi bắt ta sao?

Vu Nhai lười nói nhiều với nam nhân cổ hủ muốn chết này. Hai lựa chọn. Ngay ở thời điểm hắn tham gia hành động thần bí của kiếm thần Độc Cô gia đã nói hai chọn này. Cũng chính là sửa họ Độc Cô hoặc tiếp tục là họ Vu nhưng trở thành khách khanh của Độc Cô gia. Vu Nhai lại không chọn cái nào. Hiện tại hắn chỉ nghĩ phải đánh ngã Độc Cô Chiến Phong, khiến hắn quỳ ở trước mặt mẫu thân cầu xin tha thứ.

- Không sai. Chỉ cần ngươi đưa ra lựa chọn, không nhất thiết phải bắt ngươi. Bởi vì ngươi từ đầu đến chân đều là người của Độc Cô gia. Bách Tộc Loạn Địa cũng sẽ là của Độc Cô gia. Ta sẽ không chiếm Bách Tộc Loạn Địa ngươi có. Độc Cô gia cũng sẽ không. Nhưng, ngươi phải là người của Độc Cô gia. Đương nhiên, truyền nhân tương lai của liên minh bách tộc, cũng phải là người Độc Cô gia.

Độc Cô Chiến Phong lạnh lùng nói.

- Kết quả là các ngươi muốn liên minh bách tộc của ta sao?

Vu Nhai lặng lẽ cười nói.

- Ta không phủ nhận điều này. Cũng không quá nghiêm khắc. Lão gia chủ chưa từng nói qua vì sao bắt ngươi. Nhưng nếu hắn là gia chủ, việc làm của hắn nhất định có lợi đối với gia tộc. Lựa chọn đi... Ngươi chọn một trong hai lựa chọn ta đã đưa ra, hay là ta bắt ngươi tới gặp gia chủ?

- Độc Cô Chiến Phong, ngươi từng nói qua, chỉ cần thực lực ta đạt được cảnh giới của ngươi, ngươi đồng ý xin lỗi?

Vu Nhai lại nói.

- Không sai. Nếu như thực lực của ngươi có thể đạt được cảnh giới của ta, ta có thể xin lỗi ngươi, vì sơ suất năm đó. Tuy nhiên điều kiện trước tiên là, ngươi phải thật sự là một người của Độc Cô gia, mà không phải là nghịch tặc.

Độc Cô Chiến Phong lạnh lùng nói.

- Chỉ là sơ suất? Nói cách khác ngươi vẫn như cũ, không có khả năng xin lỗi mẫu thân ta?

Ánh mắt Vu Nhai chớp động.

- Không có khả năng.

Độc Cô Chiến Phong thẳng thắn nói.

- Nếu như ta đánh ngã ngươi, ngươi cũng không thể?

- Không thể. Ngươi có thể giết ta, nhưng ta không có khả năng nói với một nữ nhân được ta vinh hạnh lời xin lỗi. Chỉ có điều, ngươi ngay cả thực lực khiến ta xin lỗi vì sơ suất năm đó còn chưa có, nói gì đến chuyện khiến ta ngã xuống?

Sắc mặt Độc Cô Chiến Phong gần như không thay đổi, ánh mắt lạnh như băng. So với Băng Tuyết Ma Vương sợ còn muốn lạnh hơn. Điều đó khiến cho người ta có cảm giác hắn hoàn toàn không có tình cảm.

- Vậy thử xem!

Hai mắt Vu Nhai cũng lạnh như băng. Hắn chờ đợi ngày này đã đợi rất lâu. Lần này hắn bước vào Độc Cô gia còn có một mục đích rất quan trọng. Đó chính là đánh ngã Độc Cô Chiến Phong, để Độc Cô Phongquỳ trước mặt mẫu thân cầu xin tha thứ. Khát vọng này từ lúc đầu đã điên cuồng phát động trong lòng hắn. Ít còn ngăn chặn, chỉ có thể giấu kín ở trong lòng. Hắn rất sợ nói ra sẽ không khống chế được, lập tức vọt tới Độc Cô gia.

Bởi vì Vu Nhai tự tin đã có lực lượng trực tiếp khiêu chiến về phía Độc Cô Chiến Phong. Hắn nắm giữ lực chiến đấu Thần Vương.

- Xem ra sự lựa chọn của ngươi vẫn vậy...

Độc Cô Chiến Phong lạnh lùng nói:

- Lần trước ta cũng đã nói. Chỉ cần ngươi có thể đưa ra cống hiến đối với Độc Cô gia, ta sẽ không giết ngươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status