Triệu hoán thần binh

Chương 176: Cao thủ rèn đều người điên


- Chết chết chết...

Người lùn hoàn toàn phát điên, trực tiếp xác định vị trí của Vu Nhai, căn bản không để ý đến lời giải thích yếu ớt của Vu Nhai. Thật ra hắn cũng không cần Vu Nhai giải thích. Chỉ cần không phải là truyền nhân huyết mạch của hắn, bất kể là chủng tộc nào cũng vậy, chỉ có một con đường chết.

Hôm nay người lùn tức giận mắng, có lẽ chỉ là muốn phát tiết nỗi oán hận đã chất chứa nhiều năm mà thôi.

Bất kể như thế nào, lúc này Vu Nhai cũng giống như một chiếc lá chao đảo ngoài biển khơi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé thành mảnh nhỏ. Khí tức mãnh liệt gần như ép hắn không thở nổi. Dường như ý thức sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức triệu hoán ra Huyền Binh Điển, lật tới trang trắng mới, trên tay bấm ra mấy ấn quyết, quát lên một tiếng:

- Chiêu!

Giống như lúc thu phục Xích Thố trước đây, dựa vào lực lượng của hắn hiện nay, muốn thu búa phản nghịch, gần như là chuyện không thể làm được. Trừ khi bây giờ người lùn phản nghịch đang ngủ gà ngủ gật. Đương nhiên, điều đó vẫn đưa đến tác dụng không nhỏ. Chí ít người lùn phản nghịch Khắc Liệt Luân Tư cảm giác được thân búa chấn động. Hắn đột nhiên ngừng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Huyền Binh Điển.

- Lực lượng cổ quái. Chẳng lẽ đây là bảo vật có thể thu Huyền Binh bản mệnh nhập thể của người khác trong truyền thuyết sao?

Khắc Liệt Luân Tư khẽ nhíu mày nói. Chợt biểu tình hắn trở nên tỉnh táo, cười lạnh nói:

- Xem ra này mỗi ngày mắng chửi nhân loại giảo hoạt, thật ra đã sớm bị loài người ảnh hưởng tới bảy tám phần. Tộc người lùn thật đúng là đã bỏ ra công phu rất lớn. Ngay cả loại bảo vật này cũng cho ngươi mang tới. Đáng tiếc bọn họ tìm nhân loại thực lực quá yếu. Chỉ có điều cũng đúng. Nếu như tìm cường giả, bọn họ làm sao có thể nhận được thần búa của ta?

- Người lùn phản nghịch, xem ra ngươi không bị loài người giảo hoạt ảnh hưởng!

Vu Nhai rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy Huyền Binh Điển, đồng thời tỉnh táo nói chuyện. Lần trước Xích Thố bị Thôn Thiên Kiếm chinh phục. Nhưng Vu Nhai lại không thể vĩnh viễn trông cậy vào Thôn Thiên Kiếm, Huyền Binh siêu cấp không nghe lời này. Tuy rằng trong lòng có ôm hi vọng, cũng không dám trông cậy vào hắn. Nếu không có trời mới biết hắn có thể bỏ lại nửa cái mạng hay không. Cứ nhìn thương thế trên người bây giờ là biết.

Đương nhiên, cũng phải tùy thời trông cậy vào Thôn Thiên Kiếm có thể đi ra cứu mạng, cho nên tay hắn mới có thể nắm lấy trang bìa, chuẩn bị tinh thần lật trang bất kỳ lúc nào. Chút ngạo khí trong xương cốt Vu Nhai vẫn khiến cho hắn có phần không muốn dựa vào người khác. Trừ khi gặp phải uy hiếp tới tính mạng.

Thôn Thiên Kiếm không phải là người. Nhưng nó bình thường không nghe lời, biểu hiện không có tính quy luật lại làm cho hắn không thực sự thấy thoải mái.

- Ừ, ngươi làm sao nhìn ra được. Ta ở thế giới loài người sinh sống mấy chục năm, quả thực không bị ảnh hưởng. Chí ít nội tâm của ta vẫn thuần túy là trái tim của người lùn.

Khắc Liệt Luân Tư ngừng lại một chút nói.

Chỉ cần đối thoại là tốt rồi.

Vu Nhai mỉm cười, nói:

- Làm sao nhìn ra được sao? Thứ nhất, nếu như không phải ngươi ngay thẳng sao có thể bị người lùn giảo hoạt mưu hại, làm sao lại rơi vào kết cục bi thảm như ngày hôm nay? Thứ hai...

Nghe nói như thế, Khắc Liệt Luân Tư thiếu chút nữa lại bạo phát. Tuy nhiên hắn vẫn tò mò về câu nói thứ hai của Vu Nhai. Hắn không nhịn được lại im lặng nghe tiếp:

- Thứ hai, nếu như không phải ngươi ngay thẳng, ngươi sao có thể ngu ngốc như vậy, cho rằng do ta là do tộc người lùn phái tới, còn đưa cho ta bảo vật gì đó có thể thu Huyền Binh bản mạng của người? Xin can. Hãy nhìn rõ ràng một chút. Vật này là Huyền Binh bản mệnh nhập thể của ta!

Vu Nhai nói xong cũng không có ý định thu Huyền Binh Điển lại, mà vẫn bày ra tư thế. Hắn tin tưởng lấy khả năng quan sát của Khắc Liệt Luân Tư, có thể thấy được Huyền Binh Điển chính là Huyền Binh bản mệnh nhập thể của hắn. Người lùn, đều là cao thủ rèn.

Khắc Liệt Luân Tư ngẩn người một lát. Ban đầu bị nhân loại mắng là ngu ngốc hắn nên giận dữ mới phải. Nhưng khi ánh mắt rơi vào trên Huyền Binh Điển, hắn lại dừng lại. Mỗi một cao thủ rèn đều là người điên. Giống như cha con Khắc Lạp Phu, đối với rèn thần khí lại điên cuồng chấp nhất. Khắc Liệt Luân Tư cho dù biến thành Binh Linh cũng không ngoại lệ.

Không ngờ quyển sách trước mắt là một Huyền Binh. Phía trên lưu chuyển tia sáng đại biểu cho nó là loại huyền khí của người trước mắt này. Ý thức thoáng tương thông, cũng chứng minh quyển sách này là loại Huyền Binh nhập thể của nhân loại này. Điều này không thể nghi ngờ!

Khắc Liệt Luân Tư có một chút kích động, muốn nhào tới nghiên cứu một chút xem rốt cuộc đây là Huyền Binh thế nào, làm bằng vật liệu gì, dùng phương pháp gì để rèn thành. Nhưng muốn vậy, phải xử trí tiểu tử trước mắt này như thế nào?

- Khắc Liệt Luân Tư tiền bối, hiện tại tiền bối vẫn cho rằng ta là do tộc người lùn phái tới sao?

Vu Nhai nhìn ra được sự tò mò hiếu kỳ của người lùn phản bội, thừa thắng xông lên nói.

- Hừ, có lẽ đây là tác phẩm của tộc người lùn giảo hoạt, chính là để nhận được thần búa của ta!

Khắc Liệt Luân Tư hừ một tiếng nói. Chỉ có điều trong khẩu khí có vẻ không có lực như lúc trước. Dù sao tuyệt phẩm như vậy hắn thật sự không muốn tin ngoại trừ hắn ra, người lùn khác có thể làm ra được. Nhưng hình như cũng chỉ có một khả năng như thế. Nhân loại có thể rèn ra được vật này sao?

Hắn rất mâu thuẫn. Trước sau hắn vẫn cho rằng, mạnh nhất trong nghề rèn vẫn là người lùn, mà không phải là nhân loại.

- Cát...

Huyền Binh Điển nhẹ nhàng lật tới trước một trang trắng. Thất Tinh Thần Kích hiện ra ở trước mặt Khắc Liệt Luân Tư. Xích Thố lười biếng liếc mắt nhìn người lùn phản nghịch, sau đó ngủ tiếp. Chỉ có điều rất nhanh hắn lại đột nhiên tỉnh lại. Bởi vì Vu Nhai gọi nó. Thất Tinh Thần Kích xuất hiện ở trong tay, Vu Nhai nói:

- Tiền bối hẳn là nhận ra món đồ này. Nếu như ta là do người lùn phái tới, thứ này còn có thể tồn tại sao?

- Thất Tinh Thần Kích!

Khắc Liệt Luân Tư khẽ kêu lên một tiếng. Vẫn là câu nói kia. Dưới ánh mắt của hắn, thật hay giả không cần giải thích rõ.

- Có lẽ đây chi là nghi trận do đám người lùn giảo hoạt kia bày ra. Cho dù ngươi không phải là người do tộc người lùn phái tới thì thế nào? Hừ, ngươi vẫn không phải là người thừa kế huyết mạch của ta, vẫn không hề có quan hệ gì với ta, vẫn phải bị quy tắc trong cốc của ta ràng buộc. Ngươi hẳn phải chết ở tấm bia đá thứ hai mới phải.

- Nhưng hiện tại ta vẫn còn sống. Lẽ nào tiền bối không muốn biết ta làm thế nào đến được đây sao? Lẽ nào tiền bối không muốn nghiên cứu Huyền Binh Điển của ta sao? Lẽ nào tiền bối không muốn nghiên cứu Thất Tinh Thần Kích sao?

Vu Nhai thoáng cái đưa ra ba đề nghị hấp dẫn, nói:

- Hiện tại đã là huyền ma lịch năm 2582. Ta không biết tiền bối ở nơi này bao lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status