Triệu hoán thần binh

Chương 96: Bồi thường trên Lạc Tinh Thạch


Hắn thật không biết nàng chính là đại tiểu thư nghiệp đoàn võ học.

Khóe miệng Thủy Tinh không nhịn được cong lên. Dưới chiếc mặt nạ, khuôn mặt nàng lộ vẻ yêu dị, giống như ma nữ nhận được thứ gì mới lạ vậy.

A, tại sao nữ nhân này cười lại giống như lúc công chúa ma pháp bắt được mình vậy?

Trong lòng Vu Nhai chợt cảnh giác!

Nữ nhân a, thật sự không thể hiểu nổi. Một hồi khóc một hồi cười, còn mang theo sự nhỏ mọn như vậy. Vu Nhai có dự cảm không tốt cho lắm. Ngay lập tức dự cảm kia lại nâng cao tinh thần của hắn lên. Khiến hắn lại một lần nữa tỉnh táo lại.

- Thủy Tinh chiến hữu, nàng còn chưa nói ngươi bảo có mắt không tròng là thế nào?

Vu Nhai cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó mà mình không biết.

- Không, không có gì!

Trong lúc nhất thời Thủy Tinh lại không biết nên ứng phó như thế nào. Bây giờ trong lòng nàng mặc dù có chút nghiền ngẫm, chỉ có điều cũng lúng túng muốn chết. Tại sao mình lại hiểu lầm hắn như vậy. Hắn quả thực không phải loại gia hỏa đùa bỡn và khi dễ mình. Nhưng mình lại mắng nhiếc hắn một hồi. Trong lòng nàng thực sự bối rối. Nhưng nếu muốn nàng bây giờ nói lời xin lỗi hắn, lại còn nói ra chuyện mình chính là đại tiểu thư của nghiệp đoàn võ học, còn phải nói rõ lý do vừa rồi nàng mắng hắn sao? Điều này, cho dù có đánh chết nàng, nàng cũng không làm. Đến lúc đó chắc nàng sẽ bị gia hỏa này cười đến rụng răng.

Trời ơi, từ trước tới nay nàng chưa từng mắc phải sai lầm nào, tại sao ở trước mặt gia hỏa này, suy nghĩ của nàng lại liên tục nhầm lẫn như vậy?

Lấy tính cách của hắn nhất định sẽ cười lớn. Nhất định sẽ như vậy. Đến lúc đó nàng thật sự không còn mặt mũi nào để gặp người. Dù mang mặt nạ, nhưng không có nghĩa là da mặt dày. Da mặt Thủy Tinh lại mỏng hơn so với người khác. Chí ít còn chưa bằng một phần mười của Vu Nhai.

- Không, không đúng. Nhất định là có chuyện gì đó. Thủy Tinh chiến hữu, chúng ta là tình chiến hữu thuần túy nhất, không thể dùng để đùa bỡn như vậy được. Nói mau!

Tính cách vô lại của Vu Nhai lại tới.

Trời ạ, mình bị nước mắt của nàng câu dẫn tới nơi này. Mình giả vờ làm thiện nam một lúc lâu, sau đó không rõ thế nào mới khuyên nhủ khiến tâm tình Thủy Tinh tốt lên, thậm chí giống như ánh mặt trời tươi sáng. Hắn sao có thể tùy tiện làm người chịu thua thiệt như vậy được.

- Không có gì. Con người ngươi tại sao lại cứ thích đào cây đào tới rễ như vậy. Ngươi không thể chừa cho các nữ hài chúng ta chút mặt mũi sao? Được rồi, lúc trước ta đã hiểu lầm ngươi. Ta đột nhiên suy nghĩ thông suốt. Xin lỗi, được chưa?

Thủy Tinh nói lời xin lỗi, chẳng qua là tâm tình nhận lỗi cũng rất tốt.

- Hiểu lầm ta sao? Sẽ không phải là tên nào đó nhìn lén nàng tắm, nàng lại tưởng nhầm là ta chứ?

Vu Nhai buồn bực nói. Hình như nhìn trộm nàng tắm cũng không nên mắng ta đúng không?

- Nói cái gì vậy? Người có thể nhìn trộm ta không phải chỉ có một mình ngươi sao? Không đúng không đúng. Ngươi nhìn mặt của ta, không nhìn ta tắm. Ai nha, tên hỗn đản nhà ngươi, càng lúc càng khiến ta lẫn lộn rồi.

Thủy Tinh cũng phiền muộn.

Gia hỏa này đúng là miệng chó không mọc ra răng ngà. Tính xấu không đổi được. Tính tình mình bình thường lạnh lùng như vậy cũng đều bị hắn làm cho nổi nóng mất hết bình tĩnh. Mỗi lần nhìn thấy gia hỏa này, tâm tình đều sẽ nổi sóng gió.

- Ách, vậy rốt cuộc là nàng hiểu lầm ta chuyện gì?

Vu Nhai đảo mắt, mơ hồ hình như bắt được cái gì, nhưng dù thế nào vẫn không nám được. Vu bà và mỹ nữ khác nhau quá xa.

- Ngươi thật là. Tã đã nói không nên đào cây đào tới rẽ còn gì! Dù sao đối với ngươi không có hại là được!

Thủy Tinh cảm thấy gia hỏa này thật đúng là một tên vô lại. Đồng thời nàng cũng thấy mình phải học thật tốt một chút vô lại này, nói:

- Cũng đã nói xin lỗi ngươi, còn hỏi làm gì!

- Được rồi. Ta không hỏi nữa. Chỉ có điều chung quy nàng cũng nên có chút bồi thường chứ?

Vu Nhai nhìn ra Thủy Tinh không có ác ý, cũng không để bụng. Có lẽ là chuyện thực sự liên quan đến chút riêng tư của nữ hài. Nếu như tâm tình nàng tốt, tâm tình mình cũng biến đổi theo. Hắn đột nhiên cười híp mắt nói.

- Ngươi muốn làm gì?

Thủy Tinh lui hai bước, cảnh giác nói.

- Vậy, có thể để cho ta nhìn lại dung mạo của nàng một chút hay không?

Vu Nhai đột nhiên nuốt nước miếng một cái, nói.

- Không được!

- Nàng rốt cuộc đã hiểu lầm ta chuyện gì?

Sắc mặt Vu Nhai nghiêm lại truy hỏi, bộ dạng nếu nàng không thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của ta, ta sẽ hỏi tới cùng. Hắn lại chợt cười hắc hắc, nói:

- Dù sao cũng đã bị ta xem qua. Nhìn vài lần nữa cũng có sao đâu. Nào, bỏ mặt nạ ra. Vẻ đẹp không phải là để người ta thưởng thức sao?

- Được, được rồi!

Thủy Tinh không còn cách nào khác.

Gia hỏa này vừa đấm vừa xoa, giống như đánh quyền vào đệm bông. Thật đúng là không có cách nào bắt được hắn. Nàng nhẹ nhàng kéo mặt nạ xuống.

Dưới ánh trăng, một khuôn mặt thanh thuần hiện ra trong con mắt của Vu Nhai. Mắt nàng vẫn nhắm chặt, lông mi đen bóng run lên. Động tác giống như trước lúc kết hôn. Thấy vậy tim Vu Nhai không nhịn được đập mạnh.

Theo bản năng, hơi thở Vu Nhai nặng nề, từ từ nhích về phía trước, tiến về phía Thủy Tinh.

Thủy Tinh dường như cảm giác được cái gì, nhịp tim đập cũng tăng lên.

Gia hỏa này sẽ không thật sự làm loạn chứ? Đáng chết, không được, tuyệt đối không được. Trong lòng nàng điên cuồng kêu lên. Cũng không biết vì sao, nàng không ngờ cũng không nhúc nhích.

Sau khi kéo mặt nạ xuống, nàng mất đi ánh sáng, nên cái gì cũng nhìn không thấy. Nhưng trên phương diện cảm giác, nàng lại đặc biệt linh mẫn, hiểu rõ ràng Vu Nhai muốn làm gì.

Tuy rằng nàng không nhìn thấy mình, lại biết tướng mạo mình là đòn trí mạng đối với nam nhân, trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, khẩn trương nho nhỏ, còn đầu dường như đang lớn lên.

Hắn càng lúc càng tiến lại gần. Trong giây lát, nàng dùng sức đẩy Vu Nhai ra, đoe mặt nạ lên mặt:

- Ngươi làm gì vậy?

Vu Nhai cũng lập tức thanh tỉnh. Hắn nhìn Thủy Tinh đã đeo mặt nạ lại, có vẻ buồn bã. Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng. Xem ra mình thật sự là một tên sắc lang. Sắc lang sắc lang. Có người nào không thích cái đẹp. Lại nói, Thủy Tinh nhắm mắt lại, đây không phải là câu dẫn người ta sao? Sợ rằng bất kỳ nam nhân bình thường nào cũng không có sức chống cự. Ngoại trừ Liễu Hạ Huệ. Hắn cười khan nói:

- Cái này, ta đối với cái đẹp, sẽ không khống chế được. Này, Thủy Tinh chiến hữu, ta thấy nàng vẫn tuân thủ lời thề hoặc quy định kia. Vậy có phải nên chọn một ngày hoàng đạo...

- Nghĩ thật hay!

Thủy Tinh tức giận nói:

- Nếu ngươi còn dám nói lung tung, xem ta có xé nát miệng của ngươi ra không.

- Thủy Tinh, ta rất hiếu kỳ. Mắt nàng rốt cuộc là nhìn thấy hay không nhìn thấy vậy?

Vu Nhai đột nhiên dời trọng tâm câu chuyện. Chắc hắn sợ tâm tình Thủy Tinh lại trở nên bất ổn. Nhưng hắn không nghĩ mình lại chọc vào nỗi đau của người ta.

Trong nháy mắt đó, Thủy Tinh chính là vì nghĩ tới hai mắt của mình, mới đẩy Vu Nhai ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status