Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 107: Nhận thư khiêu chiến – Thượng


Edit: Asita Đối mặt với sự cuồng vọng của Thuần Vương phủ, những người khác tất nhiên là không dám nói nhiều dù chỉ một lời. Nhưng theo chuyện này đại danh của Phất Khê lại một lần nữa bị nhân sĩ kinh thành biết rõ. Ôn Uyển kể từ chuyện tình lần trước cộng thêm lần này liền cảm thấy đi ra ngoài rất nguy hiểm, nên tăng số lượng thị vệ lên gấp đôi, chỉ sợ có người nào đó tới trả thù, cả những địa phương có chút vắng vẻ cũng không đi.


“Phất Khê, đệ chờ ta một chút.” Yến Kỳ Hiên lớn tiếng kêu người ở phía trước. Ôn Uyển nghe được hắn gọi liền đứng tại chỗ chờ hắn. Yến Kỳ Hiên đuổi đến liền không hề nghĩ ngợi kéo tay Ôn Uyển cùng đi ra khỏi học đường. Ôn Uyển đối với biểu tình có vẻ thuần khiết này cũng không nghĩ nhiều nhưng rơi vào trong mắt những người khác thì không phải như vậy. Rất nhiều người ra vẻ hiểu rõ, khó trách Thuần thế tử để ý chuyện của Giang Thủ Vọng như vậy, hóa ra là vì Lam Nhan tri kỷ.

Cho nên, dưới sự ‘lửa cháy thêm dầu’ của mấy kẻ có lòng, trong kinh thành rối rít tung tin đồn là quan hệ của Thế tử Thuần vương phủ cùng Giang Thủ Vọng không tầm thường, chính xác đều nói Giang Thủ Vọng là ông già thỏ của Yến Kỳ Hiên. Nhưng nhiều người cũng tiếc hận thật sâu vì Thế tử gia của Thuần vương phủ mặc dù văn vẻ không ra hình dạng gì nhưng lớn lên tuyệt đối phong hoa tuyệt đại, còn Giang Thủ Vọng bộ mặt đen đúa, thì đúng là một bó hoa tươi bị cắm lên bãi phân trâu.

Thậm chí có một số kẻ còn len lén hạ tiền đánh cuộc suy đoán xem rốt cuộc ai ở trên ai ở dưới, rốt cuộc ai là Ông già thỏ. Phần lớn người đặt cược là Yến Kỳ Hiên ở phía trên, dù sao hắn ta thân cao hơn thể lực lớn hơn, cũng không phải chỉ để trưng bày.

Lúc Ôn Uyển nhận được tin tức bát quái này liền cứng nhắc, suýt chút nữa hít thở không thông. Nàng cứ như vật không giải thích liền biến thành người đồng tính luyến ái, hơn nữa còn là kẻ bị đè, chẳng lẽ tất cả những người này đầu óc đều có vấn đề. Tuổi nàng cùng Yến Kỳ Hiên cộng lại mới được 23 tuổi nha, dân phong Đại Tề từ lúc nào thì thông thoáng như thế. Loại chuyện này cũng lấy ra để hạ tiền đánh cuộc, thật muốn hôn mê nàng. Những người này đúng là cả ngày ăn no không có chuyện gì làm ở đó tán gẫu.

Tất nhiên cũng như nàng, khi Vương Phi biết được tin này bị nôn gần chết, đứa con trai tốt đẹp của nàng tự nhiên bị truyền thành Long dương chi phích (đồng tính). Cho nên vương phi vội vàng gia tăng tốc độ tìm vợ cho Yến Kỳ Hiên. Nhưng sau khi tin tức kia tràn đi, thì rất nhiều người thương nữ nhi rối rít tránh lui ba bước khiến Vương Phi hận đến cắn chặt răng. Hiện tại tìm vợ cũng khó khăn, đều do chuyện này làm hỏng, làm cho nàng thật không thể nuốt trôi cơn giận này. Cũng tại nha đầu Bình Ôn Uyển làm hại, nàng mà cưới không được con dâu tốt nhất định sẽ tìm Ôn Uyển tính nợ.

Vương Phi nuốt không trôi khẩu khí này nhưng hiện tại cũng không thể đem người đuổi đi. Đây cũng không phải chuyện nàng có thể quyết định. Cho nên nửa hữu ý nửa vô ý không cho hai người ở chung một chỗ, mặt khác bảo Thuần vương đi vào Hoàng cung mong Ôn Uyển sớm trở về, như vậy sẽ không còn tin đồn.

Hoàng đế nhận được tin tức rồi, dù sao không có lửa thì làm sao có khói, hơn nữa Ôn Uyển đúng là đứa trẻ khiến người ta yêu thích, được Yến Kỳ Hiên thích cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà, vẫn để người ta đem chuyện phát sinh gần đây từng tí một đều báo cáo với ông, để xem bây giờ hay là cuối năm triệu hồi nàng về. Nghe tin tức thấy Ôn Uyển đối với Yến Kỳ Hiên cũng không để ý chẳng qua coi hắn ta thành ca ca mà đối đãi thì âm thầm gật đầu. Cháu gái của ông không nên có ánh mắt kém như vậy, Yến Kỳ Hiên mặc dù là con nối dòng tôn thất thân phận quý trọng nhưng ngoài một bộ dáng bên ngoài tốt thì thân không có sở trường gì. Người như vậy sao có thể xứng đôi với Ôn Uyển bảo bối của Hoàng Đế. Ông muốn tìm một người kinh tài tuyệt thế xứng với Ôn Uyển.

Hoàng đế nghĩ ngợi thấy cũng không xê xích nhiều liền cho người truyền tin cho Ôn Uyển nói tháng sau trở lại. Ôn Uyển nhận được tin tức liền có chút buồn bực, nàng thật sự không muốn trở về. Nhưng nàng cũng biết ông ngoại hoàng đế đáp ứng và làm được một năm ước hẹn, thì nàng cũng phải tuân thủ.

Mà chuyện hôm du ngoạn Ôn Uyển sớm đã quăng ra sau đầu, lại bởi vì mấy câu nói của Nguyệt Thiền mà nổi lên sóng gió. Nguyên nhân gây ra cũng giống chuyện lần trước, ở một lần đãi khách Nguỵêt Thiền liền tán dương kỳ nghệ của Ôn Uyển cao siêu như thế nào, cộng thêm kẻ có tâm khích bác ky gián, luôn luôn sẽ có kẻ ngu ngốc bị kích động gây xích mích.

Cho nên có rất nhiều người rối rít đưa chiến thư tới, thậm chí một số người có chút danh tiếng đều đưa thiệp muốn cùng Giang Thủ Vọng đấu một trận. Ôn Uyển không thèm để ý tới nhưng tới lúc có một số văn khách danh sĩ lại khiến Thuần vương chú ý.

“Ôn Uyển, hay là cháu nói với bên ngoài, thật ra ngày đó cháu không hề nói lời này, Kỳ nghệ của cháu chỉ thường thường, ta sẽ đem những thiệp này trả lại.” Thuần vương nhìn những chiến thiếp kia, vốn là định ra lệnh trả về, nhưng bởi vì quan hệ với Ôn Uyển nên mới hỏi một chút ý kiến của nàng.

Thuần vương nhìn Ôn Uyển, rất là buồn bực. Trước khi Ôn Uyển tới vương phủ của hắn, vương phủ của hắn chưa từng náo nhiệt như thế. Hiện giờ cách ba, bốn ngày lại có chút chuyện khiến vương phủ náo nhiệt lên không ít, nhưng mà hắn để Ôn Uyển tới vương phủ có một chuyện tốt chính là khiến con trai bảo bối của hắn so với trước kia nghe lời hiểu chuyện hơn, tổng thể mà so sánh thì lợi nhiều hơn hại.

Ôn Uyển vẫn làm người khiêm tốn, hai đời cũng chưa từng cuồng vọng, vẫn trải qua cuộc sống không tranh quyền thế. Đời trước nàng chơi cờ, là một cao thủ trong giới chơi cờ nhưng trừ Mã Tuấn cùng Lưu Thiến thì trên căn bản không ai biết. Tại thế giới trọng vật chất, con người thích theo đuổi tiền bạc cùng các trò chơi mạo hiểm kích thích, thì đánh cờ đối với người trẻ tuổi mà nói, họ thật không hứng thú. Nhưng lần này nhìn tới hơn bốn mươi tờ chiến thiếp, không biết tại sao trong lòng Ôn Uyển có một suy nghĩ khác thường.

Đều nói trẻ tuổi hiếu thắng, nàng hiện tại không phải đúng là giai đoạn hiếu thắng sao, tại sao rõ ràng có thể chiến lại muốn lui, lại cần phải tránh? Tại sao không thể cuồng vọng một hồi. Như Thuần vương đã nói, lớn lối cuồng vọng thì thế nào, trong mắt không người thì thế nào? Chỉ cần mình trải qua vui vẻ, mình thư thái là được, cần gì vì người khác mà đăm chiêu suy nghĩ. Rồi lại nói, kể cả là thua thì thế nào, đơn giản chỉ là một cuộc tranh tài mà thôi, nhân sinh trên đời, nên tiêu sái hưởng thụ mới không uổng công đi đến thế gian này một lần.

Nàng đời trước bởi vì có quá nhiều băn khoăn, mặc dù một mực tuân thủ lời ba mẹ nói lúc lâm chung, tự nói với mình phải sống thật tốt, sống thật vui vẻ nhưng trên thực tế nàng sống không hề vui vẻ. Có quá nhiều chuyện đè ép nàng, ép tới nàng không thở nổi. Đối mặt với người nhà lạnh nhạt, nàng né tránh, ban đầu người nhà không đồng ý nàng tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, nàng cũng né tránh, bạn trai cùng thề non hẹn biển phản bội mình, nàng né tránh, bạn tốt ruồng bỏ mình nàng cũng né tránh. Ở thời điểm bị tổn thương nàng chẳng qua tự nói với mình, những điều này đều là quá khứ, nàng sẽ sống tốt hơn, nhưng mà kết quả thì sao? Kết quả chính là nàng một mình lặng yên chết trên xe lửa.

Nếu ông trời đã một lần nữa cho nàng cơ hội, đời này nàng sẽ không sống như vậy nữa, yên lặng sống, yên lặng chết đi. Nàng không nên gặp chuyện liền né tránh, nàng không nên sống với thái độ như vậy, đời này nàng muốn chân chính sống như cha mẹ nói, sống một cuộc sống thật tốt, chân chính thư thái thoải mái sống mỗi ngày.

Nghĩ tới đây Ôn Uyển nhìn bốn mươi phần danh thiếp, những người này nếu dám khiêu chiến nàng thì phải chuẩn bị tốt để chịu thua. Nàng liền cầm lấy bút, dùng tất cả khí lực ở trên tờ giấy trắng nặng nề viết xuống hai chữ: “Ứng chiến.”

“Cháu viết Ứng chiến, ta không nhìn lầm chứ?” Thuần vương có chút giật mình. Nếu như là những hài tử khác, hắn nhất định cho rằng chỉ là mạnh miệng, nhưng từ khi hắn biết Ôn Uyển đến nay dường như còn không có nhìn thấy nàng làm chuyện gì mà không nắm chắc.

“Đúng, Ứng chiến, Thúc để cho bốn mươi người này đấu để chọn ra ba người lợi hại nhất phân cao thấp cùng ta.” Ôn Uyển bày ra vẻ mặt tràn đầy tự tin làm cho Thuần vương không khỏi mỉm cười.

“Đúng rồi Ôn Uyển, cháu phải có cỗ khí thế này. Bất kể tương lai cháu muốn làm gì, có thể nắm chắc hay không nắm chắc dành chiến thắng đều phải có cỗ khí thế này. Cháu bây giờ thắng hay thua không quan trọng, dù sao sau này cháu cũng trở về, cho dù cháu kỳ nghệ không bằng người đến lúc đó trở về là được. Nhưng mà về sau trở về có người muốn khiêu khích cháu, cháu có thể dùng loại khí thế kiêu ngạo tự tin, không sợ chiến bại này đối diện với những kẻ có can đảm khiêu khích cháu, dùng khí thể áp đảo tất cả bọn họ. Ôn Uyển rất tốt, vô cùng tốt, không uổng phí ta cực khổ dạy cháu một năm nay. Cháu rốt cuộc đã có ngạo khí người hoàng tộc nên có.” Thuần Vương cảm thấy Ôn Uyển thật sự là trẻ nhỏ dễ dạy, qua việc này hắn cảm thấy có thể hài lòng một phần, nhìn vẻ mặt kiên định của Ôn Uyển, Thuần Vương không khỏi sinh ra một cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Ôn Uyển rốt cuộc biết, tôn quý theo lời Thuần vương nói là cái gì. Đó chính là khí thế, tự tin, cũng chính là như Thuần Vương nói Ngạo khí. Coi như mình sai nhưng cũng không thể để người khác tới chỉ trích dù chỉ một phần bởi vì bọn họ không có tư cách.

Tựa như thời kì Tần triều, Tể tướng chỉ hươu bảo là con ngựa, nếu hắn nói hươu là ngựa thì hươu chính là ngựa, Ôn Uyển rốt cuộc có thể hiểu, liền cười. Xem ra nàng hiện tại đã thật sự là một thành viên có cấp bậc đặc quyền. Trước kia dù nàng có thân phận nhưng chưa chân chính tiếp nhận, bây giờ mới chân chính hiểu, cũng chân chính tiếp nhận, việc dạy dỗ này có thể hoàn mĩ khép màn.

Tin tức Ôn Uyển ứng chiến truyền đi, khiến rất nhiều người đều nói Giang gia sao có thể có một kẻ cuồng vọng như vậy. Người khác nói như thế nào không liên quan đến Ôn Uyển. Ôn Uyển nói chỉ ba người đứng đầu trong bốn mươi người đưa chiến thiếp mới có tư cách cùng nàng phân cao thấp, nếu không đáp ứng thì đem thiệp thu hồi. Những người đó thấy Ôn Uyển cuồng vọng như thế , tự nhiên là đáp ứng lựa chọn người đứng đầu ra ứng chiến.

Hoàng đế nghe được tin tức Ôn Uyển ứng chiến cũng thật hứng thú. Một năm này Thuần vương dạy dỗ thật tốt, nếu là quá khứ nha đầu này nhất định nhận được tin tức liền chui vào xác rùa, làm sao có thể như bây giờ, tràn đầy tự tin ra mặt ứng chiến. Nhưng mà như vậy thật tốt, đã có tài tại sao không biểu lộ ra, trốn trốn tránh tránh thật không phóng khoáng.

Ba ngày sau, lựa chọn ra được ba vị cao thủ, Ôn Uyển sai người mang tư liệu về quá trình đánh cờ, tư chất của ba người này tới cẩn thận nghiên cứu một phen. Những cao thủ này dựa theo hiện đại đánh giá đều ở bậc năm bậc sáu, so với nàng đoán thì kém chút ít. Người lợi hại nhất đại khái cũng chỉ là tài nghệ trung đẳng bậc sáu, so với nàng thì không ở trên cùng một cấp bậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status