Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 197: Nói giúp Bạch Thế Niên


Editor: Tuyết Y

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển cười gật đầu: “Thế tử phu nhân khách khí rồi, Quận chúa nói, đa tạ Thế tử phu nhân quan tâm. Không biết Thế tử phu nhân cầu kiến Quận chúa có chuyện gì quan trọng không?” Đây là lần đầu tiên Thanh Hà xin bài tử nhập cung gặp nàng. Có cái gọi là vô sự không bước lên điện tam bảo. Chỉ có điều là Ôn Uyển nói toạc ra thôi.

Khuôn mặt Thanh Hà có chút đỏ lên, chỉ là, vẫn nói chuyện cầu tình ra một lần.

Ôn Uyển lộ ra nụ cười khinh thường: “Thế tử phu nhân, Quận chúa biết ý của ngươi rồi. Có điều, muốn xin Quận chúa nói thay cho Bạch tướng quân thì Quận chúa chúng ta muốn biết, tại sao Quận chúa lại phải thay Bạch tướng quân cản một lần tai họa, Bạch tướng quân không nghĩ cứu người, lại còn có thời gian rảnh rỗi nạp thiếp? Hành động Bạch tướng quân đã làm, có thể nói là bất trung bất nhân bất nghĩa. Quận chúa chúng ta rất nghi ngờ, người như vậy, Hoàng Thượng làm sao có thể yên lòng để hắn bảo vệ tốt biên quan, tận trung vì nước chứ? Nếu như Thế tử phu nhân có thể đưa ra lời giải thích hợp lý, Quận chúa chúng ta, có lẽ có thể bỏ qua.”

Thanh Hà nghe thấy thì mồ hôi đều đổ ào ào. Ôn Uyển là Tôn quý Quận chúa, ở trước mặt Bạch Thế Niên nàng là Quân, Quân rơi vào cảnh nguy nan, không nghĩ đến việc cứu người, ngược lại tự động rời đi, là hành động bất trung. Tôn quý Quận chúa cản một tai họa cho hắn, vậy mà vào lúc Tôn quý Quận chúa chưa rõ sống chết, vẫn có thể nạp thiếp, là hành động bất nhân bất nghĩa. Nếu như không có một giải thích hợp lý, cho dù hắn có là tướng tài, nhưng có Ôn Uyển ở giữa ngăn trở, Hoàng Thượng cũng sẽ không trọng dụng. Con đường làm quan cả đời này của Bạch Thế Niên đến đây là kết thúc.

Lúc Thanh Hà rời đi, Ôn Uyển lại để nàng mang theo một câu nói: “Hỏi Bạch tướng quân một chút, cái mạng này hắn nợ Quận chúa chúng ta, thì phải trả làm sao.”

Bước chân Thanh Hà hơi khựng lại, rồi lảo đảo trở về.

Bạch Thế Niên nghe được câu hỏi của Ôn Uyển, trong lòng phát lạnh.

Sau khi Thanh Hà thuật lại hết lời nói của Ôn Uyển: “Quận chúa nói, nàng muốn gặp đệ một lần. Nếu như đệ có thể trước mặt cho Quận chúa một câu trả lời hài lòng thì nàng sẽ xem xét việc ở trước mặt Hoàng Thượng, mang những chuyện đệ làm, ừm xóa hết. Nhưng nếu như đệ không thể, nàng bảo tẩu hỏi đệ, làm sao để trả một mạng đệ thiếu nàng.”

Bạch Thế Niên nghe xong những lời này, đối sự nghi ngờ trước kia, ngược lại nổi lên nghi hoặc. Nếu Thanh nhi thật sự là Ôn Uyển Quận chúa, thì nên tránh mặt không gặp hắn mới đúng. Làm sao ngược lại chủ động muốn gặp mặt: “Đại tẩu, có một số việc tiểu đệ muốn nhờ tẩu phân giải một chút. Không biết đại tẩu có thời gian hay không.”

Thanh Hà cười đến rất uyển chuyển hàm xúc: “Lục thúc có lời gì cứ việc hỏi?”

Điều Bạch Thế Niên hỏi chính là một chút chuyện khi Ôn Uyển còn bé. Từ lời nói của Thanh Hà, Bạch Thế Niên phân tích ra, Ôn Uyển Quận chúa từ nhỏ chính là một nữ tử cô độc, có tâm cơ. Hắn cũng không phải phản cảm với nữ nhân có tâm cơ, chỉ là xác nhận xem có điểm chung nào với Thanh nhi hay không thôi. Đáng tiếc, nghe hồi lâu, cũng nghe không ra hai người có chỗ nào chung.

Một bên khác. Ôn Uyển nói với Hoàng Đế nàng muốn gặp Bạch Thế Niên: “Ông ngoại Hoàng Đế, mấy năm nay Ôn Uyển không chỉ một lần nghe nói Bạch tướng quân anh minh thần võ. Thật sự con không tin hắn sẽ là một người bất trung bất nhân bất nghĩa. Ông ngoại Hoàng Đế, con muốn hỏi hắn một chút.”

Hoàng Đế cũng từ một việc Ôn Uyển gặp chuyện không may, mà Bạch Thế Niên lại nạp thiếp, nhìn ra được sự cuồng vọng tự đại của Bạch Thế Niên. Dưới tình huống đã biết rõ rằng Ôn Uyển giúp hắn ngăn chặn tai họa, thế mà hắn vẫn chạy về nhà nạp thiếp (Trịnh Vương lúc ấy không biết Ninja nhắm tới Bạch Thế Niên, nếu không thì đừng nói để cho hắn về nhà nạp thiếp, thế nào cũng bổ chết tươi Bạch Thế Niên ra ngay tại chỗ). Người như vậy, có thể dựa vào được sao? Ông không quan tâm lời phê của Giác Ngộ đại sư, việc hắn nạp thiếp còn có thể quan trọng hơn cả mạng Ôn Uyển à. Ôn Uyển là Quân, hắn là thần, đã ngăn cản tai họa cho hắn vậy mà ngược lại hắn lại không nghĩ đến ân tình, người như vậy, có xương phản nghịch và rất nguy hiểm, không thể trọng dụng. Hơn nữa còn là nơi trọng yếu như biên quan. Một khi xảy ra vấn đề, thì chính là họa lớn nghiêng trời, thậm chí khiến trăm họ lầm than.

Ôn Uyển ở bên cạnh Hoàng Đế nhiều năm như vậy, nên tâm tư Hoàng Đế cũng có thể suy đoán năm sáu phần: “Ông ngoại Hoàng Đế, con nói chuyện với hắn một chút. Nếu quả thật người này có xương phản nghịch như suy nghĩ của ông ngoại Hoàng Đế, vậy thì chắc chắn không dùng được. Nếu chỉ vì một vài nguyên nhân mà hiểu lầm không dùng hắn, thì đó cũng là tổn thất của nước Đại Tề. Tổn thất của Đại Tề, chính là việc may của bọn Mãn Thanh Đát Tử rồi. Ông ngoại Hoàng Đế, ngàn quân dễ có, một soái khó cầu.”

Câu nói sau cùng của Ôn Uyển chính là nguyên nhân Hoàng Đế do dự cho tới nay. Đúng là ngàn quân dễ có, một soái khó cầu.

Ôn Uyển tùy ý ngắm một cái cái lư hương mạ vàng điêu khắc núi sông nhật nguyệt cao ba thước trong Điện Dưỡng Hòa kia, trong lư hương tản ra một làn hương thơm Long Tiên Hương nhàn nhạt nhưng lại say lòng người. Ôn Uyển cúi đầu, lộ nở một nụ cười lém lỉnh, sau đó cởi giầy, bò lên giường đấm bóp bả vai cho Hoàng Đế.

Hoàng Đế là người nhạy cảm biết bao: “Ôn Uyển à, sao con lại cầu tình thay cho người này? Ôn Uyển, chẳng lẽ con không tức giận sao? Con đã chắn một tai họa cho hắn mà.”

Ôn Uyển cười nham hiểm nói: “Ông ngoại Hoàng Đế, con nói con không tức giận liệu người có tin không?” Không tức giận, không tức giận mới là lạ đấy. Ngăn chặn tai họa, gả thay, bái đường, động phòng. Chuyện xui xẻo cả đời này nàng gặp, tất cả đều có liên quan đến tên vô lại đó.

Hoàng Đế thấy sự tức giận trên mặt Ôn Uyển cũng thực sự phát ra từ nội tâm, thì không khỏi bật cười “Nếu con tức giận, vậy tại sao con còn muốn cầu tình cho hắn.”

Sắc mặt Ôn Uyển có chút xoắn xuýt.

Hoàng Đế cũng biết Ôn Uyển chắc chắc có nguyên nhân “Ôn Uyển, hắn mang đến tai hoạ cho con. Nếu như không phải vì hắn thì con cũng không phải trải qua mấy ngày kinh tâm động phách như vậy. Và bây giờ con cũng không cần phải giả vờ cái bộ dạng yếu ớt nằm bẹp trên giường không dậy nổi. Nhưng mà hắn thì sao, hắn lại đi nạp thiếp, còn nạp một mỹ thiếp. Ôn Uyển, chuyện này người nên tức giận nhất chính là con đấy. Vì thế ông ngoại rất ngạc nhiên, tại sao con lại phải nói giúp hắn.”

Thời gian hai năm qua Ôn Uyển ở bên cạnh Hoàng Đế, bản lĩnh nhìn sắc mặt nói chuyện cũng học không ít đâu. Nàng nhìn ra ông ngoại Hoàng Đế chủ tâm không phải là không muốn dùng Bạch Thế Niên, chỉ là muốn diệt đi nhuệ khí của hắn. Chỉ cần mình nhóm thêm một mồi lửa, có lẽ sẽ đủ: “Ông ngoại Hoàng Đế, con rất tức giận, có điều những chuyện này là việc riêng. Quốc gia đại sự không thể lẫn lộn cùng việc riêng được. Con thấy trước đây dường như ông rất hướng về Bạch Thế Niên, sao hiện tại lại không đáp ứng nữa vậy ạ?”

Hoàng Đế buông sổ con trong tay xuống: “Trong khoảng thời gian này hắn đổ một trận bệnh rất nặng, thái y nói là do vết thương cũ tái phát. Nếu như đến biên quan, thỉnh thoảng cũng đổ hai cơn bệnh, làm sao đánh trận được đây.”

Trong lòng Ôn Uyển rất rõ, đây chỉ là lấy cớ. Ôn Uyển hé miệng cười, nghiêm túc trên giấy viết “Ông ngoại Hoàng Đế, con cảm thấy trong thời gian bảy năm Bạch Thế Niên có thể tiêu diệt sào huyệt của bọn giặc Oa. Đến biên quan, hẳn cũng có thể tiêu diệt được hang ổ của Mãn Thanh đát Tử kia, vậy thì đến lúc đó cũng diệt trừ được cho Đại Tề một mối họa lớn rồi. Về phần nói hắn đột nhiên ngã bệnh, con cho là xương cốt hắn cần nghỉ ngơi một chút, trước kia ở duyên hải vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương chuẩn bị chiến tranh. Bây giờ trở về kinh thành, đột nhiên rảnh rỗi không có chuyện gì làm, không có chuyện gì làm nên tính tình lười biếng cũng nổi lên, vì thế mà bệnh cũng theo tới.” Tình huống xác thực thì không ai có quyền lên tiếng hơn nàng cả.

Hoàng Đế lắc đầu, nhưng cũng nói ra sự lo lắng của mình “Lục chiến không thể so với thủy chiến. Ông sợ hắn không thể thích ứng được. Hơn nữa tình hình biên quan phức tạp, ông lo rằng tuổi hắn còn quá trẻ sẽ dễ dàng hãm sâu vào.”

Biên quan luôn luôn do Thích gia quân đóng giữ, đã đóng hơn sáu mươi năm. Dĩ nhiên, Thích gia vẫn luôn rất trung thành, Hoàng Đế không lo chuyện làm phản máu chó gì đó phát sinh. Nhưng Thích Tuyền đã lớn tuổi, đánh giặc chỉ cầu thận trọng, không có nhiệt huyết của người trẻ tuổi. Những năm này, mọi việc chỉ cần ổn định, chỉ thủ chứ không công, cần phải có giọt máu mới rót vào (*). Nhưng ghềnh nước kia quá sâu, ông cũng đã phái không ít người đi, nhưng cũng vẫn bị đồng hóa. Mà Bạch Thế Niên lại cuồng vọng tự đại, khiến cho trong lòng Hoàng Đế không nắm chắc.

(*) Ở đây ý chỉ cần có một nhân tố mới thúc đẩy

Đương nhiên, Hoàng Đế mặc dù cho rằng Bạch Thế Niên còn tồn một ít xương phản nghịch, dĩ nhiên xương phản nghịch cũng không phải là phản quốc ( vì nếu thực sự cho rằng sẽ phản quốc, thì đã không cần cân nhắc nên dùng hay không dùng, mà chính là cân nhắc làm sao diệt trừ ), chỉ là ông cảm thấy không vững chắc, sợ hắn bị hoàn cảnh phức tạp nơi biên quan đồng hóa. Người như vậy, coi như có là soái tài nhưng thả đến biên quan thì cũng phải bỏ.

Nháy mắt này, trong lòng Ôn Uyển cũng không biết đã vòng vo bao nhiêu vòng rồi. Nàng ngây người bên cạnh Hoàng Đế cũng không phải là phí công đâu, toàn bộ những thứ cần biết đều đã biết rồi. Nếu như là ngày thường, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động viết một chữ nào cả, nhưng lần này là tình huống đặc thù nên nàng phải chú ý cẩn thận.

Ôn Uyển nghiêng đầu suy tính một hồi lâu, lắc lư đầu làm ra vẻ suy nghĩ cả buổi, một bộ mặt khó xử. Cuối cùng giống như tráng sĩ chặt tay mà đặt bút tiếp tục viết “Ừm, lần trước con thấy hắn cũng là một người có lòng tính toán trước, hẳn không phải là người dễ dàng bị mua chuộc như vậy. Còn nữa, có thể bị mua chuộc hay không thì lại có liên quan tới phẩm tính, không liên quan tới tuổi tác. Giặc Oa vùng duyên hải quấy rối dân chúng mấy chục năm rồi, trận chiến đánh cũng đã mấy chục năm. Hắn nán lại ở đó chỉ bảy năm đã đánh thắng trận, qua nhiều lần sinh tử như vậy, vẫn chưa phát sinh chuyện làm phản một lần. Trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm người này hẳn là cứng rắn như sắt thép, sẽ không dễ dàng bị đồng hóa đâu ạ. Hơn nữa. Đối với người khác mà nói hắn thì hắn là cô tinh khắc thê. Nhưng con lại cảm thấy, hắn là hậu thuẫn kiên cố nhất bảo vệ Đại Tề ta.” Người nam nhân này mặc dù kiêu ngạo, cuồng vọng, bá đạo, cũng có khả năng không trung thành với hoàng thất, nhưng tuyệt đối sẽ trung thành bảo vệ mỗi một mảnh quốc thổ của quốc gia Đại Tề. Chuyện làm phản gì đó vân vân là chắc chắn không có. Có điều, đúng là phải diệt nhuệ khí của người này, còn thực sự cho là lão tử đệ nhất thiên hạ, Đại Tề không có hắn, thì sẽ không có người bảo vệ biên quan sao, vậy thì trở thành chuyện cười mất.

Trong mắt Hoàng Đế dần hiện ra ánh sáng thâm thúy, từ trước đến giờ, đối với loại người không phận sự, Ôn Uyển đều không để trong lòng, Bạch Thế Niên ở dân gian cho dù uy vọng cao tới đâu, cũng không đến nỗi Ôn Uyển phải nói chuyện giúp hắn như thế. Có điều trên mặt Hoàng Đế cũng cười nói “A, Ôn Uyển cảm thấy hắn thật sự có thể gánh trách nhiệm nặng nề lần này à?”

Ôn Uyển nặng nề gật đầu “Ông ngoại Hoàng Đế, mấy năm rồi, biên quan vẫn chỉ phòng thủ không thể tiến công. Ba mươi vạn đại quân ở biên quan, quân phí hàng năm cũng trở thành một vấn đề khó khăn cho triều đình rồi, nhưng mà mỗi năm đều chịu thua trận, chưa nghe đánh thắng được mấy trận cả, nếu không có nơi hiểm yếu, thì con cũng hết sức lo lắng cho sự an toàn của kinh thành đấy ạ. Loại cục diện này cứ tiếp tục kéo dài tiếp, thì sẽ là điều cực kỳ bất lợi đối với triều đình Đại Tề chúng ta. Thời gian dài, với tốc độ chúng ta nhìn không thấy được, quốc lực Đại Tề chúng ta sẽ từ từ yếu đi, mà Mãn Thanh đát Tử lại đang nghỉ ngơi dưỡng sức, không ngừng phát triển. Đây tuyệt đối không phải là một hiện tượng tốt.”

Hoàng Đế nhìn Ôn Uyển, nghe nàng nói tiếp.

Ôn Uyển biết Hoàng Đế dao động: “Ông ngoại Hoàng Đế, nói đến thì Văn Dược kia thực sự không thể được. Con không phủ nhận võ công của hắn cao số một, nhưng con xem qua tư liệu Hạ Dao cho, mặc dù chưa từng thấy người, chỉ cần nhìn chuyện hắn làm ra cũng biết người này hữu dũng vô mưu, tính tình nóng nảy, là tướng tài nhưng lại không phải là soái tài. Ném hắn tới cái chỗ cục diện phức tạp như biên quan kia thì hắn rất dễ bị đồng hóa.”

Ôn Uyển thấy Hoàng Đế vẫn không lên tiếng, thì lại tiếp tục thuyết phục: “Ông ngoại Hoàng Đế, người ăn ngũ cốc, đâu thể nào không sinh bệnh được ạ. Hơn nữa con cho rằng lần bệnh này của hắn rất tốt. Ít nhất là so với việc hắn đi biên quan rồi lại bị bệnh nặng hơn nha! Con tin thái y chắc chắn sẽ nói thân thể hắn rất cường tráng. Bây giờ hắn ở kinh thành, trước tiên bỏ đi vận đen, khi đến biên quan, chẳng phải là tinh thần như mãnh hổ sao.”

Hoàng Đế rốt cục cười hỏi ra nghi ngờ của mình: “Dường như con rất hi vọng Bạch Thế Niên đi biên quan?”

Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ. Mặc dù con chỉ thấy qua hắn ba lần, nhưng con rất tin tưởng năng lực của người này. Hắn đi biên quan, con tin rằng hắn có thể làm cho biên quan Đại Tề trở thành tường đồng vách sắt, người Mãn Thanh có xâm phạm nữa cũng không vào được.”

Hoàng Đế nghe thế thì cười ” Uyển Nhi của chúng ta vẫn là lần đầu tiên vô cùng sùng bái một người như vậy đấy.”

Ôn Uyển gật đầu: “Không đúng. Bạch Thế Niên chỉ là người lợi hại thứ ba mà con đã từng thấy thôi.” Hoàng Đế cười ha ha hỏi, hai người khác kia là ai.

Ôn Uyển híp mắt cười, người thứ nhất đương nhiên là ông ngoại Hoàng Đế, người thứ hai, chắc chắn là cậu Trịnh Vương rồi. So với ông ngoại Hoàng Đế và Trịnh Vương, Bạch Thế Niên kia tối đa cũng chỉ là một con tôm nhỏ thôi. Ở trước mặt người như ông ngoại Hoàng Đế vậy, muốn bật cũng bật không nổi nha.

Nàng khen khiến Hoàng Đế cười ha hả.

Có điều Ôn Uyển biết, Hoàng Đế chắc chắn sẽ không tin những lời giải thích này. Cuối cùng, nàng nói ra lời nói trong lòng mình: “Ông ngoại Hoàng Đế, con muốn để Bạch Thế Niên đi biên quan, là vì cậu.”

Hoàng Đế tinh quang vừa hiện, ah một tiếng

Ôn Uyển nói rất chân thành: “Ông ngoại Hoàng Đế, hơn một tháng này. Con thấy rất nhiều thứ, cũng biết không ít. Đại Tề hôm nay loạn trong giặc ngoài, bên trong thuế má càng ngày càng ít, gánh nặng của dân chúng càng ngày càng nặng, bên ngoài có Mãn Thanh đát Tử quấy rối. Muốn dân giàu nước mạnh, trước hết phải ổn định biên quan mới có thể mưu cầu nước mạnh, Bạch Thế Niên lại đúng là một soái tài hiếm có.” Điểm này, là lời nói thật tâm của Ôn Uyển.

Hoàng Đế lắc lắc thân thể: “Vậy thì Ôn Uyển nói một chút xem, làm sao mới có thể dân giàu nước mạnh.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng phun ra hai chữ ‘cải cách ’

Sổ con Hoàng Đế cầm trong tay rớt xuống. Trong mắt Hoàng Đế dần hiện ra ánh sáng sắc bén, nhìn kỹ Ôn Uyển: “Ôn Uyển, con có biết con đang nói gì không?”

Ôn Uyển cũng không sợ hãi, nàng biết, Hoàng Đế tốn nhiều tâm huyết trên người nàng như vậy, cũng không phải là rỗi rãnh đến nỗi không có chuyện gì, nên nói thẳng: “Tệ nạn quá nhiều, phải cải cách thôi. Nếu không, quốc lực càng ngày càng suy yếu. Ông ngoại Hoàng Đế, việc làm sao cải cách gì đó, cái này phải dựa vào cậu rồi. Mặc dù con bị buộc học chút chính sự, nhưng lại không tinh thông, cái gọi là thuật nghiệp có chuyên công, những thứ này phải dựa vào cậu và thần tử có tài năng suy nghĩ. Chỉ bằng chút da lông hiện tại con biết, nói ra thì trước không nói khiến cho người ta chê cười, mà còn dễ hỏng việc. Ông ngoại Hoàng Đế, con thực sự không có hứng thú với khối chính trị này. Có điều, con sẽ cố gắng giúp cậu kiếm bạc.”

Trong mắt Hoàng Đế bộc lộ quá nhiều thứ, Ôn Uyển nhìn không hiểu, cũng không muốn đi hiểu. Ở trong lòng của Ôn Uyển, không có chuyện gì có thể dấu giếm được Hoàng Đế. Cho nên, từ trước đến giờ nàng có cái gì thì nói cái nấy, không giấu lời trong lòng, cũng không sợ bản thân mình nói lời nói kiêng kỵ gì. Thường thì càng kiêng kỵ sợ hãi lo lắng, thì sẽ bị cho là có quỷ, thẳng thắn nói ra, ngược lại sẽ không khiến cho người ta nghĩ nhiều. Về phần Ôn Uyển biểu lộ ra, Trịnh Vương sẽ là Hoàng Đế kế nhiệm. Ông cháu hai người mặc dù chưa nói rõ, nhưng bởi vì có hứa hẹn trước đây, nên cũng không coi là phạm vào kiêng kỵ.

Chờ sau khi Ôn Uyển đi, trong Điện Dưỡng Hòa chỉ còn lại một mình Hoàng Đế.

Trong Điện Dưỡng Hòa yên tĩnh trống trải, chỉ có một mình Hoàng Đế lẩm bẩm tự nói: “Phượng Nhi, nàng đã sinh ra một cháu gái tốt. Nếu như năm đó trẫm có thể tin tưởng nàng như lão Bát tin tưởng Ôn Uyển thì lúc này có thể khác đi hay không?”

Đáng tiếc, trên đời này Hoàng Đế muốn gì cũng có, thứ duy nhất không có chính là nếu như.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status