Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 215: Giang Vân Vân


Edit: Thuy Vu

Beta: Tiểu Tuyền

Hạ Dao vội vàng giơ tay đầu hàng:

“Quận chúa, ta thua. Kỳ nghệ của Quận chúa quả thật không giống bình thường, nô tỳ mặc cảm không bằng. Sau này ta sẽ chăm chỉ tập luyện.”

Ôn Uyển khẽ mỉm cười, quay đầu liền được thị nữ thông báo Thuần Vương Phi tiến cung muốn tới ôn chuyện với Quận chúa. Ôn Uyển nghe xong cũng không ra nghênh đón. Nhưng mà tới lúc người đã tiến vào, nàng mới cười đứng lên.

Hạ Dao nói: “Cho vào!”vừa vặn để hai người nghe thấy.

Ôn Uyển nhìn thấy theo sau Thuần Vương Phi là một nữ nhân. Nàng kia chải búi tóc cao kế, trên đầu điểm thêm vài cây Phượng sai bằng phỉ thúy cùng hoa mẫu đơn bảo thạch, áo dài đỏ tươi phủ lên chiếc váy điệp văn ngọc, trông kiều diễm như một đóa mẫu đơn đang nở rộ.

Sau khi Ôn Uyển liếc mắt một cái thấy không có gì đặc sắc. Dung mạo còn có thể, nhưng những thứ khác tạm thời không bình luận.

Hạ Dao nhìn nữ nhân kia liền giật mình. Trong mắt nàng kia có chứa sự kiêu ngạo, đó là sự kiêu ngạo bẩm sinh, cảm giác về sự ưu việt phát tán ra thành kiêu ngạo. Trong khi Quận chúa là giả ngạo, nàng này là ngạo thật.Trên dưới toàn thân có thể miễn cưỡng cho hai người giống nhau về điểm này, cũng không phải tìm thế thân nào nữa.

Giang Vân Vân vừa đi tới, trông thấy cung điện nguy nga tráng lệ nhưng lại được bài trí mộc mạc như thế. Trong lòng nàng ta đang nói thầm không thôi lại nhìn thấy Ôn Uyển. Ôn Uyển vấn búi tóc song loa kế, đeo hai móng tay vàng ròng vẽ hoa đinh hương, tai đeo một đôi hoa tai xích ngân trân châu, mặc một áo dài màu đỏ phủ xuống chiếc váy thêu hình ảnh hồ nước, ngoài ra không còn bất kỳ trang sức nào, vô cùng trang nhã.

Giang Vân Vân nhìn sắc phục của Ôn Uyển âm thầm nghĩ kiểu phục sức này cũng không bằng cả nha hoàn bên cạnh Vương Phi. Quận chúa này hành sự sao lại kỳ quái như vậy?

Ôn Uyển hiện tại đã thay đổi không ít so với trước đây. Hiện thời lúc xuất môn, nàng mặc gì cũng đã suy nghĩ một chút, chú ý một chút. Mặc dù không xa hoa nhưng cũng không đơn giản như trước. Trang sức thì lấy ngọc và trân châu làm chủ đạo, trang sức bảo thạch vàng ròng tự nhiên cũng sẽ mang! Chỉ có điều ở Vĩnh Ninh Cung thì nàng ăn vận rất tùy ý, có thể đơn giản thì sẽ vô cùng đơn giản. Nhưng các loại vải mịn cát y…, Ôn Uyển từ sau khi trở về đã nghe theo đề nghị của Hạ Dao nên không còn mặc nữa.

Ôn Uyển đem sự biến chuyển trong mắt Giang Vân Vân thu vào tầm mắt, bút họa mấy cái:

“Quận chúa nói, không biết Giang cô nương có thể đánh cờ hay không? Nếu như biết, Quận chúa muốn cùng Giang cô nương đánh một ván cờ. Nàng cùng chúng ta đánh cờ cảm thấy không có chút thú vị. Không biết Giang cô nương có thể cho chúng ta chút thể diện hay không.”

Giang Vân Vân nhìn Thuần Vương Phi. Tim Vương Phi bỗng chùng xuống. Nàng biết xem cờ như xem người. Vân Vân tính tình hấp tấp còn phải đợi mài dũa. Vương Phi đang suy nghĩ dùng biện pháp nào để uyển chuyển cự tuyệt.

Giang Vân Vân cũng biết Ôn Uyển là ân nhân cứu mạng Yến Kỳ Hiên, vị trí cao, rất được Hoàng Thượng cưng chìu. Nếu ngay cả thỉnh cầu này cũng không đáp ứng thì quả thực là không được. Hơn nữa nàng cũng muốn quan hệ tốt với Ôn Uyển. Mặc dù Vương Phi không đáp ứng nhưng nhìn Ôn Uyển mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn về phía nàng, trong mắt Giang Vân Vân cũng có ý định muốn thử.

Hạ Dao khẽ cười nói:

“Vương Phi, khó được gặp một lần. Vương Phi hãy ưng thuận đi! Giang tiểu thư cũng muốn cùng Quận chúa đối đầu hai bàn đây!”

Thuần Vương Phi trong lòng thở ra một hơi. Bộ dạng Vân Vân đãnhư vậy, muốn cự tuyệt cũng quá không nể mặt Ôn Uyển. Mặc dù nàng không sợ nhưng lại sợ Vương gia nổi giận.

Ôn Uyển làm một động tác xin mời. Giang Vân Vân cúi đầu vừa nhìn bỗng ngẩn người, bàn cờ là dùng ngọc chạm khắc mà thành, con cờ cũng là dùng bạch ngọc cùng hắc ngọc mà điêu khắc. Nhìn tỉ lệ là loại ngọc thượng đẳng so với quần áo Ôn Uyển mặc trên người như một trời một vực.

Ôn Uyển lấy cờ trắng, Giang Vân Vân lấy cờ đen. Vương Phi từng nghe nói Ôn Uyển kỳ nghệ tốt nhưng chưa từng cùng Ôn Uyển đánh qua một ván cờ. Đối với kỳ nghệ, nàng không quá tinh thông nhưng kỳ nghệ cũng không thấp nên kiên nhẫn đứng bên cạnh quan sát.

Nhưng càng xem, nàng càng lo âu. Ôn Uyển liên tục bại lui. Giang Vân Vân thì quyết chí tiến lên. Chỉ nhìn thế cờ, hai người căn bản là không cùng một cấp bậc.

Ôn Uyển đánh cờ rất chậm, dường như mỗi một bước đi cũng hao hết tất cả tâm trí. Thỉnh thoảng nàng hướng về phía Giang Vân Vân cười cười, tỏ ý xin lỗi.

Cuối cùng, Ôn Uyển thua hai bàn nửa quân cờ. Giang Vân Vân trên mặt không biểu hiện nhưng tia kiêu ngạo trong mắt đều không che dấu được. Vì đây là nàng mở nước không để cho Ôn Uyển có kết quả quá khó coi. Ôn Uyển tự nhiên là nhìn ra được nên cười càng ngọt ngào.

Ôn Uyển cười cười ” Kỳ nghệ của Giang tiểu thư thật là cao siêu, Quận chúa chúng ta nguyện ý nhận thua.”

“Quận chúa quá khách khí, thật ra thì kỳ nghệ Quận chúa cũng không tệ, chẳng qua là ít luyện tập nên có chút không quen. Nếu Quận chúa luyện tập nhiều hơn sẽ rất tốt.” Giang Vân Vân cười dài nói.

Ôn Uyển kỳ quái nhìn mấy thị nữ chung quanh, mấy người đều lập tức quỳ xuống:

“Xin Quận chúa thứ tội, kỳ nghệ chúng ta thật sự không so sánh được với Quận chúa.” Ôn Uyển lạnh lùng lắc đầu, phất phất tay, mấy người đứng lên lui qua một bên.

Giang Vân Vân bị khí thế vừa rồi của Ôn Uyển trấn áp, trong lòng hồi hộp nhưng trên mặt cũng khó mà nhìn ra. Có điều thấy Ôn Uyển không để tâm, nên nàng cũng không nói gì thêm.

Ôn Uyển bút họa mấy cái:

“Hôm nay đa tạ Giang cô nương đã nể mặt. Vương Phi, Quận chúa nói nàng còn có việc không cùng hai vị tiếp chuyện được.” Ôn Uyển hành xử như vậy là vô cùng không khách khí.

Vương Phi mang theo Giang Vân Vân lên xe ngựa xuất cung. “Cô cô, Tôn Quý Quận chúa sao lại ăn mặc kỳ quặc như thế? Không phải nói nàng được hoàng thượng sủng ái nhất à, sao lại ăn mặc đơn giản như vậy?”

Giang Vân Vân có chút kỳ quái hỏi Vương Phi.

Vương Phi cẩn thận hỏi “Nàng trước nay đều thích ăn mặc trang nhã, đơn giản cũng không còn gì là kỳ quái. Đúng rồi, mới vừa rồi đánh cờ cùng nàng ta, con có cảm giác có chỗ nào kỳ quái hay không?”

Giang Vân Vân lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia chế nhạo:

“Cô cô, con thấy những người bên cạnh đều đã che mắt nàng ta rồi! Kỳ nghệ của Quận chúa hỏng tới mức không thể hỏng hơn. Mới vừa rồi nếu không phải con mở nước thì cần gì tới một khắc, chỉ cần nửa khắc là con đã có thể thắng. Con còn nghe nói Quận chúa thường cùng hoàng thượng đánh cờ, với kỳ nghệ kia thì cũng chỉ có thể góp vui thôi!”.

Vương Phi kinh ngạc nhìn cháu gái. Cháu gái nàng ở Giang Nam cũng có danh hiệu tài nữ. Nếu không phải trước đó nàng đã biết kỳ nghệ Ôn Uyển cao siêu, có lẽ sẽ tin lời này…, nhưng hiện tại kỳ nghệ của Ôn Uyển…ngay cả cao thủ đánh cờ trong thiên hạ như Hải lão bây giờ có thể nói là ngang tay mà cô cháu gái này còn ở đây phê phán kỳ nghệ người ta là không hay?

Vương Phi chưa từ bỏ ý định liền hỏi một câu: “Con không có phát hiện điều gì kỳ quái sao?”

Giang Vân Vân kỳ quái nhìn Vương Phi: “Không có a, có điều gì kỳ lạ sao?”

Điểm kì lạ duy nhất có chăng cũng chỉ là Ôn Uyển phải mất hồi lâu mới hạ được một quân cờ. Giang Vân Vân thực ra cũng không rõ, phải biết rằng khiến đối thủ có thể thắng cờ mà không nghi ngờ gì so với tự mình thắng cờ còn khó khăn hơn nhiều.

Trong lòng Vương Phi bất chợt xẹt qua một tia bất an cảm thấy Ôn Uyển làm như vậy là có thâm ý. Rốt cuộc Ôn Uyển đã nhìn ra bao nhiêu?

Thuần Vương Phi còn chưa vào Vương Phủ, Thuần Vương đã nhận được một bức thư Ôn Uyển truyền tới:

‘Ánh mắt thiển cận, tự cho là đúng, không có mắt nhìn người, lòng dạ hẹp hòi, ưa chuộng vinh hoa, rất không tương xứng. ’

Thuần Vương đem bức thư cho Vương Phi xem, hướng về phía nàng hỏi:

” Hôm nay nàng đã đưa nàng ta cùng đi. Đối với lời nhận xét này của Ôn Uyển, nàng thấy thế nào? ”

Vương Phi tất nhiên là không thừa nhận những khuyết điểm này:

“Khuyết điểm là có, nhưng cũng không tệ như Quận chúa nói, sau này cố gắng dạy dỗ là được. Vương gia, Vân Vân là do chính Kỳ Hiên cầu chúng ta. Nếu làm trái ý nhi tử, đến lúc đó vạn nhất nó lại rơi vào mê chướng.”

Thuần Vương lắc đầu:

“Quận chúa sở dĩ muốn cùng nàng ta đánh cờ là bởi vì từ cách chơi cờ có thể thấy được rất nhiều thứ. Nàng cũng biết yêu cầu của ta đối với con dâu. Ánh mắt thiển cận, không sâu sắc, lòng dạ hẹp hòi, ham chuộng vinh hoa – những khuyết điểm không nên có nàng ta đều có. Thân ở vị trí của chúng ta tuyệt đối không thể lấy một người có ánh mắt thiển cận, lòng dạ hẹp hòi làm con dâu.”

Vương Phi có chút khẩn trương:

“Vậy phải làm thế nào? Hiện tại tin này cũng đã truyền ra ngoài.”

Nàng cũng biết Ôn Uyển không muốn thấy nàng gặp chuyện tốt. Thật đáng chết!

Thuần Vương cười nói:

“Chuyện này có khó khăn gì? Hãy cho nàng ta làm trắc phi cũng được. Vị trí này cũng không uổng phí cho nàng ta.”

Vương Phi có chút rối rắm:

“Nhưng để cho Vân Vân làm thiếp, trong lòng thiếp…”

Thuần Vương ngược lại cười một tiếng:

“Không phải Ôn Uyển nói nàng ta ham vinh hoa sao? Nếu không như vậy đi, nàng đi truyền đạt những lời ta vừa nói. Nếu Vân Vân không ưng thuận, chúng ta cho cô ấy chọn một giai tế, đến lúc đó hãy đặt mua một phần đồ cưới thật trang trọng. Còn nếu Vân Vân đã đáp ứng thì cũng không thể nói là chúng ta không phải.”

Vương Phi lâm vào thế khó xử. Trong lòng nàng vô cùng tức giận Ôn Uyển đã gây ra cho nàng một vấn đề khó khăn như vậy. Một chiêu ngáng trở này của Ôn Uyển là cố ý muốn cho cô cháu họ ghét bỏ lẫn nhau. Nàng không muốn cho cháu gái làm tiểu thiếp, nhưng tình hình hiện nay, không chịu ủy khuất cũng không được. Nếu không có thánh chỉ ban hôn của Hoàng Thượng, dù cho có gạo nấu thành cơm thì không những mất danh tiết mà ngay cả cơ hội làm Trắc phi cũng không có. Nhà mẹ đẻ chắc chắn sẽ trách tội chết nàng. Ôn Uyển đây là dùng Hoàng Thượng áp đảo nàng. Nàng phải tuân theo. Nữ nhân này quả nhiên là ác độc, bản thân không chiếm được cũng không cho nàng được như ý. May là nàng kiên quyết không chấp thuận, nếu không thực sự để nàng ta nhập môn thì nàng làm sao còn có chỗ đứng trong Vương Phủ.

Thuần Vương Phi trước hết cho Yến Kỳ Hiên thưa chuyện cùng Thuần Vương nói nhất định phải cưới Vân Vân. Đáng tiếc Yến Kỳ Hiên vốn chẳng qua là diễn trò, cũng không nhất định phải cưới Giang Vân Vân làm vợ nên vừa cùng Thuần Vương nhắc tới đã bị Thuần Vương dùng lý lẽ mà thuyết phục.

Thuần Vương nhìn nhi tử, khẽ than một tiếng:

“Bắt đầu từ ngày mai, một nửa thời gian con luyện chữ, một nửa thời gian học cách xử lý công việc vặt. Sang năm con sẽ phải thành thân, không thể cái gì cũng không hiểu được.”

Bắt đầu từ ngày đó, Thuần Vương dốc hết tâm sức dạy dỗ Yến Kỳ Hiên.

Thuần Vương Phi thấy phía Yến Kỳ Hiên không có khả năng đành phải nói chuyện với Giang Vân Vân. Giang Vân Vân mặc dù thương tâm nhưng vẫn ưng thuận. Vương Phi trong lòng uất nghẹn. Con dâu nàng chọn đã bị Ôn Uyển nói vài ba câu là phủ quyết. Nữ nhân này chính là không muốn thấy nàng gặp chuyện tốt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status