Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 219: Nam nhân của Đông Thanh


Ôn Uyển nghe người trở về nói, đứa bé sinh ra như được điêu khắc bằng ngọc, bộ dáng giống hệt như Yến Kỳ Hiên, thì im lặng: “Ngươi nói, cửa hôn sự này còn có thể thành không?” Mặc dù trong lòng Ôn Uyển thật sự không quá hài lòng. Nhưng nếu giống Giang Lâm, thì còn có thể suy nghĩ một chút. Về mặt cảm tình, Ôn Uyển không muốn chấp nhận. Nhưng về lý trí, Ôn Uyển nghĩ đến, nếu là đứa trẻ tốt, Cẩn ca nhi cũng cảm thấy không kém, thì làm con dâu cũng được. Có điều bây giờ, nếu giống như Yến Kỳ Hiên, vậy thì rắc rối rồi. Bạch Thế Niên có như thế nào đi nữa, thì khi nhìn thấy khuôn mặt của tình địch, trong lòng có thể thoải mái sao? Cửa hôn sự này, xem ra thật sự không có nhiều hy vọng a.

Hạ Dao cười không ngừng, nói: “Quận chúa không cần lo lắng về tướng quân. Tướng quân sẽ không gây khó dễ cho con dâu. Nhưng mà, nếu cô nương này giống thế tử gia, vậy thì, sau này Cẩn ca nhi nhà chúng ta có thể được diễm phúc rồi.” Sau này rất có thể chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đấy. Vậy không phải là Cẩn ca nhi có diễm phúc khôn cùng sao?

Một lát sau, Mai Nhi tới, cũng nói về đứa bé này. Ôn Uyển nghe thấy tên là Minh Châu, thì lập tức đã cảm thấy mang ngụ ý không tốt: “Hoàn Quân Minh Châu (*)? Cái tên này vừa cao quý lại bao hàm bất hạnh, kêu Yến Kỳ Hiên nhanh đổi cái tên khác cho đứa bé đi.” Ôn Uyển không phải người mê tín, mà là thật sự cảm thấy cái tên này không tốt. Mặc dù nói, ý nghĩa nguyên bản là như châu như bảo, nhưng trong đầu Ôn Uyển lại nghĩ đến cái câu mang điềm xấu đầu tiên.

(*) 4 chữ này nằm trong hai câu cuối của bài “Tiết phụ ngâm” của Trương Tịch gửi cho Lý Tư Đồ:

“Hoàn quân minh châu song lệ thùy,

Hận bất tương phùng vị giá thì.”

Dịch thơ:

“Trả ngọc cho chàng, lệ như mưa,

Hận không gặp nhau khi chưa lấy chồng.”

Mai Nhi lại cảm thấy cái tên này rất hay, nhưng Ôn Uyển lại nói rõ là, tên không tốt, cũng lập tức cười nói, sẽ chuyển lại những lời này cho Thuần thế tử phi: “Không bằng, ngươi đặt lại một cái tên khác hay hơn đi?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Tên của Đại Bảo với Tiểu Bảo nhà ta, cũng là ta quấn lấy Cậu Hoàng đế để đặt. Ta đã nói với ngươi rồi, ta thật sự không có năng khiếu đặt tên. Cứ nhìn tên của mấy người bên cạnh ta thì biết, đều không hay.”

Hạ Dao đầy mờ mịt, tên của nàng nghe rất êm tai, vậy thì hay hay không hay đây?

Mai Nhi cười nói: “Ta lại cảm thấy nghe rất hay a. Lại nói, đặt tên kinh khủng nhất chính là vị gia nhà ta a. Tiểu Hổ, Tiểu Báo, nếu lại sinh thêm một đứa nữa, thì không biết nên đặt tên gì đây? Hy vọng đừng đặt là Sói và Sư Tử.”

Ôn Uyển cười ha ha: “Không sao, không sao, sói cao lớn, sư tử mạnh mẽ, rất uy phong mà!”

Hai người nói đùa một hồi, Mai Nhi mới nói đến mục đích mình tới: “Lễ tắm ba ngày của đứa bé, ngươi cũng chỉ đưa lễ xã giao đến, nên trong lòng Giang thị không yên tâm. Ngươi cũng biết, thế tử gia đã nói muốn gả khuê nữ cho Tiểu Bảo. Hơn nữa, người ở kinh thành cũng đã biết. Nếu ngươi không muốn, thì sau này đứa bé này có thể sẽ bị chậm trễ. Giang thị đang trong tháng cũng không được yên tâm. Chúng ta đều đã làm mẹ rồi, nói tới, quả thật cũng không yên tâm. Ôn Uyển, ngươi nói một câu chắc chắn đi.”

Chủ ý ban đầu của Ôn Uyển, đương nhiên là hy vọng con trai có thể được yêu đương tự do. Nhưng hy vọng là hy vọng, thực tế là thực tế. Giống như cha của bọn trẻ nói vậy, lấy vợ thì phải lấy môn đăng hộ đối. Nếu lấy môn không đăng, hộ không đối, thì có nhiều mâu thuẫn cũng không sao, nhưng lo lắng nhất chính là làm cho vợ chồng không hòa thuận. Bọn trẻ không được hạnh phúc. Lại nói, khuê tú ở đây đều là cửa lớn không ra, cổng sau không bước. Con trai của nàng muốn yêu đương tự do, thì cũng không có đối tượng để cho nó yêu: “Mai Nhi, ta cũng không muốn dối gạt ngươi. Lúc trước, ta cảm thấy, chỉ cần đứa bé đó tốt, có thể phù hợp với những điều kiện mà ta nói, thì được rồi. Nhưng ta lại nghe nói, đứa bé kia rất giống Yến Kỳ Hiên. Như vậy, không phải càng lớn sẽ càng giống sao? Ngươi nói xem, đến lúc đó Bạch Thế Niên tưởng rằng ta có ý nghĩ gì khác, vậy thì phải làm sao đây?” Nói như vậy, cũng chỉ là Ôn Uyển đang tìm cớ mà thôi, tình cảm vợ chồng các nàng tốt thế, tất nhiên Bạch Thế Niên cũng rất tin tưởng nàng.

Mai Nhi lập tức phủ nhận: “Một đại nam nhân như Bạch tướng quân thì làm sao sẽ gây khó dễ cho một đứa bé chứ? Ta chỉ muốn hỏi ý kiến của ngươi thôi?”

Ôn Uyển buồn bực nói: “Ngươi nói xem, Yến Kỳ Hiên tự làm bậy hại nữ nhi của hắn, vì cái gì mà lại muốn ta phải giải quyết cho hắn? Đưa cho ta một vấn đề khó khăn rồi?”

Mai Nhi đẩy nàng, nói: “Giang thế tử phi cũng nói, nếu ngươi không hài lòng về tướng mạo hay tính tình của đứa bé, thì nàng ấy cũng chỉ biết tự trách mình không dạy con tốt. Nhưng nếu bởi vì nguyên nhân khác, thì với nha đầu kia…….Ôn Uyển, ta vẫn là câu nói kia, đều là tấm lòng của người làm mẹ, hy vọng tốt cho con cái. Ngươi cho một câu chắc chắn đi……”

Ôn Uyển không thể không biểu thị thái độ: “Được rồi, vẫn là câu nói kia. Phù hợp với yêu cầu của ta, thì ta sẽ ưu tiên suy nghĩ. Mai Nhi, ngươi cũng đừng nói ta ích kỷ. Con của mình thì tất nhiên mình phải thương.”

Mai Nhi gật đầu: “Vậy là được rồi.” Có thể được những lời này của Ôn Uyển, Mai Nhi coi như được thả lỏng được một chút rồi. Giang thị bám nàng, thì nàng còn có thể tránh được. Nhưng đây là phu quân của nàng giao phó, nhất định phải có một câu trả lời chắc chắn.

Thật ra buồn bực trong lòng Mai Nhi cũng không kém Ôn Uyển, Yến Kỳ Hiên này thật đúng là, Ôn Uyển luôn nhẫn nhịn trợ giúp hắn, phu quân của nàng cũng vậy, chỉ cần Yến Kỳ Hiên nói, nếu hắn có thể làm được, thì sẽ không từ chối. Nếu không phải Mai Nhi vô cùng xác định chồng của nàng không có ham thích nam nhân, thì chắc cần sẽ hoài nghi hai người rồi.

Lúc xế chiều, Hạ Ngữ mang theo vẻ mặt tươi cười nói: “Quận chúa, Đông Thanh đã về.”

Ôn Uyển thở dài nói: “Rốt cuộc cái kẻ dở hơi này cũng về. Vì một nam nhân, mà cái gì cũng không cần, chỉ cần nam nhân.”

Ôn Uyển nhìn Đông Thanh mặc một thân trang phục màu lam tay hẹp bằng gấm, bên hông đeo một thanh đoản kiếm, cái này, ai sẽ nghĩ tới, đây lại là một cô gái đây.

Đông Thanh nghiêm mặt nói: “Quận chúa, gần một năm không gặp Quận chúa rồi. Quận chúa, lúc trước nghe được người khó sinh, hù chết ta. Ta hận không thể mọc cánh để bay về được a!”

Hạ Dao hừ hừ: “Chờ ngươi? Rau cúc vàng cũng héo luôn rồi.”

Ôn Uyển vừa thấy nét mặt tươi cười như hoa, mặt mày hồng hào của Đông Thanh, liền biết nữ nhân này thật sự đã bắt được nam nhân kia vào tay. Mặc dù nói nam truy nữ, cách một ngọn núi, nữ truy nam, cách một tầng sa. Nhưng lấy được một nữ nhân có tư thế hào hùng, còn vô cùng mạnh mẽ hơn cả nam nhân như vậy, thì Ôn Uyển cảm thấy dũng khí của nam nhân này thật sự rất đáng khen. Ừ, đặc biệt chờ mong được gặp mặt nam nhân này.

Đông Thanh cho ra đáp án cũng không nằm ngoài dự đoán của Ôn Uyển: “Chủ tử, cuối cùng Tần lão ngũ cũng đồng ý lấy ta. Không dễ dàng a, nếu còn không đồng ý lấy ta nữa, thì ta phải thành bà lão tóc bạc luôn rồi. Thật đáng lo a.”

Cũng may Ôn Uyển có chuẩn bị, nên không uống trà, nếu không, không thể không phun ra hết. Hạ Dao vừa buồn cười vừa tức giận: “Nghe giọng điệu này, giống như cuối cùng mình cũng đã gả được ra ngoài rồi vậy.”

Đông Thanh vui tươi hớn hở nói: “Ta cũng đã đến tuổi này rồi, nam nhân mà ta coi trọng nguyện ý cưới ta, có thể không vui mừng sao? Ta cũng đã chuẩn bị cả đời không lấy chồng rồi, không nghĩ tới, số đào hoa lại tới. Hạ Dao, chừng nào thì ngươi gả hả?” Đông Thanh cũng biết Ôn Uyển cố ý tác hợp cho Võ Tinh và Hạ Dao. Lại nói, Đông Thanh cảm thấy, Võ Tinh quá mềm yếu, không có sự mạnh mẽ, mà Hạ Dao thì lại quá cương nghị. Hai người này mà ghép thành đôi? Không có khả năng sao?

Hạ Dao mặt lạnh, không nói lời nào.

Ôn Uyển cảm thấy, vừa lúc, cũng kích thích Hạ Dao một chút: “Đông Thanh, nam nhân của ngươi thì ngươi đã kiếm được rồi. Nếu ngươi có thể nói động được Hạ Dao cùng cử hành hôn lễ, ta sẽ đưa một phần đại lễ cho ngươi.”

Đông Thanh vừa nhìn vẻ mặt Hạ Dao, ánh mắt vừa lóe lên hào quang một chút liền lập tức ảm đạm: “Quận chúa, điều kiện này của người quá khó a. Thôi, Quận chúa, vậy người cứ chuẩn bị một phần lễ nhỏ cho ta đi!” Muốn làm cho Hạ Dao gật đầu gả cho Võ Tinh, khó khăn, khó khăn, rất khó khăn.

Hạ Nhàn bưng dưa hấu đã cắt sẵn tới. Ôn Uyển lấy một miếng, rồi chia cho mọi người trong phòng. Đông Thanh cũng không khách khí, liền đưa tay lấy. Hạ Nhàn lại bưng đĩa tránh đi: “Rửa tay rồi mới ăn, bẩn chết.”

Vẻ mặt Đông Thanh khổ sở đi rửa tay, trước khi đi còn kêu Hạ Nhàn: “Không được ăn hết, chừa lại cho ta hai miếng”

Lúc trở lại, trong đĩa trái cây còn có hai miếng dưa hấu: “Kêu chừa hai miếng, liền chừa đúng hai miếng. Đúng là người keo kiệt.” Lại vội vàng cầm lấy hai miếng dưa hấu trước khi Hạ Nhàn tức giận.

Ôn Uyển nhìn bộ dáng nghịch ngợm của Đông Thanh, cười đến khoan khoái. Hạ Dao và Hạ Ảnh cũng cười không ngừng, có nữ nhân này ở đây, thật sự náo nhiệt không ít a.

Chờ đùa giỡn xong, Ôn Uyển mới hỏi tới chính sự: “Tính lúc nào thì thành thân?”

Đông Thanh đau khổ nói: “Quận chúa, ta đang rầu rĩ, có nên nói cho hắn biết thân phận thật sự của ta hay không? Quận chúa, người nói có thể nói cho hắn biết hay không a?” Nếu Ôn Uyển nói không được, thì chắc chắn Đông Thanh sẽ không dám tiết lộ bí mật.

Ôn Uyển cười nói: “Có cái gì mà không thể nói. Ngươi là người của ta, mấy nhà huân quý trong kinh thành, tám chín phần mười đều đã biết. Nhưng mà ngươi xác định, sau khi nam nhân này biết thân phận của ngươi, còn dám cưới ngươi sao?”

Đông Thanh hào khí ngất trời: “Hắn dám? Nếu hắn dám đổi ý, thì sau này hắn cũng đừng nghĩ tung hoành trên đường phố nữa.” Đối với chút chuyện nhỏ này, Đông Thanh hoàn toàn nắm chắc. Chỉ sợ Ôn Uyển không cho phép thôi. Bây giờ Ôn Uyển không để ý rồi, thì nàng không lo lắng nữa. Sự thật là, trước khi thành thân, Đông Thanh hoàn toàn không nghĩ tới, muốn nói thân phận chân thật của nàng cho nam nhân kia biết. Nếu nói, lấy sự hiểu biết của Đông Thanh về hắn, tuyệt đối sẽ chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Nhưng đã thành thân rồi, động phòng rồi, hắc hắc, muốn chạy cũng không chạy được nữa.

Chỗ nào là nữ nhân, rõ ràng chính là nam nhân mà! Trong lòng Ôn Uyển thấy tội nghiệp cho nam nhân kia, đảm bảo sẽ là một thê nô (Đông Thanh muốn ói: Bạch tướng quân mà ta sùng bái còn không phải là thê nô sao? Bây giờ lại dám nói ta, thiệt là.).

Ôn Uyển còn chưa mở miệng, Hạ Dao mở miệng trước: “Trước khi thành thân, thì dẫn tới cho chúng ta gặp mặt một chút.”

Đông Thanh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Đừng, ngàn vạn lần đừng. Nói thân phận của ta là mật thám, thì hắn còn có thể tiếp nhận. Nhưng nếu thấy các ngươi, tuyệt đối hắn sẽ không dám lấy ta nữa. Nếu muốn gặp, thì chờ sau khi thành thân rồi gặp. Được không?”

“Ha ha, ha ha ha……” Dụ dỗ, đây tuyệt đối là dụ dỗ. Thành thân rồi thì không thể đổi ý nữa, nữ nhân này, Ôn Uyển cười đến đau cả bụng luôn.

Hạ Dao cũng cười không ngừng được: “Ngươi không sợ, sau khi thành thân, hắn biết ngươi lừa gạt hắn, sau này hắn sẽ không để ý đến ngươi?” Lúc trước là ngàn dặm truy phu. Tương lai phải ngàn dặm giết phu rồi.

Nếu không phải Đông Thanh sợ Hạ Dao, nhất định lúc này sẽ trở mặt. Ôn Uyển cười nói: “Được, ngươi nói sao cũng được. Nhưng mà, sau khi thành thân thì nhất định phải dẫn tới cho ta gặp một chút.” Tuýp đàn ông như thế nào, mới có thể để cho Đông Thanh đi ngàn dặm đến cứu vớt a. Ôn Uyển vô cùng bát quái nghĩ muốn gặp.

Trước khi đi Đông Thanh cũng không quên mất đẩy mạnh tiêu thụ huynh đệ của trượng phu tương lai của nàng, lại bị một cái trợn mắt của Hạ Dao dọa cho chạy: “Nữ nhân này trở lại thì vui rồi. Nhưng mà Quận chúa cũng quá chiều theo nàng ấy, nếu đặt trong phủ đệ, ta cảm thấy được, phủ đệ sẽ có nhiều tiếng cười hơn.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Nàng ấy giống như một con ngựa hoang, đặt ở phía ngoài thì có thể phi ngàn dặm. Nhưng nếu đặt trong phủ, thì nàng ấy sẽ bị ngột ngạt chết. Đến lúc đó, tiếng cười thì không có, nhưng nói nhảm thì sẽ rất nhiều. Ngươi chịu được, nhưng ta không chịu được. Như vậy tốt hơn nhiều.” Nhân tài, thì phải phát huy của sở trường của hắn. Không thể bởi vì yêu thích của mình mà để cho mai một mất.

Hạ Dao cũng không phản đối nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status