Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 131: Rút củi dưới đáy nồi (thượng)


Lúc trước không biết tin tức cũng thôi, nhưng sau này những người kia nhận được tin tức, cả Vương Phủ nhận được tin tức kia, thoáng chốc đã làm ầm ĩ cả lên.

Không thể không làm ầm ĩ nha, lợi tức ngân hàng hàng năm đều hơn hai mươi vạn, một số tiền lớn như vậy nói mất là mất. Thiếu một lượng thu nhập lớn như vậy, cuộc sống bọn họ sẽ không tốt nữa. Những thứ này đều trừ vào tương lai của bọn hắn.

Mọi người làm ầm ĩ cũng chỉ làm ầm với Vương Phi thôi, chuyện này là Hạo thân vương làm chủ, không ai dám đi chất vấn Hạo thân vương. Kỳ Triết lại không có ở đây. Trong lòng mọi người chỉ có thể ghen ghét Ôn Uyển. Ôn Uyển Quận chúa quá tham lam, chẳng lẽ muốn ôm toàn bộ tiền trong thiên hạ vào lòng sao?

Vương Phi cũng oán thầm mấy câu ở trong lòng, nhưng chuyện này là Vương gia quyết định, bà cũng không nói gì được. Đông thế tử phi thấy thế cười cười dời đi đề tài. Thật ra thì trong lòng nàng không phải là không khó chịu! Nhiều tiền như vậy ném ra ngoài, chỉ vì đưa một hài tử đi phủ Quận chúa học tập. Có nhiều tiền cộng thêm quyền thế của Vương Phủ, mời tiên sinh nào mà không tới chứ? Thật là nghĩ không ra a! (quyền thế của Vương Phủ cũng mời không được nổi danh sĩ như Phương tiên sinh đâu).

Kỳ Triết trở lại, mọi người nhận được tin tức đều ngấm ngầm xì xào. Kỳ Triết đi thăm Hạo thân vương trước tiên.

Hạo thân vương hỏi tình trạng học tập của Kỳ Triết ở trong phủ Quận chúa. Hỏi xong lại nói: ” Mỗi ngày Linh Đông đều học tập cùng với các cháu như vậy sao?” Thật ra hướng đi của Hạo thân vương có liên quan mật thiết đến phủ Quận chúa. Nhưng chuyện trong phủ Quận chúa, bên ngoài thật khó thăm dò được. Nội viện, đặc biệt là hai chỗ thư phòng trong sân viện của Ôn Uyển và khu vực trung tâm đều không biết.

Kỳ Triết gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Gần như thế. Nhưng có hai buổi chiều Linh Đông sẽ đi theo biểu tỷ học tập. Cháu nghe Linh Đông nói là hắn học làm ăn cùng biểu tỷ.”

Hạo thân vương đối với cái cớ này tất nhiên đã sớm biết: “Học làm ăn? Cụ thể là học cái gì?” Hạo thân vương đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú.

Kỳ Triết lắc đầu: “Học gảy bàn tính, xem sổ sách, nhìn các loại biểu đồ, cháu nghe nói có bảng dự tính, bảng điều tra thị trường, bảng báo cáo tài vật, rất nhiều. Linh Đông cũng cho cháu xem qua, nhưng cháu không hiểu.” Sau này hắn cũng không hỏi thăm nữa.Không có hứng thú học, dĩ nhiên là xem không hiểu.

Phụ tá bên cạnh Hạo thân vương hỏi Kỳ Triết: ” Minh Cẩn thiếu gia cũng giống như ngài, mỗi ngày đều đi theo Phương tiên sinh học tập, sau đó xế chiều luyện tập cưỡi ngựa bắn cung sao?”

Kỳ Triết lắc đầu: “Không có. Buổi sáng Minh Cẩn đi theo Phương tiên sinh học tập, xế chiều luyện công. Buổi tối luyện chữ xong mới trở về trong viện. Nhưng mà mỗi tối biểu tỷ sẽ ở cạnh Minh Cẩn, mỗi tối đều kể chuyện cho Minh Cẩn nghe. Phải đợi Minh Cẩn ngủ biểu tỷ mới về trong viện của mình.” Đây là Minh Cẩn tự nói cho hắn biết.

Hạo thân vương cười một tiếng: “Kể chuyện sao? Vậy cháu có biết chuyện mới mẻ gì không?”

Kỳ Triết lắc đầu: “Không biết. Trước kia buổi tối Linh Đông cũng nghe biểu tỷ kể chuyện. Nhưng từ khi Minh Duệ đi rồi, Linh Đông không kể với cháu nữa.” Biểu tỷ kể chuyện thật đúng là ly kỳ cổ quái lại cực kỳ thú vị. Đáng tiếc hiện tại miệng Minh Cẩn thật kín.

Sau khi Kỳ Triết đi rồi, Hạo thân vương trầm tư một lát mới nói: “Ngươi nói xem, Ôn Uyển thật sự chỉ dạy Linh Đông làm ăn sao?” Lúc trước Hạo thân vương không tin, qua lần nói chuyện với Kỳ Triết, ông vẫn không tin.

Phụ tá lắc đầu: “Lão hủ không biết. Nhưng Linh Đông điện hạ ý chí rất vững.” Ngay cả Thái Tử cũng không ép hỏi ra bất kỳ điều gì, dù có bị đánh nửa chữ cũng không nói. Có thể thấy tâm tính đứa bé này thế nào. Về phần Kỳ Triết, tiếp xúc không sâu. Bởi vì Kỳ Triết chính là một kẻ dự thính thôi.

Hạo thân vương đưa tay gõ gõ bàn: “Làm ăn? Lấy cớ rất tốt, sự thật đến tột cùng như thế nào cũng chỉ có Ôn Uyển cùng Linh Đông hai người biết thôi.” Về phần Hạ Dao và Hạ Ảnh, còn có mấy người Võ Tinh, Hạo thân vương trực tiếp bỏ qua. Những người này đều không thể hỏi ra bất kỳ gì từ miệng họ. Còn Minh Cẩn dứt khoát sẽ không biết.

Hỉ yến xong, mọi người đều qua về nhà mình. Trên đường trở về Kỳ Triết bị người ta đánh.

Buổi tối hôm đó Ôn Uyển nhận được tin tức, chỉ nghe nói Kỳ Triết bị thương, nhưng không biết tình huống cụ thể. Lúc Ôn Uyển đi ra khỏi viện của Minh Cẩn, sắc mặt rất khó coi:”Đây là chuyện gì hả? Lần trước Linh Đông trở về bị đánh, chẳng lẽ Hạo thân vương cũng thưởng Kỳ Triết một bữa roi sao?” Có thể không khiến nàng tức giận sao? Định quét mặt mũi của nàng à? Có ý gì đây?

Ôn Uyển nhìn thấy người của phủ Hạo thân vương, đầy mặt giận dữ: “Chuyện gì xảy ra? Đánh như thế nào?” Đợi đến lúc Ôn Uyển nghe nói là Kỳ Triết cùng hài tử trong nhà đánh nhau. Hai đứa con trai của Nhị phu nhân chi thứ hai sinh đánh hắn, không chỉ có như thế, còn tìm thêm hai biểu huynh đến. Đáng tiếc Kỳ Triết thân thể tốt, lại ở trong phủ Quận chúa luyện tập, bốn đánh một Kỳ Triết cũng chỉ chịu chút thiệt nhỏ, nhưng bốn tên kia thì không chiếm được lợi, toàn bộ đều bị thương, hơn nữa còn bị nặng hơn Kỳ Triết.

Nếu chỉ có như vậy, thì đơn giản là hài tử đánh nhau, tính chất không nghiêm trọng. Đáng tiếc, Nhị lão gia chạy tới thấy hai tiểu nhi tử bị đánh thành đầu heo, lại nhớ tới lão bà bị nghiệt súc này làm hại phải đến am ni cô, hắn vẫn luôn muốn tìm Kỳ Triết phát tiết, đáng tiếc lúc đó Kỳ Triết ở phủ Quận chúa, nên Nhị lão gia tìm không thấy người. nay lại nhìn thấy Kỳ Triết đánh hai đứa con trai nhỏ, mà hai đứa này lại cáo trạng trước. Hai chuyện dồn lại, đầu óc Nhị lão gia choáng váng, đem toàn lực tát một cái, tát cho Kỳ Triết đang sống sờ sờ phải ngất đi.

Ôn Uyển nghe thấy liền khẩn trương, một tát có thể đem người ta tát thành kẻ ngu. Nàng ở cùng đứa nhỏ này mấy tháng ít nhiều cũng có tình cảm. Nếu thật bị đánh đến ngu thì….: “Thái y nói như thế nào? Có bị thương bộ phận quan trọng hay không?”

Người ta chỉ nói đã đánh ngất xỉu r, thái y xem cũng không nói gì: “Quận chúa, Vương gia sai tiểu nhân nói với Quận chúa một tiếng, phải hai ngày nữa Kỳ Triết thiếu gia mới có thể trở về phủ Quận chúa.”

Hạo thân vương tự mình sai người đưa tin cho Ôn Uyển. Vốn nói ngày thứ hai sẽ hồi phủ. Hiện tại cái bộ dáng này nhất định là không thể về.

Ôn Uyển trầm mặc một chút rồi nói: “Ngươi nói với Vương gia, ngày mai Bổn cung đi qua thăm đứa bé kia một chút.” Ôn Uyển không cần suy nghĩ, cũng biết chuyện này không phải đơn giản như vậy. Bốn đánh một, tất cả nha hoàn bà tử bên cạnh đều chết sạch sao? Tùy tùng cũng toàn bộ đều chết sạch à. Hai thiếp thân thị vệ của Kỳ Triết thì Ôn Uyển cho rằng không thể vào nội viện không nói. Nhưng bên cạnh Kỳ Triết còn có hai gã sai vặt đi theo. Gã sai vặt đâu? Đi đâu rồi? Đây chính là điểm nghi vấn.

Người tới đưa tin tức sửng sốt, nhưng rất nhanh cung kính nói: “Dạ, tiểu nhân nhất định quay lại bẩm báo với Vương gia.” Xem ra chuyện này không thể cho qua một cách êm xuôi rồi.

Sau khi đám người này đi ra ngoài, Hạ Ảnh nói: “Quận chúa không cần lo lắng, Kỳ Triết thiếu gia sẽ không có việc gì.”

Ôn Uyển tức giận: “Ngươi không nghe thấy hắn bị tát cho hôn mê sao? Đánh vào người cũng không sao, nhưng lại đánh ở trên mặt. Nếu không may sẽ bị đánh cho thành ngu ngốc, hoặc sẽ mặt mày xấu xí. Dù là chuyện gì cũng đều không tốt.”

Hạ Ảnh cười khẽ: “Kỳ Triết không có bỏ chạy, tùy ý để Nhị lão gia đánh. Nhất định là trong lòng có tính toán trước. Về phần ngất đi, tám chín phần mười là giả.”

Ôn Uyển hồ nghi nhìn Hạ Ảnh một cái, rồi lại lắc đầu. Lắc đầu không phải là hoài nghi Hạ Ảnh nói đúng hay sai, mà cảm thấy Kỳ Triết thật là một hài tử đáng thương.

Phủ Hạo thân vương lúc này đang náo loạn, ở bữa tiệc sinh nhật của Vương Phi, Nhị lão gia tát lại một cái làm con mình hôn mê, chuyện như vậy tất nhiên là bị đàm tiếu.

Hạo thân vương vừa nghe được tin tức kia, lúc ấy giận đến xanh mặt. Lập tức bắt Nhị lão gia tới đây, hỏi hắn tại sao lại ra tay ác như vậy, đó con trai ruột của hắn.

Nhị lão gia rất sợ Hạo thân vương, khí thế mới vừa rồi thoáng cái không còn gì. Thời điểm Hạo thân vương đang thống mạ Nhị lão gia, Kỳ Triết tỉnh lại bèn tới đây cầu tình, còn khóc nói cũng do mình bất hiếu, cầu Hạo thân vương đón mẹ kế trở lại. Nàng ở am ni cô phải chịu khổ, về đây sẽ có người chiếu khán, ăn mặc không lo, cuộc sống mạnh khỏe.

Hạo thân vương vốn giận đến nổi gân xanh, nhưng nghe Kỳ Triết nói thế sắc mặt lập tức khôi phục trầm tĩnh. Hỏi Kỳ Triết có nói thật không.

Kỳ Triết lập tức thề tuyệt đối là lời thật lòng. Hạo thân vương còn chưa lên tiếng, không biết tại sao Nhị lão gia lại làm trò trước mặt Hạo thân vương, tát Kỳ Triết thêm một cái.


Kỳ Triết lập tức nằm trên mặt đất, nước mắt ròng ròng.

Hạo thân vương nhìn con thứ hai đang nổi giận, không khỏi nở nụ cười. Không phải là tức giận, mà là cười, thực sự cười ha ha.

Thái y tới đây bắt mạch, cũng không nói được nguyên cớ. Lần này Kỳ Triết phải cảm tạ rất nhiều, thái y sợ phải gánh vác trách nhiệm liền nói: “Nhị lão gia đánh trúng huyệt mệnh của tiểu thiếu gia, có lưu lại di chứng hay không, thần tạm thời không biết.” Thái y nói thế là sợ có vạn nhất, đến lúc đó bọn hắn sẽ bị trị tội. Nếu đánh bằng roi, cái mông tuy chịu tai ương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng một cái tát, đánh nơi nào mà không có di chứng nghiêm trọng, thái y thật không dám khẳng định.

Lập tức Hạo thân vương sai người nói cho Ôn Uyển biết Kỳ Triết bị thương. Bị ở mặt, nên cần phải dưỡng thương trong vương phủ.

Hạo thân vương cũng không đi gặp Nhị lão gia, mà kêu thế tử đến. Hạo thân vương nặng nề than thở. Ông thật không biết, bởi vì lần trả lại cổ phần này khiến trong phủ đệ oán khí lớn như vậy: “Thời gian lâu như vậy, con còn không hiểu được tại sao ta muốn đem này năm thành cổ phần đưa cho Ôn Uyển sao? Con sẽ không thật cho rằng vì Kỳ Triết vào phủ Quận chúa học tập, ta liền đem cổ phần đưa cho nàng chứ?” Lợi nhuận lớn như vậy hoàng đế đã sớm có ý thu hồi. Chẳng qua Ôn Uyển vẫn không có lí do thích hợp nên mới trì hoãn đến bây giờ. Hoàng đế đã có ý này, thu hồi chỉ là chuyện sớm muộn.

Thế tử ngẩng đầu nhìn Hạo thân vương, một chút cũng không hiểu. Điều này cũng không thể trách thế tử gia, mà do Hạo thân vương ra tay quá mạnh. Ai lại nghĩ hoàng đế lại hẹp hòi như vậy.

Hạo thân vương có chút nhức đầu nói: “Ban đầu chúng ta chỉ nhập cổ phần mấy vạn lượng bạc. Bây giờ thu hồi được bao nhiêu, con không thấy quá nhiều sao? Con cảm thấy Vương Phủ chúng ta còn có thể giữ mãi không buông sao?” Đầu nhập mấy vạn, thu lại trăm vạn. Đây cũng là nguyên nhân hoàng đế muốn đem toàn bộ cổ phần thu hồi.

Thế tử cả kinh: “Chẳng lẽ Ôn Uyển muốn qua sông rút cầu.” Ban đầu Ôn Uyển thành lập chi nhánh ngân hàng ở khắp nơi, trong vương phủ cũng có ra sức giúp. Hiện tại hết thảy ổn thỏa rồi, lại muốn vừa đá văng bọn họ ra. Ôn Uyển cũng có chút quá đáng rồi.

Hạo thân vương thấy thế tử nói vậy, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ôn Uyển thực sự là một người rộng lượng, không đến nỗi vì chút tiền bạc này mà xé mặt với chúng ta. Dù sao trả sớm trả muộn cũng giống nhau. Còn không nhân cơ hội này đưa đứa bé vào. Ta vốn là hướng vào lão thập, không nghĩ tới Ôn Uyển lại chọn Kỳ Triết.” Điểm này Hạo thân vương cũng không ngờ đến. Vốn tưởng rằng nhìn Đông thế tử phi đang có quan hệ tốt với mình, Ôn Uyển sẽ chọn Tiểu Tam nhà lão Đại. Không ngờ lại chọn Hỗn Thế Ma Vương trong phủ là Kỳ Triết.

Hạo thân vương hiện tại không thể không thừa nhận, ánh mắt Ôn Uyển rất đặc biệt. So ra mà nói, đứa nhỏ Kỳ Triết này đúng là một khối ngọc thô. Chỉ là nếu đem ngọc thô này đến cho ông tạo hình, ông cũng không biết mình có thể tạo thành mỹ ngọc hay không! Nhưng hiện tại, xác suất tạo được rất lớn.

Thế tử ngậm miệng. Ôn Uyển hắn còn có thể nói hai câu, nhưng liên quan đến hoàng đế vậy thì không có gì để nói nữa. Hạo thân vương khẽ than thở: “Ta nghe nói Ôn Uyển cũng không muốn năm phần trăm này, còn khuyên hoàng đế đem năm phần trăm lãi này vào từ thiện đường đó.” Chính vì số tiền lớn này mà làm cho nữ nhân hậu viện Vương Phủ đau lòng đến mấy ngày. Ôn Uyển lại mắt không nháy cầm đi làm từ thiện. Cùng là nữ nhân, sao lại khác nhau lớn như vậy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status