Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 30: Hoàng đế nghỉ phép


Tròn một tháng, Ôn Uyển cho Linh Đông nghỉ một ngày.

Linh Đông trở lại Đông Cung, Thái tử phi Như Vũ thấy Linh Đông còn bình thường nhưng Thái tử lại có chút ngây ngẩn cả người. Lúc này mới một tháng mà dường như biến thành người khác, đây là đứa con trai khiếp nhược kia sao?

Trước kia Linh Đông thấy Thái tử luôn trốn tránh bao gồm cả nửa tháng trước trở lại vẫn còn chút trốn tránh. Hôm nay lại không có (thật ra thì trong lòng Linh Đông vẫn có chút không tự nhiên và sợ hãi).

Lần trước là Như Vũ hỏi bài học của Linh Đông. Lần này đổi thành Thái tử hỏi bài vở của Linh Đông ở phủ Quận chúa (lần trước Thái tử đến vội vã không có thời gian hỏi thăm). Nghe Linh Đông nói Ôn Uyển cho hắn học không phải là tứ thư ngũ kinh mà là sách vỡ lòng tự biên soạn, khóe miệng Thái tử co rút hồi lâu. Trong lòng thầm nói sao lại để Linh Đông học thứ kia: “Hơn một tháng nay đều học cái này sao?” Để một đứa bé năm tuổi như Linh Đông học đồ giống của Minh Cẩn. Ôn Uyển đang dạy nhi tử của hắn sao? Thái tử rất hoài nghi có phải Ôn Uyển để Linh Đông làm người học cùng Minh Cẩn và Minh Duệ hay không?

Linh Đông vốn còn muốn nói hắn học rất vui vẻ, cô cô còn khích lệ hắn. Nhưng thấy trên mặt phụ vương lóe lên vẻ không vui liền nuốt tất cả những lời muốn nói vào bụng.

Linh Nguyên đã đi thượng thư phòng, hiện tại bụng Như Vũ cũng lớn, không nên mệt nhọc, nên nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng Linh Đông khó có dịp trở về, Như Vũ vẫn ở cùng Linh Đông, còn cho người ôm nữ nhi Nhã Đồng ra cùng nhau chơi với Linh Đông.

Linh Đông rất thích muội muội nhưng Đồng tỷ nhi lại sợ người lạ, cộng thêm lớn lên không có thân cận với Linh Đông cho nên căn bản không cho Linh Đông ôm, khiến Linh Đông rất buồn bực.

Đến tối, Như Vũ lại một lần nữa hỏi chuyện chỗ ở, học tập ăn uống . Nếu Ôn Uyển thấy lần nữa nhất định phải than thở một câu thật là con trai đi xa, mẹ cả ngày lo lắng.

Buổi tối Thái tử đến chỗ Như Vũ ngủ. Cau mày nói với Như Vũ: “Nàng nói Ôn Uyển có ý gì đây? Dạy Linh Đông học những thứ cho trẻ hai tuổi. Nàng định coi Linh Đông là đi theo học cùng sao?” Không phải lý do này Thái tử thật sự không hiểu sao Ôn Uyển lại dạy Linh Đông những thứ cho trẻ hai tuổi? Hay là Ôn Uyển không có coi trọng Linh Đông, chỉ vì phụ hoàng phân phó nên mới tìm Linh Đông gom cho đủ số lượng ứng phó phụ hoàng. Từ đầu đến cuối đều không có để tâm.

Như Vũ cũng không biết sao Ôn Uyển lại làm vậy. Nhưng nếu muốn nói Ôn Uyển cố ý dạy hỏng Linh Đông thì nàng không tin: “Nhìn khí sắc của Linh Đông hiện tại tốt hơn trước kia, một tháng này cũng cao thêm không ít. Chứng tỏ Ôn Uyển đối với Linh Đông rất dụng tâm. Bởi vậy có thể thấy Ôn Uyển cũng rất yêu thương hắn. Điện hạ, biện pháp dạy con của Ôn Uyển khác với người thường. Chàng cũng đừng gấp, chúng ta từ từ quan sát thêm.” Trong lòng Như Vũ cũng rất nghi ngờ những thứ Ôn Uyển dạy Linh Đông. Nhưng Ôn Uyển làm việc khác hẳn người thương, nàng cũng không thể đi hỏi tránh lại bị nói thành khoa tay múa chân.

Linh Đông ở Đông Cung một ngày, hôm sau ăn sáng xong liền rời Đông Cung đến phủ Quận chúa. Ra khỏi cửa lên xe ngựa, không biết tại sao Linh Đông không tự chủ thở ra một hơi. Chính hắn cũng buồn bực. Còn nhớ trước kia luôn hi vọng được thấy phụ vương, cũng rất hi vọng mẫu phi có thêm thời gian ở cạnh mình. Hiện tại mẫu phi có thời gian ở cùng thì hắn lại cảm thấy không tự nhiên.

Trở lại phủ quận chúa, trong viện không có ai, nghe nói cô cô mang theo hai đệ đệ đi chơi cũng đi theo. Xa xa đã nghe thấy tiếng cười khanh khách vui vẻ của Minh Cẩn.

Sân chơi, Minh Duệ và Minh Cẩn đang chơi cầu bập bênh. Ôn Uyển ôm Minh Cẩn ở một bên, Minh Duệ được một người khác ôm ở bên kia. May là Hạ Dao ở bên cạnh trông chừng Minh Duệ, thỉnh thoảng còn giúp ấn một cái. Hạ Ảnh thì canh giữ bên Ôn Uyển và Minh Cẩn.

Ôn Uyển nghe tiếng cười tùy ý của Minh Cẩn nói: “Đừng cười. Lại cười mẹ sẽ không còn sức nữa. Đến lúc đó hai mẹ con mình không thắng được ca ca con vậy thì quá mất mặt rồi.” Ôn Uyển cũng chỉ là nói đùa. Minh Duệ bên kia đều dựa vào Hạ Dao hỗ trợ nếu không tỷ lệ mất cân bằng nghiêm trọng như vậy Minh Duệ dù là Đại Lực thần chuyển thế cũng không thể nâng lên được.

Linh Đông thấy khung cảnh vui vẻ này, trong lòng càng thêm phiền não. Đúng rồi, hắn đã biết tại sao ở Đông Cung hắn không thấy tự nhiên. Ở Đông Cung hắn chưa từng thấy người nào cười tùy ý như vậy, cũng chưa từng nghe thấy tiếng mắng pha ý cười này. Mẫu phi vĩnh viễn đoan trang, khéo léo khiến người ta vọng nhi sinh úy (trông đã thấy sợ).

Ôn Uyển thấy Linh Đông đến đây cũng không hỏi nhiều. Chỉ nói: “Linh Đông, qua bên Minh Duệ đi. Hôm nay là ngày nghỉ, ngày mai tiếp tục học tập.”

Chơi đùa nửa ngày, Minh Duệ và Minh Cẩn cũng đổ đầy đầu mồ hôi. Linh Đông cũng nóng đến mức đổ mồ hôi. Lúc này Ôn Uyển mới đưa bọn trẻ trở về.

Vừa về Ôn Uyển vừa nói: “Sau này học sáu ngày sẽ được nghỉ một ngày.”

Minh Cẩn nghe vậy hoan hô ủng hộ. Có điều Ôn Uyển lại nói thêm: “Nếu sáu ngày trước biểu hiện không tốt, một ngày vui chơi kia sẽ bị khấu trừ. Hơn nữa nhất định cả ba người đều phải biểu hiện tốt. Bất kể người nào thể hiện không tốt cũng không được đi chơi.” Đây là Ôn Uyển buộc cả ba vào một chỗ. Ôn Uyển thực hiện liên tố, như vậy Minh Cẩn lười biếng đã có người đôn đốc.

Quả nhiên Minh Duệ nghe xong liền nhìn Minh Cẩn nói: “Đệ sau này đừng có kéo mọi người.”

Vẻ mặt Minh Cẩn như đưa đám. Bởi vì mấy ngày này bị phê bình nhiều nhất chính là hắn. Cho nên Minh Duệ nhận định hắn chính là vật cản.

Linh Đông ở một bên cười. Cuộc sống như vậy thật tốt.

Bên này một nhà ba người vui vẻ, bên kia Bạch Thế Niên cũng không tệ.

Bạch Thế Niên nhìn Diệp Tuần mỗi ngày đều hỏi có thư của Quận chúa không. Hiện tại Diệp Tuần còn mong thư từ kinh thành hơn hắn. Không giống hắn, Diệp Tuần chỉ muốn biết Hạ Nhàn có nhả ra không. Đáng tiếc mỗi lần Hạ Nhàn đều rất kiên định bày tỏ nàng sẽ không gả. Mặc dù một lần lại một lần thất vọng nhưng Diệp Tuần tỏ ý tuyệt đối sẽ không buông bỏ.

Thư Ôn Uyển đến cũng chỉ nói một chút chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà. Xong cuối cùng viết mình thu Linh Đông làm đồ đệ. Chuyện trọng đại như vậy Ôn Uyển chỉ viết một câu cho xong.

Phía trước đều tốt, một câu sau kia khiến trái tim Bạch Thế Niên co lại. Bạch Thế Niên đưa thư cho Diệp Tuần: “Ngươi nói xem vợ ta có ý gì hả?” Tùy tiện thu con thái tử làm đồ đệ, đây cũng không phải chuyện đùa. Phía sau có đại sự đó!

Diệp Tuần vốn còn muốn oán giận Ôn Uyển không giúp hắn đả thông tư tưởng cho Hạ Nhàn, đánh vỡ một đời quang côn (ở giá) của hắn nhưng bị câu nói tiếp này làm cho khiếp sợ. Sắc mặt ngưng trọng: “Tướng quân thấy thế nào?” Làm không tốt sẽ bị quấn vào vòng tranh giành quyền lực. Nhưng với sự thông tuệ của Ôn Uyển Quận chúa sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như thế mới đúng.

Bạch Thế Niên cũng cho rằng Ôn Uyển không đứng về phe thái tử: “Ôn Uyển sẽ không đứng về phía thái tử. Hồi đó nàng bảo ta phải cẩn thận, không nên bị người khác tính toán. Hơn nữa vợ chồng chúng ta chỉ cần làm thỏa đáng, cả đời vinh hoa phú quý không thể thiếu. Giữ vững trung lập tân hoàng cũng sẽ không đối với chúng ra như thế nào. Cho nên hẳn là Ôn Uyển không phải tự mình muốn thu Linh Đông làm đồ đệ.”

Diệp Tuần nhíu mày, trong mắt lộ vẻ kinh nghi: “Nếu Quận chúa không từ chối được, trong thiên hạ chỉ có một người khiến Quận chúa thỏa hiệp.” Người này trừ hoàng đế ra không còn người nào khác. Nhưng tại sao hoàng đế lại muốn Ôn Uyển dạy một hài tử chứ? Khiến người ta khó hiểu.

Ánh mắt Bạch Thế Niên dừng trên sách vỡ lòng Ôn Uyển biên soạn: “Hẳn là do quyển sách này.” Nhiều hơn Bạch Thế Niên cũng không nói. Hẳn là hai con đều là những đứa trẻ thông tuệ, lại có Ôn Uyển dốc lòng dạy dỗ, tương lại tất nhiên có thể trở thành nhân tài trụ cột. Hoàng đế chắc là bất mãn với tôn tử của mình nên muốn một đứa ở bên cạnh Ôn Uyển để Ôn Uyển bồi dưỡng. Sau đó……

Bạch Thế Niên cả kinh, Sau đó? Sau đó thế nào đây, đây là một hậu quả mà Bạch Thế Niên không thể bình tĩnh được. Bạch Thế Niên có thể bình tĩnh thì đã thành thần tiên rồi.

Bạch Thế Niên có thể xét đến thì Diệp Tuần cũng có thể: “Tướng quân cũng không cần quá lo lắng. Quận chúa thông tuệ hơn người, sẽ không vì chuyện như vậy mà trượt chân. “

Bạch Thế Niên đang ưu sầu nên hồi âm như thế nào cho Ôn Uyển, nào biết đâu rằng thư của hắn còn chưa gửi đi đã nhận được thư của Ôn Uyển. Ôn Uyển trước giờ đều là nhận được thư của hắn rồi mới hồi âm, nếu như có chuyện sẽ dùng cách khác để hồi âm cho hắn.

Sau khi Bạch Thế Niên nhận được thư Ôn Uyển, cho là có chuyện trọng đại gì nên lập tức mở ra. Mở ra vừa nhìn liền không biết nên khóc hay nên cười. Trong thư Ôn Uyển hỏi hắn phủ đệ tương lai của Minh Cẩn là muốn dùng phủ công chúa hay là chọn một mảnh bảo địa phong thủy khác.

Lúc trước Ôn Uyển có nói với Bạch Thê Niên chuyện tước vị của Minh Duệ. Minh Cẩn tương lai cũng sẽ là một hầu tước. Đã có tước vị nhất định phải có phủ đệ. Phủ đệ của Ôn Uyển thì không thể tiếp nhận, phủ tướng quân của hắn sau này là của Minh Duệ, phủ đệ của Minh Cẩn nhất định phải là cái khác. Xây phủ tất nhiên không phải chuyện nhỏ. Vấn đề là hiện tại Minh Cẩn mới ba tuổi nghĩ đến việc xây phủ đệ có hơi sớm a!

Được rồi. Sớm thì sớm nhưng vợ có thể nghe theo ý kiến của mình khiến trong lòng Bạch Thế Niên cảm thấy ngọt ngào.

Ý của Bạch Thế Niên là trực tiếp sửa phủ công chúa thành phủ của Minh Cẩn. Bạch Thế Niên nghĩ ý của Hạ Ảnh cũng không khác nhiều. Dùng phủ công chúa sửa thành phủ đệ sau này của Minh Cẩn cũng là muốn mọi người biết trên người Minh Cẩn có chảy huyết mạch hoàng thất.

Bạch Thế Niên cũng muốn Ôn Uyển chuyển khỏi phủ quận chúa, dời đến phủ của hắn. Có điều cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Phủ đệ của Ôn Uyển quá tốt, tốt đến mức hắn không dám mở miệng.

Đảo mắt đã đến tháng chạp. Đầu tháng chạp hoàng đế bỗng nhiên tuyên bố ông muốn đi tránh đông. Địa điểm muốn đi tránh đông chính là Ôn Tuyền thôn trang của Ôn Uyển. Hoàng đế cũng muốn ngâm nước nóng ở Ôn Tuyền thôn trang.

Ôn Uyển nhận được tin rất muốn ói, đó là ôn tuyền của con đấy. Người đánh một tiếng cũng không trực tiếp nói muốn đi. Đem chủ nhân này đặt ở chỗ nào đây!

Hoàng đế là người nói là làm. Nói mười sáu thánh chạp đi là mười sáu tháng chạp đi. Còn hỏi Ôn Uyển muốn đi hay không, Ôn Uyển tất nhiên muốn đi, vấn đề là nàng nào có thời gian. Đúng vào thời điểm bận rộn nhất, thương hành và ngân hàng phải đối chiếu sổ sách cuối năm, nàng là người chủ sự đi như thế nào được chứ ?

Ôn Uyển tính đến tháng giêng sẽ đi.

Ôn Uyển không đi được nhưng lộ trình của hoàng đế không đổi. Hoàng đế cũng muốn thả lỏng. Mỗi lần nhìn Ôn Uyển sau khi trở về từ Ôn Tuyền thôn trang, tinh thần phấn chấn trong lòng ông cũng ngứa ngáy. Cho rằng ngâm ôn tuyền nhiều ông cũng có tinh thần như Ôn Uyển.

Hoàng đế muốn đi thôn trang, lần này đi một khoảng thời gian rất dài. Bởi vì hoàng đế muốn ở đến đầu tháng ba mới trở lại. Hoàng đế tính ngắm hoa đào xong mới về. Rừng đào của Ôn Uyển nổi danh như vậy ông cũng chưa từng được nhìn, rất tiếc nuối.

Hoàng đế muốn ở thôn trang lâu như vậy nhất định là phải mang theo phi tần. Thân là Hoàng quý phi Thích thị không thể đi. Hiện tại hậu cung là do nàng ta trông coi, nàng đi thì người nào quản hậu cung. Bốn phi đều đã già, nhan sắc tàn phai, hoàng đế chắc là không muốn mang theo. Tần phi phía dưới, đặc biệt là những tần phi trẻ tuổi mĩ mạo đều muốn đi theo. Nếu ở thôn trang có được nhất nhi bán nữ thì nửa đời sau đã có chỗ dựa vào.

Giang Lâm vì chuyện Giang Vi đến tìm, hi vọng nàng đến cầu quận chúa Ôn Uyển trong lòng rốt cục lạnh. Nói với nàng ta bao nhiêu lần quận chúa không thể nhúng tay vào chuyện hậu cung, không nghĩ tới đều là gió thổi bên tai. Có lần nha hoàn vô tình đề tỉnh, Giang Lâm tuyệt đối sẽ không nói với Ôn Uyển chuyện như vậy. Đây là phạm vào chuyện kiêng kị, sau khi mở miệng Ôn Uyển không lui tới với nàng là chuyện nhỏ, đoán chừng chuyện hôn sự của nữ nhi cũng không thành.

Giang Vi nghe được câu trả lời của Giang Lâm, sắc mặt phát lạnh. Bên chị ruột không thông chỉ có thể đi đường khác. Đường khác. Giang Vi lâm vào trầm tư.

Hậu cung tranh đấu kịch liệt, cuối cùng hoàng đế mang theo ba phi tần. Giang quý viện, Trần tiệp dư. Còn một người nữa là Hứa chiêu dung. Hứa Tịnh Thu thất sủng một thời gian lại một lần nữa phục sủng.

Ôn Uyển có chút kinh ngạc: “Hứa Tịnh Thu lại tái xuất giang hồ rồi?”

Hạ Ảnh nghe Ôn Uyển nói tái xuất giang hồ sắc mặt liền tái đi. Đây là lời một mà Tôn Quý quận chúa nên nói sao, không biết còn tưởng quận chúa lăn lộn trong giang hồ.

Hạ Dao cũng cười nắc nẻ: “Quận chúa, người phải nói Hứa Tịnh Thu lại từ tảng đá nhảy ra.” Chuyện Minh Duệ và Minh Cẩn thích nghe nhất chính là “Tây Du ký”. Hai đứa nhỏ nghe hoài không chán, Ôn Uyển kể cũng rất nhiều. Hạ Dao nghe nhiều nên thuộc được.

Ôn Uyển thuận theo nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết Hứa Tịnh Thu là từ tảng đá nào nhảy ra?” Từ chuyện lần trước hoàng đế dường như lại chào đón nàng ta. Có thể thượng vị, nữ nhân này dùng biện pháp gì.

Hạ Dao nhìn Hạ Ảnh.

Hạ Ảnh bất đắc dĩ nói: “Còn không phải là vì chuyện lần trước, nữ nhân này lọt vào mắt hoàng thượng. Quận chúa, nữ nhân này rất không đơn giản. Hứa Tịnh Thu hôm nay nhảy lên thuyền Hoàng quý phi. Năm đó nàng ở bên hoàng hậu, bây giờ lại về phe Hoàng quý phi. Còn về phần Giang quý viện thì đầu phục Văn quý phi.” Hoàng đế không nói phế hậu, thần tử phía dưới cũng không dám nói đến đề tài này (chủ yếu là không ai biết tại sao hoàng đế đột nhiên lại phát tác với hoàng hậu). Cho nên hiện tại trong hậu cung Hoàng quý phi lớn nhất. Hứa Tịnh Thu đầu nhập vào, nhãn lực này vô cùng không tệ. Nếu ở hiện đại còn có thể trở thành một nữ cường nhân. (Lục Nguyệt (tác giả ý) ói: sao không nói sẽ trở thành một tiểu tam?).

Mười sáu tháng chạp, hoàng đế tiến đến Ôn Tuyền thôn trang, đi theo còn một nhóm văn võ đại thần, huân quý. Thái tử lưu lại trong kinh phụ trách một số chuyện vụn vặt. Những chuyện trọng yếu vẫn cần hoàng đế chu phê (phê bằng bút đỏ). Cho nên trọng tâm của triều đình liền chuyển đến Ôn Tuyền thôn trang.

Ôn Uyển nghĩ tới việc hoàng đế bây giờ có thể đi nghỉ phép còn mình phải khổ sở xử lý công việc. Buồn bực cực kỳ: “Cậu hoàng đế thì tự tại rồi, ta thì như một đầu trâu. Không bị cậu làm cho mệt muốn nằm úp sấp cậu sẽ không vui vẻ.” Ôn Uyển cảm thấy mình rất cực khổ. Đáng tiếc vẫn không làm xong việc!

Ôn Uyển lo lắng một địa phương nhỏ như vậy lại chứa quá nhiều người, không biết có bị phá hư môi trường, tạo thành ô nhiễm nghiêm trọng không nữa.

Hạ Dao xì mũi coi thường: “Quận chúa lo lắng thừa rồi, những chuyện này hạ nhân sẽ an bài tốt. Nếu thật làm bẩn thì cho người quét dọn là được.” Hạ Dao càng ngày càng cảm thấy Ôn Uyển như gà mẹ. Nên lo lắng thì không lo lắng, không nên lo lắng thì lo lắng cả một đống. Chủ thứ (chủ yếu và thứ yếu) chẳng phân biệt được.

Ôn Uyển bực bội.

Hai mươi tháng chạp, Linh Đông về Đông Cung đón năm mới. Hạ Dao cười nói: “Linh Đông rất không nỡ rời đi đấy!” Nhìn bộ dáng Linh Đông lưu luyến không muốn rời trong lòng Hạ Dao lại bật cười.

Ôn Uyển không nói tiếp, phản ứng của Linh Đông Ôn Uyển cũng đoán trước được. Đông Cung thê thiếp một đoàn, Hải Như Vũ mặc dù thủ đoạn, tâm cơ không tệ nhưng nhiều nữ nhân cũng nhiều thị phi, thêm một thì lại có thêm người đứng về phía Hải Như Vũ chống lại Quách thị. Nữ nhân trong hậu viện quan hệ rất phức tạp. Đông Cung trong mắt Ôn Uyển chính là một chiến trường không thuốc súng. Linh Đông trong chiến trường này cũng ăn không ít đau khổ. Không giống phủ đệ của nàng, không có những chuyện loạn thất bát tao kia.

Không so sánh thì thôi, so ra hai địa phương hoàn toàn bất đồng. Linh Đông có mắt nhìn, có tai nghe, có thể cảm thụ được tốt hay không tốt. Lại nói bất kể là trẻ con hay người lớn đều thích địa phương thanh tĩnh, thoải mái. Đến hoàng đế cũng vậy.

Linh Đông vừa đi Ôn Uyển liền thét lên khi nhận được tin tức Mai nhi sinh, là một nữ nhi. Ôn Uyển mặc dù nói có hai nhi tử thông minh nàng liền thấy đủ, cũng một mực nói nhân sinh nhất định có tiếc nuối. Tiếc nuối này chính là nàng không có con gái. Nhưng bây giờ nghe tin Mai nhi sinh con gái thật trông mà thèm nha, nàng cũng muốn có con gái. Có con trai không có con gái, không thể trai gái song toàn, một tiếc nuối lớn trong cuộc đời. Nghĩ tới đây Ôn Uyển không nhịn được thầm nói với trượng phu ở nơi xa ngàn dặm. Nếu ở bên người không chừng cũng có con gái.

Lễ tắm ba ngày của hài tử, Ôn Uyển bỏ con lại để đi. Minh Cẩn vốn muốn đi theo. Nhưng Ôn Uyển nghĩ tới trời quá lạnh, sợ bị cảm lạnh, Ôn Uyển kiên quyết cự tuyệt.

Ôn Uyển nhìn thấy khuê nữ trắng nộn này của Mai nhi thật là yêu thích không thôi. Ngôn từ mang theo buồn bực: “Vẫn muốn có một khuê nữ, hết lần này tới lần khác lại là hai tiểu tử. Aizzz.” Khuê nữ của nàng đoán chừng chỉ có trong suy nghĩ, cả đời cũng không thấy bóng dáng.

Mai nhi cười nói: “Ngươi đây là được tiện nghi còn khoe mẽ đó! Người ta muốn sinh con trai còn không được. Nếu ngươi nguyện ý, ta đổi khuê nữ cho ngươi. Ngươi không biết chứ Quốc Công gia trông mà thèm hai nhi tử của ngươi. Ngày ngày nói Hổ ca nhi và Báo ca nhi không bằng Minh Duệ, Minh Cẩn.” Lời này cũng không phải giả. La Thủ Huân trông mà thèm Minh Duệ và Minh Cẩn. Không so thì không biết, so ra liền thấy chênh lệch. Cho nên hiện tại vẫn chê bai Hổ ca nhi và Báo ca nhi khiến hai đứa khổ không thể tả.

Ôn Uyển thấy khí sắc Mai nhi rất tốt: “Hôm nay cuộc sống thông thuận rồi, ở cữ mà mặt mày hồng hào, còn có thể nói đùa, không tệ, không tệ.” Rốt cuộc vẫn là có trượng phu ở bên cạnh tốt hơn. Nhìn nàng năm đó ở cữ có bao nhiêu đáng thương a! Mọi chuyện đều phải tự mình lo liệu. Cho nên mới nói người không thể ganh đua, so sánh. Một khi so sánh sự chênh lệch ảnh hưởng đến tâm tình.

Mai nhi im lặng: “Ta nói ngươi thật là sinh trong phúc mà không biết phúc là sao. Ngươi có biết trong kinh thành có bao nhiêu người hâm mộ ngươi không? Không, phải nói nữ nhân trong thiên hạ đều hâm mộ ngươi.”

Ôn Uyển buồn bực: “Tại sao?” Nhìn không tệ nhưng làm sao như chua xót vô cùng. Chẳng nhẽ lại có chuyện gì mà nàng không biết.

Mai nhi cho mọi người ra ngoài hết, hài tử cũng ôm xuống. Đợi đến khi không còn ai Mai nhi mới nói: “Cũng là ngươi nhẫn tâm, nếu là nữ nhân khác đã đưa người qua chiếu cố. Nào có để Bạch tướng quân một mình lẻ loi.” Nói xong Mai nhi cũng than thở một tiếng: “Khụ thật ra thì dù ngươi nguyện ý đưa qua, Bạch tướng quân đối với ngươi tình bỉ kim kiên (tấm lòng kiên định như sắt thép) cũng sẽ không muốn. Ôn Uyển, phải biết vừa lòng đi! Nếu không làm sao để người khác sống.”

Ôn Uyển ồ lên một tiếng: “Thì ra La Thủ Huân lại ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu rồi?” Tên khốn kiếp này, lại không kiên định, thật không thể tin tưởng được.

Mai nhi lắc đầu, nói trước khi Ôn Uyển định mở miệng: “Hậu viện có thêm một thiếp thất mang thai. Ba tháng nữa sẽ sinh.” Mặc dù sớm biết sẽ có ngày như vậy nhưng ngày đó đến vẫn khiến trong lòng Mai nhi không có tư vị gì?

Mai nhi thấy bộ dáng xoắn xuýt không xong của Ôn Uyển thì bật cười: “Không có chuyện gì, ta rất tốt. Hổ ca nhi cũng mười tuổi rồi, ta cũng đã có hai trai hai gái, Quốc công gia cũng cho ta đầy đủ thể diện. Ta hài lòng rồi.” Trong kinh thành có bao nhiêu nhà giàu chính thê đến con gái cũng không có. Cho nên nàng rất thỏa mãn. Dĩ nhiên không thể so với Ôn Uyển, người so với người tức chết người, nàng không tự tìm ngược. Chỉ so với người bình thường.

Ôn Uyển thở dài thườn thượt.

Bạch Thế Niên bị nhắc tới vẫn một mực ở trong doanh trướng hắt hơi. Bạch Thế Niên vuốt vuốt huyệt thái dương, hắn có thể khẳng định là vợ ở nhà nhắc đến hắn. Mỗi lần đến lúc đón năm mới hắn lại hắt hơi đặc biệt nhiều. Thời điểm cuối năm là lúc cả nhà đoàn viên. Nàng cô đơn đã ba năm rồi. Khụ, hắn cũng nhớ vợ thơm thơm mềm mềm, cùng hai nhi tử mập mạp (Minh Duệ ói: Con không có mập, con rất cường tráng).

Ôn Uyển cùng hai con ở trong phủ chuẩn bị đồ đón năm mới. Cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh. Ba năm rồi, ừ, còn hai, ba năm nữa chồng nàng sẽ trở lại. Hi vọng thời gian trôi qua nhanh hơn chút nữa.

Được rồi, năm mới còn chưa đến Ôn Uyển đã nghe được một tin tức nho nhỏ, là hoàng đế cố ý xây hành cung ở Ôn Tuyền thôn trang. Sau này đến mùa đông sẽ đến đó tránh đông.

Ôn Uyển tức đến nỗi lỗ mũi suýt lệch: “Đó là địa bàn của ai hả? Địa bàn của ta nha, ta còn chưa đáp ứng, cậu hoàng đế đã muốn xây hành cung. Thật không nói lý mà!” Ôn Uyển giận không phải vì hoàng đế muốn chiếm địa bàn của nàng, mà là không nói với nàng một tiếng. Ôn Uyển lập tức viết một phong thư cho người mang đến Ôn Tuyền thôn trang.

Ôn Uyển viết thư xong vẫn phẫn hận nói: “Quá khi dễ người rồi, chưa từng gặp trưởng bối khi dễ vãn bối như vậy. Đó là địa bàn của ta a, địa bàn của ta a” Địa bàn của nàng hẳn do nàng làm chủ. Làm sao hiện tại lại bị xem như không tồn tại.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển mím môi phẫn hận, cố để cho mình không phì cười: “Quận chúa, hoàng thượng sẽ không chiếm toàn bộ địa bàn của người. Chỗ của người hoàng thượng nhất định sẽ giữ lại. Yên tâm đi.” Thật ra nàng cũng biết Ôn Uyển chỉ nói vậy thôi. Thật ra so với ai Ôn Uyển đều hi vọng hoàng đế tốt. Hạ Dao đoán chừng hoàng đế có được tư vị khi ở Ôn Tuyền thôn trang, cho nên mới có ý định này. Thật ra như vậy rất tốt.

Ôn Uyển ở trong lòng oán thầm: cậu hoàng đế càng ngày càng bá đạo. Làm hoàng đế lâu quả nhiên càng ngày càng khó nói chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status