Trọng sinh chi tiện nhân muốn nghịch tập

Chương 66



“Chúng tôi ân ái như vậy, đương nhiên là mỗi ngày đều làm!”

Tả Trạm Vũ nói một câu mà giống như sấm sét giữa trời quang, cả đám y tá trong nháy mắt bất ngờ thét chói tai “a a a”, dáng vẻ điên cuồng kích động quả thực khác xa lúc làm việc nghiêm túc, nếu để bệnh nhân khác nhìn thấy chắc sau này chả còn ai dám để các cô bôi thuốc, tiêm hoặc truyền nước cho mình, sợ tai nạn chết người…

Mỗi ngày đều làm?! Mỗi ngày đều làm?!?! Mỗi ngày đều làm?!?!

Các y tá đã lâm vào tình trạng ảo tưởng không giới hạn, trong đầu toàn là hình ảnh hai vị nam thần XXOO,OOXX rồi lại XXOO, hoàn mỹ chứng thuyết minh nói về háo sắc và cầm thú thì phụ nữ không nhất định thua đàn ông…

“Tả công đại nhân! Tả công đại nhân! Tay ngài vì Lâm tiểu thụ nên mới bị thương đúng không?” Vài y tá nói, đôi mắt đen lúng liếng sôi nổi xoay chuyển, lóe ra ánh sáng giảo hoạt.

Các y tá đương nhiên không biết kế hoạch của họ, Tả Trạm Vũ biết các cô đang nói là chuyện Lâm Hạo Sơ đèo hắn để hắn ngã.

Có lẽ sau khi hắn nhập viện, mấy cô gái này thường hay tụ tập một chỗ thảo luận chuyện của bọn họ.

Thật đúng là đáng yêu…

Tả Trạm Vũ cười cười không nói chuyện, các y tá thấy hắn không phản đối liền tiếp tục hưng phấn nói: “Vậy ngài có muốn chúng tôi nói thương tích nặng hơn một chút không? Ngài yên tâm, chúng tôi có chừng mực, chúng tôi sẽ nói dưới tiền đề không có di chứng để lại, nói thương thế của ngài có bao nhiêu đau đớn, nói ngài phải chịu đau đớn liên miên, cứ như vậy Lâm nam thần nhất định sẽ càng áy náy lại đau lòng, nói không chừng sẽ đáp ứng những điều kiện tương lai của ngài đấy! Tỷ như… Phòng tắm nha, phòng bếp nha, bàn ăn nha, bể bơi nha, còn có BJ nha, SM nha, dùng chuối nha… Không đúng, hình như đàn ông không có cái này… Tóm lại, Tả công đại nhân, tính phúc tương lai của ngài thật sự là không có giới hạn!!!”

Cái gọi là thần trợ công chính là như vậy!

Nhưng Tả Trạm Vũ lại không chút do dự từ chối: “Không cần, tôi không chịu được nếu trong lòng tức phụ nhi không vui.”

Một câu trả lời bình thường lại một lần nữa khiến các y tá cảm động đến rơi nước mắt…

Sau đó các y tá còn phải đi làm việc cứu người, sau khi các cô líu ríu xuống cầu thang Lâm Hạo Sơ mới từ cuối hành lang trở về phòng bệnh.

Tả Trạm Vũ nhìn thấy Lâm Hạo Sơ, theo thường lệ gọi một tiếng “bà xã” rồi nhếch môi cười miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.

Lâm Hạo Sơ bình tĩnh nhìn hắn, nhìn thật bình tĩnh, thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Cậu có phải lại bày cái trò gì không, làm sao mà cả nam lẫn nữ hộ lí nghe đến việc phải chăm sóc cậu đều từ chối?”

Tả Trạm Vũ nghe vậy cười đến rất đắc ý, một là vì mình quả nhiên thành công tiêu bóng đèn, nhưng cái chính là quả nhiên một câu “tôi không chịu được hắn buồn trong lòng” kia đã dập tắt ý định tính sổ của bà xã.

Tả Trạm Vũ sẽ không nói cho ai biết rằng khi y tá hỏi những vấn đề không hồi kết kia, mỗi lần hắn không cần suy nghĩ mà trả lời ngay đều có thể cảm nhận rõ ràng sau cửa có một luồng không khí kì lạ di chuyển.

Hắn rất nhanh liền nghĩ ra bà xã mình đã đứng trước cửa từ lâu nghe rõ ràng những lời nói linh tinh của hắn…

Bởi vì một câu “tôi không chịu được hắn buồn trong lòng” đã gần như dập tắt giận dỗi trong lòng Lâm Hạo Sơ, nên hắn không bao giờ muốn mình bị Tả Trạm Vũ tính kế nữa! Tô Duy sau khi biết được con mình thích Lâm Hạo Sơ liền đặc biệt ta ngoài cầu phúc cho hắn, bởi vì cô hiểu rõ không có ai nội tâm đen tối hơn thằng con nhà mình!

Tả Trạm Vũ tính kế tuy rằng Lâm Hạo Sơ không nhìn ra nhưng hắn tất nhiên là có  thể nhìn ra ngày hôm qua Tả Trạm Vũ cố ý dọa chạy nam hộ sĩ mình tốn tiền thuê về, nhưng tên đó không biết dùng biện pháp gì khiến người ta tránh như ôn dịch, mục đích cuối cùng không phải là muốn hắn tự tay chăm sóc hay sao.

Haizz!

“Tôi chưa từng chăm sóc người khác.” Lâm Hạo Sơ thật sự là không biết làm thế nào đành thở dài.

“Mọi việc đều có lần đầu tiên! Vi phu nguyện ý làm tiểu chuột bạch cho cậu!” Tả Trạm Vũ cười tủm tỉm nói.

Lâm Hạo Sơ không còn lời gì để nói, đành phải đi lấy cặp lồng các y tá vừa mang đến mở ra.

Bên trong là đồ ăn đã được cẩn thận chế biến, nhìn qua khiến người khác có cảm giác ngon miệng. Lâm Hạo Sơ ngậm thìa vàng lớn lên quả thật chưa từng tự tay làm bao giờ, khi đổ canh ra bát còn lo lắng mình sẽ đổ ra ngoài.

Tốn bao nhiêu công sức cuối cùng Lâm Hạo Sơ cũng dọn xong bàn ăn, hắn cầm lấy thìa bắt đầu từng miếng từng miếng đút cho Tả Trạm Vũ.

Toàn bộ quá trình Tả Trạm Vũ biểu hiện rất ngoan ngoãn, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ đang cẩn thận nghiêm túc hầu hạ mình, nhưng khi ăn đến một miếng cuối cùng hắn vẫn thừa dịp Lâm Hạo Sơ chưa chuẩn bị vươn đầu lưỡi liếm ngón tay người ta.

Lâm Hạo Sơ giật mình run tay thiếu chút nữa đánh đổ bát.

“Bà xã, cậu thật là mẫn cảm…” Tả Trạm Vũ cười tà nói.

Lâm Hạo Sơ không còn lời gì để nói, ở trong lòng đang tưởng yên lặng ném một cái xem thường. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng trách cứ: “Hai người các cậu đang làm gì?!”

Lâm Hạo Sơ kinh ngạc quay đầu lại, ngoài ý muốn nhìn thấy Thạch Tử Thần đang nổi giận nhìn bọn họ.

“Thạch đại ca?” Hắn theo bản năng gọi một tiếng.

Thạch Tử Thần sắc mặt đen như vừa bị ai đổ mực, sau khi hung tợn trừng mắt nhìn Tả Trạm Vũ liền nổi giận đùng đùng đi tới, kéo tay Lâm Hạo Sơ lôi ra ngoài.

Tả Trạm Vũ dùng ánh mắt thâm đen sâu kín nhìn bàn tay Thạch Tử Thần đang kéo Lâm Hạo Sơ, ánh mắt âm u…

A, người này vẫn chưa theo đuổi được đã lôi kéo tới kẻ thứ ba, còn dám sờ tay tức phụ nhi của hắn?!

Trên giường bệnh, người nào đó vẻ mặt lạnh lùng, dùng chân bấm số điện thoại của người kia.

Muốn hỏi đồng chí  Tả Trạm Vũ dùng chân kiểu gì mà bấm được điện thoại? Đương nhiên là đàn ông đang ghen tuông thì chuyện gì mà không làm được!

“Alô, không phải anh vẫn luôn không phá được tường lửa trên máy tính thân ái nhà anh sao? Cho tôi một tuần, tôi có dùng đầu ngón chân cũng tuyệt đối phá cho anh.” Người nào đó lạnh lùng nói: “Nhưng phải làm trao đổi, anh đến giúp tôi một việc…”

Trên hành lang bệnh viện.

Thạch Tử Thần xưa nay luôn tao nhã lần này lại có thái độ khác thường, ngay khi kéo Lâm Hạo Sơ đến hành lang liền thẳng mặt lên án hắn: “Em đây là có chuyện gì? Em đến tột cùng là xảy ra chuyện gì hả Lâm Hạo Sơ?! Em vừa mới cùng Tả Trạm Vũ làm cái gì?! Hả?!?!”

Lâm Hạo Sơ nhìn đôi mắt phun ra lửa của Thạch Tử Thần liền hiểu Thạch Tử Thần tức giận không nhẹ, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.

Nhưng thật ra cũng không có gì để giải thích, hắn nghĩ, sự thật cũng giống như Thạch Tử Thần đoán, hắn và Tả Trạm Vũ đang… liếc mắt đưa tình…

Kỳ thật Lâm Hạo Sơ cũng không lo lắng bị Thạch Tử Thần phát hiện giữa mình và Tả Trạm Vũ có mối quan hệ không tầm thường, bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng không biết đồng tính luyến ái có cái gì phải che giấu.

Điều hắn thật sự băn khoăn là Thạch Tử Thần biết hắn “mờ ám” với đối tượng là kẻ thù không đội trời chung của Thạch gia là Tả Trạm Vũ. Sau khi sống lại, ngoại trừ việc muốn Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên trả giá, hắn cũng muốn quý trọng những người Thạch gia không khác gì thân nhân của mình.

Nói thật, ngay từ đầu Lâm Hạo Sơ còn thật sự không ngờ rằng mình sẽ cùng Tả Trạm Vũ trở thành bạn bè, nhưng hắn cũng không phải loại người sẽ lo trước lo sau, sợ hãi rụt rè, hắn sẽ không vì quan hệ với Thạch gia mà giữ khoảng cách với Tả Trạm Vũ.

Bởi vậy, cho dù lại có thêm một cơ hội nữa thì quan hệ của hắn và Tả Trạm Vũ sẽ không có bất kì thay đổi gì cả.

Thạch Tử Thần thấy Lâm Hạo Sơ không nói lời nào, ngón tay chỉ vào mũi hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Em có biết ba anh đã sớm biết em chơi với Tả Trạm Vũ? Ngày ấy ông tức đến nỗi vẫn luôn uống rượu, nhưng cái gì cũng không chịu nói, anh phải đến hôm nay mới biết chuyện! Lâm Hạo Sơ, em thật sự…”

Câu nói kế tiếp Thạch Tử Thần không nói nữa, chỉ nhìn Lâm Hạo Sơ ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, thất vọng và đau thương.

Lâm Hạo Sơ hiểu rõ, rõ ràng hôm nay Thạch Tử Thần đã tranh chấp với ba mình.

Hôm nay, là sinh nhật năm mươi lăm tuổi của Thạch Quang Tĩnh, mấy ngày hôm trước Lâm Hạo Sơ còn khó hiểu sao mình vẫn chưa nhận được lời mời tham gia tiệc sinh nhật của Thạch gia, hiện tại xem ra nhất định là Thạch Quang Tĩnh phát hiện hắn và Tả Trạm Vũ không chỉ quen biết mà quan hệ có vẻ còn rất thân mật liền tức giận đến mức một dao đoạn tuyệt, ngay cả ý định chất vấn hắn cũng không có.

Đối với chuyện này Lâm Hạo Sơ có chút vô lực, ngẫm lại hắn trước kia Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nói gì nghe nấy, xa cách vạn dặm với người Thạch gia, thậm chí không biết lòng người tốt nhiều lần đối xử không ra gì nói năng thiếu suy nghĩ với bọn họ. Thạch Quang Tĩnh đều vẫn tha thứ cho hắn, hiện tại lại vì Tả Trạm Vũ nửa điểm cơ hội cũng không cho hắn.

Có lẽ cũng vì tiệc sinh nhật Thạch Quang Tĩnh nhất định không chịu mời hắn nên Thạch Tử Thần và Thạch phu nhân không hiểu, sau khi hai người thay nhau gặng hỏi Thạch Quang Tĩnh mới không thể không nói ra nguyên nhân chính, cho nên Thạch Tử Thần mới ngay lúc này đuổi đến bệnh viện để hỏi cho rõ ràng.

Lâm Hạo Sơ hiểu đối với người Thạch gia hành vi của hắn cũng ngang với phản bội.

“Em… Em nói cho anh biết, có phải Tả Trạm Vũ câu… Tiếp cận em?!” Thạch Tử Thần ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, vội vàng nghĩ phải tìm được một lí do để tha thứ cho Lâm Hạo Sơ.

“Không phải!” Nhưng điều khiến anh vận phần thất vọng chính là Lâm Hạo Sơ lúc này lại phủ định.

Đúng là hắn và Tả Trạm Vũ phát triển đến loại quan hệ nói không ra tiếng, nhìn không thấy đường này là do Tả Trạm Vũ luôn “trêu chọc” hắn, nhưng hắn không muốn trốn tránh trách nhiệm đổ tất cả lên người Tả Trạm Vũ.

Một cây làm chẳng nên non, Lâm Hạo Sơ cảm thấy tất cả đều là do bản thân mình cam tâm tình nguyện.

Thạch Tử Thần chỉ cảm thấy trái tim như bị một lực lớn bóp nghẹt, đau đến không thở nổi.

“Lần đó em để anh giả vờ bị tai nạn lừa ba, là vì muốn cứu Tả Trạm Vũ có phải hay không?”

“Đúng thế.” Lâm Hạo Sơ ăn ngay nói thật, nhưng vẫn không nhịn không được bổ sung: “Nhưng nguyện ước ban đầu của em khi ấy chính là muốn bảo về gia đình anh.”

Thạch Tử Thần không nói, cứ như vậy im lặng nhìn Lâm Hạo Sơ khiến Lâm Hạo Sơ không thể xác định lúc này Thạch Tử Thần đến tột cùng còn tin tưởng hắn hay không.

“Lâm Hạo Sơ ơi Lâm Hạo Sơ…” Thật lâu sau, Thạch Tử Thần lại một lần nữa gọi cả tên cả họ Lâm Hạo Sơ, vô cùng đau đớn nói: “Tại sao em lại thích đàn ông? Tìm đối tượng thì thôi, nhưng tại sao phải là…”

Nói tới đây Thạch Tử Thần bỗng dưng dừng lại, khiếp sợ phát hiện cho dù người kia không phải Tả Trạm Vũ thì cũng không có quan hệ gì đến người Thạch gia, cho dù là nam hay là nữ, trong lòng anh cũng sẽ không có nửa điểm vui vẻ…

“Tử Thần, chẳng lẽ con vẫn chưa gặp được cô gái đáng để con yêu thương?” Những lời mẹ anh thường nói bỗng vang lên bên tai đột nhiên khiến Thạch Tử Thần ý thức được cái gì, sắc mặt bỗng trắng bệch…

“Anh Tử Thần, anh làm sao vậy?” Lâm Hạo Sơ nhận ra Thạch Tử Thần khác thường, không nhịn được kỳ quái hỏi.

“Hả?” Thạch Tử Thần mãnh liệt phục hồi lại tinh thần, nhìn khuôn mặt vẫn luôn vô cùng đẹp mắt của Lâm Hạo Sơ liền hoảng hốt, thất thố nói: “Anh quên mất thí nghiệm mới làm được một nửa, anh phải về đo độ hấp thụ ánh sáng, anh đi trước!”

Nói xong anh liền vô cùng lo lắng xoay người chạy đi xuống cầu thang.

Lâm Hạo Sơ nghi hoặc nhìn bóng dáng không hiểu sao bỗng nhiên chật vật của Thạch Tử Thần, thật là khó hiểu.

Sau khi trở lại phòng bệnh, mặt Tả Trạm Vũ thối vô cùng, Lâm Hạo Sơ chỉ cho là hắn gặp người nhà của Thạch Thư Tình nên không vui, cũng không nghĩ nhiều.

Tả Trạm Vũ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm Hạo Sơ chỉ biết lúc này trong lòng Lâm Hạo Sơ trọng lượng của người Thạch gia vẫn rất nặng, trong lòng liền càng thêm không thoải mái.

“Lúc nữa tôi phải ra ngoài một chuyến.” Lâm Hạo Sơ nói.

Hắn từ trước đã chuẩn bị quà cho Thạch Quang Tĩnh, là một bộ sách cổ điển phát hành số lượng giới hạn của Anh Quốc mà Thạch Quang Tĩnh thích nhất, cho nên dù như thế nào hắn vẫn muốn mang quà đến Thạch gia.

“Ha, bọn họ không mời cậu đến tiệc sinh nhật, làm gì còn muốn nhất định phải đi?” Tả Trạm Vũ cười nhạt nói.

Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, phát hiện Tả Trạm Vũ đối với bất kì chuyện gì của mình cũng rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa nghe cái cách tên này nói, thật đúng là không lưu tình mà.

Lâm Hạo Sơ không khỏi bật cười, nói: “Sao cái dấm chua kì cục này mà cậu cũng ăn được hả?”

Tả Trạm Vũ lãnh hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Lâm Hạo Sơ nhếch môi, đi đến cạnh giường bệnh cúi người xuống để đầu tiến gần đến trước mặt Tả Trạm Vũ.

Trong không khí nhất thời tuôn ra bao nhiêu là bong bóng hồng phấn đầy mờ ám, hai người gần đến mức có thể nhìn rõ lông mi của nhau, hơi thở ấm áp phả lên mặt đối phương khiến người khác ngứa ngáy trong lòng. Tả Trạm Vũ giật mình nhìn đôi môi đỏ sẫm mềm mại của Lâm Hạo Sơ, tâm trạng trong nháy mắt tốt lên rất nhiều.

Hừ hừ, cậu còn biết bồi thường, nếu hôn lên đúng chỗ ông xã đây liền thả cậu đi gặp cái tên Thạch Tử Thần khiến người ghét kia!

Nói thật, hắn rất muốn hồi vị lại khoảnh khắc trước khi tới bệnh viện, tức phụ nhi cuồng dã không nói hai lời liền “cưỡng hôn” hắn!!

Người nào đó nghĩ lại liền thú tính sôi trào nhanh chóng nhắm mắt lại, thậm chí còn hơi hơi chu miệng lên trước.

Lâm Hạo Sơ nhìn Tả Trạm Vũ ra vẻ ngạo kiều muốn hôn tiểu tức phụ liền cười cười, vươn tay gõ gõ lên thạch cao trên tay hắn rồi lập tức đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Tả Trạm Vũ, vẻ mặt trêu đùa nói: “Tôi đi rồi phải ngoan ngoãn chờ tôi về…”

Nói xong, liền xoay người “tàn nhẫn” rời đi.

“Tôi, đệt!” Tả Trạm Vũ nhận ra mình bị trêu chọc nhất thời giận run cả người.

Tức phụ nhi, quay về đi! Muốn đi cũng phải chi vi phu ăn no đã!!

Người nào đó ở trong lòng “tan nát từng cơn” hò hét nói…

Hết chương 66.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 

Chỉ có cá biết: “Lâm tiểu thụ, cậu thật sự là càng ngày càng không đứng đắn ~~~~”

Mọi người đoán coi tiểu công đại nhân sẽ làm gì Thạch Tử Thần ~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status