Trọng sinh đô thị cuồng long

Chương 273: Quần anh hội tụ


<!-- --> Sáng ngày hôm sau, Lâm Ngọc Hoàn nằm trong lòng ngực của Tiêu Thu Phong đã sớm dậy, chỉ là do quá lao lực nên hơi mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng rời giường, nói là đã hẹn với mọi người đi mua sắm, để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của Liễu Yên Hồng.

Thật ra thì … cũng chẳng mời ai cả. Tất cả đều là người của Tiêu gia, nhưng vì muốn long trọng, hai người lớn của Tiêu gia đã dụng tâm thu xếp, nào là các loại đèn màu rồi khói sáng, và mấy thứ linh tinh trong tiệc party cũng không thiếu, ngay cả Ngọc Thẩm cũng được điều ra ngoài mua đồ ăn số lượng lớn.

"Tiêu thiếu gia, anh mau rời giường đi, tiểu Hồng thích nhất là chống đối anh mà, đổi ngược lại, những lúc anh không ở nhà, không khí rất im lặng, không hề náo nhiệt. Hôm nay khó có được một ngày vui vẻ như vậy, anh cũng nên rời giường để giúp vui đi"

Tiêu Thu Phong là trụ cột của Tiêu gia, cũng chính là niềm vui của mọi người, là sức sống và là sự cổ vũ. Mỗi khi không có hắn ở nhà, trong Tiêu gia suốt ngày cứ rầu rĩ thương nhớ, cứ bình lặng trôi đi, thiếu mất sự vui vẻ như vậy.

Tiêu Thu Phong chuyển người lại, lười nói: "Em đi đi, không cần lo cho anh, anh không có hứng thú chơi với nha đầu điên đó"

Lâm Ngọc Hoàn cười cười, nói: "Được rồi, Tiêu thiếu gia, anh không cần vì tiểu Hồng mà tức giận. Thật ra nàng ta cũng rất quan tâm anh, tại anh không biết đấy thôi. Khi nghe nói nước H phát sinh phản loạn, em vô tình nghe được nàng ta ở hoa viên cầu nguyện, nói với ông trời phù hộ cho anh trở về bình anh"

Tiêu Thu Phong sửng sốt, nhìn bộ dáng của Lâm Ngọc Hoàn, không giống nói dối: "Nó thật sự tốt như vậy sao?"

Lâm Ngọc Hoàn lại cười, ní: "Đúng vậy, vì thế anh nên chịu thiệt thòi một chút, khi tiểu Hồng đấu võ mồm với anh, cũng là lúc nàng ta vui nhất. Anh đã làm cho nàng ta rất vui"

Ngay cả Lâm Ngọc Hoàn bây giờ cũng có suy nghĩ như vậy, Tiêu gia quả nhiên là thiên hạ của tiểu nha đầu này rồi.

Bị kéo khỏi giường, thời điểm Tiêu Thu Phong đi ra, trong nhà ngoại trừ người hầu, tất cả đã ra ngoài, ngay cả hai người già kia cũng đi luôn, xem ra có vẻ chỉ có hắn là nhàn rỗi.

Gọi điện thoại cho Lý Hưng, bên đầu dây kia, giọng nói đầy cung kính của hắn vang lên: "Tiêu thiếu gia, Lý Hưng nghe, mời người phân phó"

Cho đến tận bây giờ, Tiêu Thu Phong rất ít quản lý thế lực ngầm ở Đông Nam, toàn quyền đều giao cho Phượng Hề. Rất nhiều thuộc hạ chỉ mơ hồ biết được rằng có một vị Tiêu thiếu gia tồn tại, không biết được hình dáng mặt mũi cụ thể ra sao, với bọn họ, Phượng Hề là người lãnh đạo tối cao.

Lý Hưng và Quan Đao cùng vài người có hiểu biết đương nhiên nhận thức được, cho nên khi Tiêu Thu Phong gọi điện đến, tất cả đang vô cùng căng và thẳng. Tiêu Thu Phong gọi đến cho họ, đương nhiên là có chuyện quan trọng cần dặn dò.

Thấy Lý Hưng cúp điện thoại, Quan Đạo vội vã hỏi: "Lý Hưng, Tiêu thiếu gia có chuyện gì muốn chúng ta làm?"

Mấy ngày trước đây, mặc dù đi đến đất nước của đám bổng tử một chuyến, nhưng vô cùng thoải mái, cướp bóc mấy giờ, phải nói là kiếm không biết là bao nhiêu. Cái chuyện như vậy, đối với những tên lưu manh, ai mà không muốn làm nhiều lần.

Lý Hưng kỳ quái lắc đầu, nói: "Tiêu thiếu gia muốn chúng ta giúp người gom một xe hoa hồng đến trang viên, không biết người muốn gì?"

Quan Đao cười ha hả nói: "Lý Hưng, sao mày đột nhiên ngu quá vậy, hoa hồng, đương nhiên là thứ phụ nữ thích rồi. Phỏng chừng Tiêu thiếu gia lại coi trọng người nào nữa đó. Đây là đại sự, chúng ta không thể để cho Tiêu thiếu gia đợi lâu"

Đã đi theo Tiêu Thu Phong một thời gian, Quan Đao biết rằng một phút cũng không thể trễ, vì thế vội vàng quay đầu lại nói với mấy tên đầu mục: "Có nghe chưa, phái mọi người ra, đến các cửa hàng bán hoa gom hoa hồng về, con mẹ tụi mày, nhanh lên cho tao, làm lỡ đại sự của Tiêu thiếu gia, tao chém chết hết"

Lý Hưng cũng cười nói: "Ê Quan Đao, tao chưa từng đi Tiêu gia bao giờ, lần này đem hoa hồng đến, phải đi nhìn một chút, chắc hẳn đại tỷ không trách chúng ta đâu"

Phượng Hề đã có nghiêm lệnh, những thứ của Tiêu gia, đều phải tuyệt đối giữ bí mật, không được quấy rầy, cho nên, dù biết rõ vị trí của Tiêu gia, bọn họ cũng không dám đi đến cửa.

Quan Đao gật đầu một cái, nói: "Đó là chuyện đương nhiên, giờ đang chán chết mẹ, xem Tiêu thiếu gia tán gái, cùng Tiêu thiếu gia đánh nhau, cái con mẹ nó tao đều thích cả. Đúng rồi, gọi Tiểu Lục ca đến, à, dặn mọi người, nhớ mặc đồ tây vào, đừng dọa người khác như thế"

Tiêu Thu Phong đang ở nhà, thì đã có người đến, người này chính là Liễu Tùy Phong, sinh nhật của con gái, mặc dù tổ chức ở Tiêu gia, nhưng thân làm cha, đương nhiên cần phải đến sớm một chút.

Không chỉ đến mà còn cầm theo rất nhiều lễ vật, đều là những thứ mua trong chuyến du lịch lần này, từ các quốc gia đem về, mỗi nước vài thứ, cái gì cũng có.

"Chú Liễu, đến sớm vậy, ngại quá, mọi người đã ra ngoài dẫn tiểu Hồng đi dạo phố rồi, chú ngồi chờ ở đây một lát, chút nữa họ sẽ về"

Liễu Tùy Phong có lẽ đã trút được tất cả các gánh nặng và công việc, cho nên vô cùng nhàn hạ, thân thể lại cường tráng hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa tinh thần vô cùng minh mẫn, giống như một người trẻ tuổi. Nghe vậy cảm thấy ngượng, cười nói: "Tiểu Phong, tiểu nha đầu này tổ chức sinh nhật, lại còn làm phiền Tiêu gia của con, để nó về chú nói với nó"

Tiêu Thu Phong cảm thấy choáng váng, cái này chỉ là một vấn đề nhỏ, bây giờ tiểu nha đầu này hiện tại còn giống như là chủ nhân của Tiêu gia hơn, không thể đắc tội được.

"Không sao đâu chú, tiểu Hồng ở đây, cha mẹ của con cũng rất vui vẻ, đâu có làm phiền, giúp cho mọi người có việc để làm, tâm tình cũng thoải mái lên, cái này đối với người lớn tuổi rất có lợi"

Liễu Tùy Phong gật đầu nói: "Đúng rồi, Yên Nguyệt gần đây thế nào, chú đã gọi cho nó mấy lần, lần nào nó cũng nói đang bận. Chú nói con này, con cũng thật là, một tập đoàn khổng lồ như vậy, con lại không hỗ trợ, toàn bộ đặt lên người nó, như vậy làm sao được?"

"Chú Liễu, con đã nói rồi, kêu Yên Nguyệt mời vài người về quản lý giúp, nhưng nàng ta không chịu, nói là nếu mỗi ngày quá rãnh rỗi, thì lại sinh ra nhàm chán, cái này chắc phải đợi chú khuyên thôi!"

Liễu Yên Nguyệt vô cùng vất vả, mặc dù lần trước hắn tự đến tập đoàn rồi, rồi dặn dò nàng giảm bớt công việc, nhưng mà chuyện của tập đoàn vẫn nhiều như cũ, cái này, Tiêu Thu Phong cũng bó tay.

"Vậy con có thể kêu nó làm việc khác, ba mẹ của con tuổi đã cao, các con không nghĩ đến việc sinh cho họ một đứa cháu sao, để bọn họ bồng một cái?"Thật ra đây cũng là suy nghĩ trong lòng ông, Liễu gia chỉ có hai người con gái, ông rất hy vọng, sau này có một đứa cháu mang họ Liễu, để thừa kế nhan đèn Liễu gia.

Tiêu Thu Phong cười nói: "Chú Liễu, con và Yên Nguyệt còn trẻ, chú yên tâm, chúng con đã tính rồi"

"Này, có khách đến, mọi người ra nghênh đón một chút đi, chị hai, sao vô tâm quá vậy, như vậy không phải phép đâu"Trong lúc hai người đang trò chuyện, bên ngoài có một âm thanh quen thuộc truyền đến, Tiêu Thu Phong nghe ra, là chú hai Tôn Khánh Dục, cục trưởng đại nhân đến.

Tiêu Thu Phong đứng dậy, nhìn Tôn Khánh Dục đang xông đến, cười nói: "Được rồi, chú hai, không cần mỗi lần đến lại cứ làm như khách đến, chú không biết như vậy khó coi lắm sao? Người một nhà không à, thôi vào trong ngồi uống một chén trà đi"

Tôn Khánh Dục cười hả hả, nói: "Chú quả thật không tính là khách, như Triệu Tư Lệnh thì phải tính là khách chứ!"Ông xoay lại, chỉ vào Triệu Quang Bình từ xa đi đến.

Triệu Quang Bình so với ông có vẻ thân thiết hơn, cười nói: "Tôn cục trưởng, cái này là ông nói, chứ tôi không nói gì cả. Tới nơi đây, tôi chưa bao giờ xem mình là khách cả, bằng không sẽ không đến sớm như vậy"

Triệu Quang Bình cũng đến, sau lưng ông còn có vài binh lính đang khuân một vài cái hộp.

"Thu Phong, nghe nói trong nhà con có tổ chức sinh nhật cho tiểu mỹ nữ, chú tìm cơ hội đến giúp vui, được không?"Triệu Quang Bình quả nhiên thân thiết, không hề khách khí bước vào, kêu đám lính để mấy hộp quà chất đầy trong phòng.

Tiêu Thu Phong nói: "Chú Triệu, chú cũng quá khách khí, đến là được rồi, còn mua nhiều quà vậy làm gì?"

Triệu Quang Bình lắc đầu cười khổ, nói: "Tiểu Phong, ngày thường đến đây toàn đi tay không đến, hôm nay khó lắm mới có cơ hội này, chú mà không đưa nhiều, tiểu nha đầu lại nói chú là lão già keo kiệt. Yên tâm đi, chỉ là một chút lòng thành, không tốn bao nhiêu đâu"

Đường đường là quà tặng của người đứng đầu Triệu gia, cho dù là chút lòng thành, cũng không phải một hai vạn có thể mua được.

"Vị này là …"Liễu Tùy Phong cũng đứng dậy, ông đương nhiên biết Tôn Khánh Dục, nhưng lão già mộc mạc trước mắt này, còn có đại đội binh lính hộ tống, ông không biết là ai.

"Chú Liễu, vị này là gia chủ Triệu gia, Triệu Quang Bình tư lệnh. Chú Triệu, đây là cha của Yên Nguyệt, là nhạc phụ đại nhân của con"

Tiêu Thu Phong giới thiệu xong, hai người đã bắt tay hàn huyên.

Bất quá trong lòng Liễu Tùy Phong đã vô cùng khiếp sợ, đường đường là nhân vật có thế lực cực lớn ở Đông Nam, vậy mà lại chạy đến Tiêu gia để chúc mừng sinh nhật cho con mình. Cái này quả thật rất là nể mặt, mặt mũi còn phải lớn hơn lão già này.

"Này, này, có ai không? Không có thì tôi về đó"Lần này, bên ngoài truyền đến một giọng nói rất văn nhã, Tiêu Thu Phong vừa nghe, đã lắc đầu cười khổ, Tư Mã Lạc đã đến.

Không ai trả lời, cũng không ai nghênh đón, mọi người đều sửng sốt, Tư Mã Lạc đối với bọn họ, có vẻ rất xa lạ. Bởi vì những lần đến Tiêu gia, bọn họ chưa gặp mặt nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status