Trọng sinh hào môn: Anh hai đừng chạy!

Chương 222: Kì Lạ!


Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mặt càng ngơ thêm mấy phần: "...."

Xin lỗi? Xin lỗi cái gì cơ? Và vì sao cô phải xin lỗi chứ? Quê??

Âu Dương Vô Thần nhìn chăm chăm cô, ánh mắt như muốn cảnh cáo " Mau nói đi, mau nói xin lỗi đi, nếu như cô không nói, tôi sẽ nhìn chết cô", vậy đó!

Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, thiết nghĩ nếu mình không chịu phọt ra câu xin lỗi đó là y như rằng người đàn ông này sẽ bóp chết cô ngay lập tức luôn.

Nhưng mà.... cô vì sao phải xin lỗi chứ? Quăng cái lí do ra đây cô thấy hợp lí thì cô xin lỗi cho, chứ ép buộc kiểu này cô vừa không hiểu vừa không phục đâu!

Âu Dương Thiên Thiên bị người đàn ông nhìn đến muốn phát khóc, cuối cùng cô cũng phải hạ mình đồng ý với yêu cầu này, lên tiếng:

- Ừm... xin lỗi!

Vừa nói xong, Âu Dương Vô Thần lại ra lệnh tiếp:

- Nói lại!

"....."

Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt thêm vài giây nữa, cô nhíu mày khó hiểu, lặp lại:

- Xin lỗi.

- Nói lại! - Người đàn ông tiếp tục mở miệng.

"...."

Chơi cái gì vậy ba? Có tin tôi đánh anh không?

Âu Dương Thiên Thiên mím môi nhưng vẫn nói lại:

- Xin lỗi.

- Nói lại! - Âu Dương Vô Thần dường như không muốn buông tha cho người con gái.

"...."

Một lần nữa là tôi đánh anh thật đấy! Tin không? Cái tên bệnh hoạn kia!

Âu Dương Thiên Thiên cố kiềm lại sự khó chịu, hơi lớn giọng đáp:

- Xin lỗi.... Âu Dương Vô Thần!

Lúc này, dường như đã nghe đủ, Âu Dương Vô Thần quay mặt lại, bật chìa khóa xe lên rồi rời đi.

Âu Dương Thiên Thiên khó hiểu nhìn anh, ủa rứa là xong rồi á hả? Kêu cô lặp lại mấy lần xin lỗi là hài lòng rồi á hả? Cái tên điên này!

Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, quay đầu sang cửa sổ, quyết định không nhìn người đàn ông nữa. Nhìn nữa có khi cô đập anh ta mất. Vốn là mình đang sai, không nên sai thêm, nếu không sẽ cứu vãn không nổi.

Suốt cả đoạn đường đi, hai người không nói gì nữa, cho đến khi xe dừng trước cổng một tòa biệt thư, Âu Dương Vô Thần mới nhìn sang cô.

Lúc này, chợt thấy Âu Dương Thiên Thiên đã ngủ say. Cô nghiêng đầu tựa vào ghế, nhắm mắt lại và thở đều đặn.

Âu Dương Vô Thần im lặng nhìn cô, sau vài giây, anh mở dây an toàn của mình ra, rồi rướn người sang, đưa tay tháo đai an toàn trên người Âu Dương Thiên Thiên ra.

Thế nhưng, khi anh đang tháo dây đai, thì đột nhiên đầu Âu Dương Thiên Thiên lại quay sang, khuôn mặt cô trong chốc lát gần sát khuôn mặt của Âu Dương Vô Thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 87 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status