Trọng sinh nhược thủy

Chương 51


Có lẽ là thương thấu tâm, lần này, Lương Hàm không nhịn nữa. Chỉ qua vài ngày, liền truyền đến tin tức hai người giải trừ hôn ước.

Khi Ngụy Ương đuổi tới "Vương Triều", Thôi Tiến Đông đã uống rất nhiều rượu, nhưng vẫn thanh tỉnh như trước, giống như một người bình thường ngồi ở trong một đống bình rượu, ngọn đèn u ám, thần sắc của hắn ỉu xìu hết sức sống, trong mắt không còn thần thái kiêu ngạo tự tin như trước

Không ai đồng tình hắn.

Thậm chí huynh đệ tốt nhất của hắn —— Ngụy Ương, tới nơi này cũng không phải vì an ủi hắn, chính là đến nhìn hắn đã chết chưa, nếu không chết sẽ kéo trở về, miễn cho chết vì say rượu làm Thôi gia thương tâm.

"Thúc An, mày cũng thấy tao sai lầm rồi phải không?" Trong mắt của hắn không có tiêu cự, giống như hồn phách rời thân thể nhẹ giọng hỏi.

Ngụy Ương nhìn hắn, anh em này từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là anh em tốt nhất của anh: "Ừ, mày sai lầm rồi."

Thôi Tiến Đông bỗng nhiên liền nở nụ cười, cười đến tê tâm liệt phế, cười đến nước mắt rơi xuống đều mờ ảo: "Tao thật sự yêu Mi Mi, tao không thể ủy khuất cô ấy, cô ấy là cô gái tốt như vậy... Nhưng, nhưng Lương Hàm cùng tao cùng một chỗ mười một năm, mười một năm... Tao không thể cho cô ấy tình yêu, nhưng tao không thể ngay cả thân phận vị hôn thê cũng không cho cô ấy... Vì sao, vì sao hiện tại lại biến thành cái dạng này?" Hắn rơi lệ đầy mặt, để tay lên ngực tự hỏi. (người ta có thèm thân phận này hay ko thì chương sau sẽ biết!)

"A!" Ngụy Ương cười lạnh, nhìn bộ dáng Thôi Tiến Đông chật vật, nhưng không có nửa điểm đồng tình: "Mày cho là Lương Hàm hiếm lạ thân phận này? Cũng chỉ có Mi Mi kia của mày hiếm lạ thân phận Thôi phu nhân này, đừng đem Lương Hàm cùng cô ta so sánh, không đủ tư cách!"

Thôi Tiến Đông nhìn về phía hắn, trong mắt là thống khổ không đưc anh em lý giải: "Mày đừng nói Mi Mi như vậy! Cô ấy là cô gái tốt!" (ôi, cô gái tốt, ừ, chương sau sẽ rõ tốt hay ko?Sau bị quả báo cũng chẳng oan)

"Cô ta là cô gái tốt, Lương Hàm không phải? Lương tâm của mày đều bị chó ăn rồi!" Ngụy Ương sắp bị hắn làm tức chết, khẩu khí cũng cao lên: "May mắn Lương Hàm giải trừ hôn ước với mày, nếu gả cho mày, đời cô ấy liền bị đạp hư!"

Vốn Ngụy Ương đang đứng bên cạnh, nay nghe xong lời này của hắn, thật tình cảm thấy mình đến xem hắn là quyết định sai lầm: "Hiện tại không có người cản Mi Mi của mày làm Thôi phu nhân, mày cứ cùng vui vẻ với cô ta đi! Mày cũng không có say chết, tao liền trở về." Dứt lời xoay người bước đi, đi đến ngoài cửa, lại dừng, nói một câu cuối cùng: "Mày có thể nhẫn tâm như vậy, tao cũng không nói thêm gì nữa. Khi cùng 'tình yêu đích thực' của mày ở cùng nơi, tốt xấu cũng nghĩ tới ba mẹ của mày đi."

Trong phòng chỉ còn một mình Thôi Tiến Đông, hắn nhìn thân ảnh Ngụy Ương biến mất sau cửa, cầm bình rượu trong tay đập mạnh xuống, hai tay che mặt, nước mắt như mưa.

☻☻☻

"Chị Lương Hàm, chị, chị đừng luẩn quẩn trong lòng a..." Nhược Thủy ôm lấy thắt lưng Lương Hàm, đứng ở sườn núi cách vách núi mười thước, không dám cho cô ấy đi tới phía trước.

Lương Hàm hình như sợ run một cái, lập tức đỏ đôi mắt, nhìn về phía vách núi đen cách đó không xa, bỗng nhiên nghẹn ngào ra tiếng: "Chị không muốn chết, kêu em đến cùng chị, là chị sợ chị nhất thời đầu óc luẩn quẩn... Chị còn có ba mẹ cùng Lương Thần, chị sao có thể chết..."

Nhược Thủy vẫn ôm chặt lấy cô, không chịu buông tay, nhẹ giọng nói: "Chị Lương Hàm, muốn giải sầu cùng em đi chỗ nào đều được, nơi này gió quá lớn, chúng ta trở về đi."

"Em yên tâm, chị không có yếu ớt như vậy." Chỉ trong nháy mắt, Lương Hàm thật giống như thay đổi thành người khác, cô nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt, đem cái hộp nhỏ vẫn nắm ở lòng bàn tay ra: "Chị là đến xử lý cái này...."

"Đây là...?" Nhược Thủy có chút nghi hoặc, buông lỏng tay, nhưng vẫn nắm một cánh tay của Lương Hàm, e sợ cô bỗng nhiên luẩn quẩn trong lòng.

Lương Hàm không có trả lời cô, mà nhẹ nhàng đem nắp hộp mở ra, là một đôi nhẫn kim cương!

"Đây là, thời điểm trước khi tốt nghiệp, chị tự tay làm." Lương Hàm cười ôn nhu, nhưng lại đau thương nói không nên lời.

Đôi nhẫn kia, không phải thiết kế tinh xảo, không có cấu tạo độc đáo, thậm chí đơn giản có chút thô ráp. Nhưng đó là tấm lòng của cô, cô khi đó, ở thời gian tươi đẹp nhất, mang tình yêu sâu đậm, tự tay làm thành nhẫn, chờ mong có một ngày, có thể đưa đến trong tay người nọ, trong lúc mọi người chúc phúc, nắm lấy tay cô, đeo cho cô, nói với cô lời thề cả đời một đôi.

Ai có thể nghĩ đến, lòng người thay đổi như thế, nay nhẫn kim cương vẫn như trước, ở trong hộp ánh sáng rạng rỡ, nhưng người làm cam tâm chờ đợi nhiều năm kia, nay lại đem tất cả ôn nhu dành cho người khác.

Kim cương tượng trưng cho "tình yêu vĩnh hằng không thay đổi", minh chứng cô năm đó ước vọng mờ mịt, lúc nào cũng đều nhắc nhở cô, chuyện cô trả giá tuổi thanh xuân vì tình yêu chỉ là trò cười!

Lương Hàm đem nhẫn kim cương giơ lên cao, ánh nắng mùa hè xuyên thấu, ánh sáng kim cương chiết xạ trong mắt của cô, đâm vào khiến cô chảy nước mắt, cô lẳng lặng cười: "Chị năm tuổi quen biết anh ta, mười sáu tuổi cùng một chỗ với anh ta, hai mươi ba tuổi cùng anh ta đính hôn, năm nay, chị hai mươi bảy."

Nhược Thủy che miệng, rơi nước mắt, thấp giọng nức nở.

"Tụi chị quen biết hai mươi hai năm, cùng một chỗ mười một năm, đính hôn ba năm." Lương Hàm nhẹ cười ra tiếng, nước mắt lại như mưa: "Lại đều không bằng tình yêu đích thực mà anh ta nhất kiến chung tình."

"Nay… chuyện này coi như là giải thoát rồi phải không?"

Cô tuy là cười, nhưng một thân bi thương thê thảm làm cho nước mắt Nhược Thủy không ngừng rơi, thấy Lương Hàm còn muốn tới gần mép vách núi đen, Nhược Thủy liền đi lên ôm cô: "Chị Lương Hàm!"

"Yên tâm, yên tâm…. " Lương Hàm vỗ nhẹ tay cô, lắc lắc hộp nhẫn tinh xảo trong tay: "Chị chỉ là muốn đem cái này tiễn bước."

Làm cho đoạn tình yêu không tốt đẹp này mai táng ở nơi cô không nhìn thấy.

Nhược Thủy lại ôm cô như trước, ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là lệ: "Chị Lương Hàm, em biết chị không muốn lại nhìn thấy cái này. Nhưng là, tất cả đều là anh ta sai, dựa vào cái gì chị phải khổ sở? Chị tốt như vậy, sẽ có người tốt hơn đeo cho chị, sẽ biết trân trọng chị."

Cô lau nước mắt trên mặt: "Đừng ném nó. Đây là thời gian tươi đẹp nhất của chị, dùng tâm ý tốt nhất làm thành. Từ nay về sau, không liên quan tới anh ta!"

Lương Hàm đứng yên thật lâu, cho đến khi ánh mắt Nhược Thủy trở nên lo lắng, cô rốt cục ôm Nhược Thủy, ở trong lòng cô khóc không thành tiếng, trong tay nắm chặt hộp nho nhỏ, cạnh hơi nhọn của hộp nhỏ kia hung hăng đâm vào giữa tay cô, làm như muốn lưu lại dấu vết sâu

*Xì poi: chương sau sẽ biết LH hạnh phúc, TTĐ bị báo ứng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status