Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 158: Cái còi

Edit: Sakurahương Beta: Sakura Bởi vì không phải là phiên chợ cho nên người mua thịt không nhiều lắm, Trương đồ tể vừa cắt thịt cho Liên Mạn Nhi vừa huyên thuyên với Liên Mạn Nhi.

“ Cũng không biết làm sao, hai ngày nay trên trấn trên người lui tới nhiều hơn. Nghe giọng nói thì không phải là người ở địa phương chúng ta.”

Chỉ trong chốc lát cũng có người chạy tới đây gia nhập nói chuyện.

“ Lão Trương, cái này ngươi không biết đâu, những người này a, toàn là tới từ phủ thành với kinh thành đó. Ngươi không nhìn thấy có mấy người làm quan trên người sao?”

“ Người phủ thành với kinh thành tới làm gì?” Liên Mạn Nhi hỏi nhỏ.

“ Ngươi không thể lộ ra à.” Trương đồ tể liếc mắt cái người mới vừa tới một cái “ Ngươi biết Lý nhị thẩm sau phố đó, nàng thường đến đây mua thịt. nàng có đứa cháu trai làm người hầu trong huyện nha, nàng nói với ta…”

Trương đồ tể nói đến đây còn nhìn khắp nơi một chút giống như là sắp nói chuyện gì đó phi thường trọng yếu, sợ người không liên quan nghe thấy lời hắn nói.

“ Lý nhị thẩm nói,những người này là muốn đi về phía Trầm gia bên kia, vì chuyện của Trầm gia mà tới.”

Không trách được ở trên đường thấy nhiều người như vậy. Chuyện của Trầm gia thì có chuyện gì ngoài chuyện Trầm hoàng hậu mới qua đời?

“ Bọn họ rốt cuộc tới làm gì?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“ Cái này a… …” Trương đồ tể không có nói thẳng, cũng không biết là hắn thật không biết hay cố ý bán thắt gút đây.

“ Lão Trương, ngươi lại đang cười toe toét cái gì a?” Một người cười ha ha đi tới nói.

Liên Mạn Nhi nghiêng đầu, phát hiện người tới chính là Ngô Ngọc Quý.

“ Ngô tam thúc.” Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều cười cùng chào Ngô Ngọc Quý.

Ngô Ngọc Quý nhìn thấy hai người cũng cười “ Mạn Nhi với Tiểu Thất là tới mua thịt sao?”

“ Đúng vậy, Ngô tam thúc. Buổi tối trong nhà làm vằn thắn, nếu Ngô tam thúc không có việc gì có thể tới uống với cha cháuhai chén. Cha cháu ở nhà hai ngày nay vẫn nhắc tới Ngô tam thúc đâu.”

Liên Mạn Nhi nói một phen làm cho Ngô ngọc Quý tươi cười trên mặt lại tăng thêm mấy phần.

“ Trở về nói với cha mẹ cháu hôm nay không tới được, lát nữa còn phải gặp người bàn bạc vụ mua bán. Thúc mua hai cân rượu ngon đưa cha cháu uống cho thống khoái.” Ngô ngọc Quý nói.

“ Chân chính vạn sự thông tới rồi đây, tam cô nương không phải hỏi những người này tới làm gì sao? Nếu lão Ngô còn không biết thì ở trấn trên này không ai biết đâu.” Trương đồ tể nhếch miệng cười nói.

“ Đúng vậy a, Ngô tam thúc, nhiều người như vậy tới đây làm gì?” Liên Mạn Nhi liền quay qua cười hỏi Ngô Ngọc quý.

“ Nhiêu đâu mà nhiều, qua hai ngày nữa người còn nhiều hơn nữa kia!” Ngô Ngọc quý liền nói.

Tiếng nói Ngô Ngọc Quý mang theo vẻ đắc ý thật giống như hắn đã biết được chút ít việc gì rồi.

“ Chuyện gì, lão Ngô nói nhanh lên. Hai ngày này còn có chuyện gì?” Trương đồ tể và người mới nãy đều hướng về phía Ngô Ngọc quý dò hỏi.

“ Lão Trương, để cho ta cái thận heo, ngươi có không?” Ngô Ngọc Quý cũng không trả lời mà hỏi ngược lại Trương đồ tể.

“ Đây còn phải nói, ngươi đã nói vậy ta đi lấy cho ngươi.” Trương đồ tể vừa nói chuyện đã để dao xuống, từ dười cái thớt lấy lên gói dấy dầu bao còn dính vết máu và mỡ ném trên bàn “ Nói nhanh lên, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“… … Trầm gia hoàng hậu đã mất, Hoàng thượng viết một đạo thánh chỉ thưởng cho Trầm gia một khoản tiền to, muốn ở trong làng làm cho hoàng hậu nương nương một ngọn miếu, xây ở trên núi. Hai ngày nay mấy người tới chính là đến chọn chỗ.” Ngô Ngọc quý rốt cuộc đem tin tức nói ra.

Liên Mạn Nhi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Trầm hoàng hậu đã chết, còn có thể có đãi ngộ như vậy, như vậy nói lên Trầm gia vinh sủng không suy. Nàng quả nhiên đã nhìn thấy rất nhiều cung đấu, thay cổ nhân lo lắng. Trầm lục và Trầm tiểu béo vẫn như cũ được hưởng vinh hoa phú quý.

“ Núi làng Trầm gia?” Liên Mạn Nhi trong lòng vừa động “ Đó không phải là ngọn núi phía Nam trước thôn chúng ta sao?”

“ Đúng vậy chính là ngọn núi lớn phía nam đó.” Ngô Ngọc Quý khẳng định nói.

Đó không phải là chỗ ban đầu nàng cứu Trầm Lục sao? Thật đúng là trùng hợp.

Mấy người lại nói một hồi, Trương đồ tể đã đem thịt heo cắt tốt lắm, cũng đem hai cây xương cũng chặt ra đưa cho Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi trả tiền và nói lời chào với Ngô Ngọc Quý liền rời đi hàng thịt.

“ Đại Nam sơn xây miếu vậy chỗ chúng ta sẽ náo nhiệt.” Liên Mạn Nhi vừa đi vừa nói với Tiểu Thất.

Liên Mạn Nhi tiên đoán sẽ náo nhiệt nhưng là đánh giá thấp trình độ náo nhiệt. Ngô Ngọc Quý nói tin tức hẳn là chính xác, bất quá chỉ là một phần mười chân tướng sự tình. Bất quá,lúc này Liên Mạn Nhi đương nhiên lả không biết điều này,mà là sau này từ trong miệng đương sự Trầm gia nàng mới biết được toàn bộ.

“ Nhị tỷ, chúng ta còn phải mua cái gì?” Tiểu Thất thấy Mạn Nhi đi về phía trong trấn thì hỏi.

“ Chưa nghĩ ra trước cứ đi xem một chút.”

Liên Mạn Nhi dẫn tiểu Thất quẹo vào chợ rau, nơi này dù không có chợ phiên thì nhữn ngày bình thường cũng có tiểu thương bày quầy, bán đồ đa dạng.

“ Nhị tỷ, đó là dưa chua chúng ta làm kìa.” Tiểu Thất chỉ vào một quầy hàng nói.

Liên Mạn Nhi gật đầu cười, kể từ khi nhà nàng làm dưa chua, thì mấy người bán hàng khá chút tới lấy giá sỉ về để bán lẻ lại.

“ Mầm đậu bao nhiêu tiền một cân?” Liên Mạn Nhi đứng trước một gian hàng bán mầm đậu hỏi.

“ Tiểu cô nương mua mầm đậu hả, ngươi nhìn mầm đậu này nhiều nước không, rất sạch sẽ đó.” Người bán là người phụ nữ trung niên, thấy người tới mua thì đem túi chứa mầm đậu mở miệng lớn một chút, còn lấy một chút đưa cho Liên Mạn Nhi xem “ Loại đậu nành trồng này giá rẻ hơn so với chỗ khác, ba văn tiền một cân.”

Mấy lời của người này đa số là lời nói thật, bất quá giá tiền so với chỗ khác rẻ hơn thì.. cũng chỉ là lời dỗ tiểu hài tử thôi, Liên Mạn Nhi đi khắp cái chợ nhỏ bán rau này rồi mà không mua gì cả.

“ Nhị tỷ, tỷ tính toán làm gì?” Tiểu Thất cảm thấy có chút kỳ quái mở miệng hỏi Liên Mạn Nhi.

“ Tiểu Thất, tỷ hỏi đệ nha.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với tiểu Thất “ Đệ nhìn chỗ bán rau này, có bao nhiêu chỗ bán mầm đậu?”

“ Đệ biết, tổng cộng có ba nhà.” Tiểu Thất nghĩ sơ sơ thì vươn ra ba ngón tay mập mạp trả lời.

Liên Mạn nhi hài lòng gật đầu, đứa nhỏ tiểu Thất này rất thông minh, sức quan sát không tệ.

“ Vậy đệ có chú ý không, qua nãy giờ bọn họ bán được bao nhiêu rồi?” Liên Mạn Nhi lại hỏi một câu khó hơn.

“ Ừ…..” Tiểu Thất nghiêng đầu nghĩ “ Thật giống như có hai người mua mầm đậu. Mới vừa rồi chúng ta đi tới gian thứ hai,một người mua từ nhà kia ba cân.”

Liên Mạn Nhi gật đầu một cái , dưới tình huống không có chuyện gì nhắc tới mà Tiểu Thất có thể nhớ rõ những điều này đã rất tốt. Nàng là sớm có để ý, cái chợ này có ba nhà bán mần đậu, giá tiền cũng giống nhau là ba văn một cân. Như vậy ước chừng qua một lát, không đến một khắc thì bán được hai vụ, ước chừng năm cân mầm đậu.

“ Đáp thật tốt, có phần thưởng.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“ Phần thưởng gì?” Tiểu Thất dù sao cũng là trẻ con, nghe thấy có phần thưởng nhất thời cười thấy răng không thấy mắt đâu.

“ Đệ muốn gì?”

Tiểu Thất tựa hồ có chút ngượng ngùng, chân phải để trên mặt đất cọ cọ nhẹ.

Liên Mạn Nhi cười thầm, tiểu tử này muốn đồ nhưng lại biết xấu hổ mở miệng.

“ Nói đi, hôm nay là sinh nhật đệ, một năm chỉ có một lần. Nếu như tỷ không mang đủ tiền, chúng ta trước hết đi trở về.” Liên Mạn Nhi dùng ánh mắt khích lệ nhìn Tiểu Thất, ý tứ là đồ tiểu Thất muốn bao nhiêu tiền bọn họ vẫn có thể mua được.

“ Nhị tỷ, không cần nhiều tiền như vậy.” Tiểu Thất vươn tay nhỏ bé mập mạp ra chỉ vào bên cạnh hàng rong “ Đệ nghĩ muốn cái kia, cái còi.”

Liên Mạn Nhi nhìn theo ngón tay tiểu Thất chỉ, chỉ thấy bên đó trên cây bán hàng có treo một loại trúc,bị làm thành các loại hình dáng vô cùng tinh xảo, một bên còn được buộc lên chỉ thêu màu hồng.

“ Thì ra là Tiểu Thất muốn cái này.” Liên Mạn Nhi hé miệng cười nắm tay tiểu Thất đi tới.

“ Nhị tỷ, đệ muốn con cá chép kia.” Tiểu Thất chỉ vào một bên nói, xem bộ dáng này nhất định là đã muốn lâu lắm rồi.

“ Tiểu huynh đệ muốn mua cái còi này so, tám văn tiền một cái.” Người bán hàng nghe thấy lời tiểu Thất thì cười báo giá.

Bất quá tới tám văn tiền, Tiểu Thất còn không dám mở miệng muốn. Liên Mạn Nhi trong lòng có chút ê ẩm, nàng lúc này mới nhớ tới nàng và tiểu Thất hình như cũng không có món đồ chơi nào, một cái cũng không. Cái còi giá tiền cũng không mắc, nhưng là trong mắt trẻ con ở nhà nông gia cảnh bần hàn thì vẫn như cũ là một xa xỉ phẩm.

“ Mắc.” Tiểu Thất không đợi Liên Mạn Nhi nói chuyện, trước tiên nói “ Lần trước họp chợ chỉ cần, chỉ cần có năm văn tiền thôi.”

Tiểu Thất vừa nói chuyện vừa len lén trứng mắt nhìn Liên Mạn Nhi. Người bán hàng cũng không có nói dối, cái còi trúc này đúng là tám văn tiền một cái, nhưng để tiết kiệm được mấy văn thì cũng tốt, mua đồ thì trả giá đây là do Liên Mạn Nhi dạy nó.

“ Đúng vậy a, ông bắt nạt chúng cháu nhỏ tuổi là muốn lấy mắc hơn đúng không.” Liên Mạn Nhi lập tức hát đệm “ năm văn tiền là rất nhiều rồi, bán cho chúng cháu đi.”

“ Đại thúc, chúng cháu không có nhiều tiền như vậy.” Tiểu Thất lại có chút đáng thương nói.

Người bán rong mở to hai mắt nhìn hai tỷ đệ, bất đắc dĩ cười nói “ Mấy đứa trẻ này, so với người lớn còn biết mua đồ, tiểu huynh đệ, chắc là không ở phiên chợ coi được năm văn tiền đâu nhưng ta xem ngươi cũng thật thích cái này thôi không bằng ta lỗ lả chút, bảy văn tiền ta bán cho ngươi.”

“Năm văn tiền, hơn nửa văn cũng không mua.” Liên Mạn Nhi cố ý sắc mặt nghiêm nghị vẻ mặt cứng rắn, làm bộ muốn đi.

“ Tỷ.” Tiểu Thất liền lôi kéo cánh tay của Liên Mạn Nhi quay đầu lại nói với người bán rong “ Đại thúc, bán bán cho ta đi.”

“ Tiểu cô nương, các ngươi đừng làm khó ta, thật không có cái giá này. Nói gì cũng phải cho ta lấy lại tiền vốn chứ, sáu văn tiền, thấp nữa không thể được…” Người bán rong vẻ mặt đau khổ nói.

“ Nhị tỷ, mua cho đệ đi, đệ muốn mà.” Tiểu Thất đưa lưng về phía người bán hàng rong đối với Liên Mạn Nhi hé mắt, ở đây buôn bán cũng thành thực, giá tiền này cũng tương đối đúng giá.

Liên Mạn Nhi lúc này mới tâm không cam lòng không nguyện đem tiền ta mua.

“ Sợ đệ, lát trở về nếu là mẹ muốn đánh thì tỷ không giúp đệ đâu, biết đống tiền này kiếm được là không dễ.”

Người bán hàng rong đem cá chép tiểu Thất chỉ lúc nãy đưa cho hắn, Tiểu Thất đưa lên áo lau lau xong để lên miệng khúc hát khoan khoái lại vang lên theo.

Liên Mạn Nhi đau khổ đem ra sáu miếng đồng tiền đưa cho người bán hàng.

“ Đại thúc, cho cháu hai khối kẹo đường đi.”

Liên Mạn Nhi trong miệng ngậm kẹo đường, vừa đi bên cạnh nhờ mua nửa con gà quay. Mua gà quay cũng không có tính toán mua gà sống về nhà quay, Liên Mạn Nhi là lần đầu tiên mua gà quay.

Tiểu Thất cảm thấy rất kỳ quái.

“ Có chuyện tốt, đợi lát nữa về nhà tỷ nói cho nghe.” Liên Mạn Nhi hơi có chút thần bí nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status