Trọng sinh tu tiên tại đô thị

Chương 380: Tương kế tựu kế


Ở trên một chiếc tàu chiến đấu tại hải phận vùng biển quốc tế giao giới giữa Hoa Hạ quốc và Đảo quốc, Dịch Sơn Hà tổng tham mưu trưởng của Thần Long vệ nghe được tin tức mà thuộc hạ truyền tới thì ngay lập tức đột nhiên đứng dậy, "Cái gì! Diệp thiếu tướng đi tới Thiên Chiếu thần cung? Vậy thì nguy rồi!"

Mấy ngày nay, Dịch Sơn Hà đang một mực điều tra hành tung của Diệp Trần, từ đầu đến cuối không nhận được bất cứ manh mối nào, mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút không ổn, thẳng đến hôm qua nhận được tin tức Diệp Trần đồ sát gia tộc Liễu Sinh vậy mới biết là hắn đã đi tới Kinh Đô của Đảo quốc, thế là hắn lập tức báo tin cho nhóm người Âu Dương Hàn chạy tới Kinh Đô Đảo quốc, muốn ngăn cản Diệp Trần lại tạo ra rắc rối, không nghĩ tới cuối cũng vẫn chậm một bước.

"Thủ trưởng, ngài lo lắng như vậy có phải có chút hơi thừa rồi hay không? Ngay cả lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc đều không làm gì được Diệp thiếu tướng, chỉ là một cái Thiên Chiếu thần cung thì có thể lợi hại được bao nhiêu?".

Một tên thượng tá ở bên cạnh nhịn không được mà hỏi một cách thận trọng.

Dịch Sơn Hà lắc đầu nói:

"Không có đơn giản như ngươi nghĩ a! Ngươi không có trải qua thời đại kia thì làm sao biết được sự cường đại của Vũ Hạc tiên nhân kia?"

"Ta cũng là nghe qua bậc cha chú của ta nói, năm đó Đảo quốc có tam đại tiên nhân, mà trong ba người này thì Vũ Hạc đại tiên là cường hãn nhất, từng có một trận chiến ở Thái Bình Dương, một người tru diệt trên vạn quân của Mỹ quốc!"

"Nếu không phải cuối cùng Mỹ quốc sử dụng vũ khí hạt nhân, giết chết hai vị tiên nhân khác lúc này mới ép được người này đầu hàng nhận thua, bằng không trận chiến năm đó kia, ai thắng ai thua thật đúng là còn chưa biết được a!"

"Nhưng cho dù là như thế, mấy chục năm qua người này vẫn là một trong những người mà Mỹ quốc kiêng kỵ nhất!"

Thượng tá nghe xong lời này, ngay lập tức mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, "Nói như thế, thực lực của người này chỉ sợ không dưới Diệp thiếu tướng, hơn nữa còn có ưu thế sân nhà, Diệp thiếu tướng cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt nào!"

Dịch Sơn Hà thở dài lần nữa, "Ai! Theo lý thuyết, Diệp thiếu tường và vị kia không có ân oán gì, cũng không biết hắn làm như vậy đến cùng là có mục đích gì!"

...

Cùng lúc đó, tại căn cứ Mỹ quốc đóng ở Đảo quốc, Tổng tư lệnh Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư cũng gần như cùng lúc đạt được tin tức này.

"Ngài Thượng tướng! Bây giờ chính là cơ hội tốt ngàn năm có một a, hay là chúng ta ngay lập tức dứt khoát hướng Thiên Chiếu thần cung ném một quả bom nguyên tử xuống cùng lúc loại bỏ hai mối họa lớn trong lòng này!"

Một tên sĩ quan da trắng bên cạnh, hai mắt sáng lên nói.

Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư nghe được điều này thì lập tức nhướng mày, "Phất Lãng Tư! Ngươi lại nói chuyện mà không suy nghĩ gì rồi! Bây giờ là thời đại nào? Vũ khí hạt nhân còn có thể sử dụng một cách tùy tiện như vậy được sao?"

"Huống chi, Thiên Chiếu thần cung ở gần với Kinh Đô của Đảo quốc, chẳng lẽ ngươi muốn cho một ngàn vạn dân chúng của Đảo quốc chôn cùng bọn hắn hay sao?"

"Cấp trên đã hạ lệnh với chúng ta không nên tùy tiện đi trêu chọc tên Diệp Cuồng Tiên này thì chúng ta chỉ cần nghe theo lệnh mà làm việc là được rồi!"

Thượng tướng Mại Khắc Lạp Tư nói tới đây thì dừng lại một chút sau đó lại nói:

"Vả lại, Hoa hạ có một câu ngạn ngữ nói là hai hổ tranh chấp tất có một con bị thương! Chúng ta chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được!"

...

Ở trên một ngọn núi cách Thiên Chiếu thần cung mấy chục dặm.

"Ai! Không nghĩ tới cố gắng đuổi theo thế mà còn chậm một bước!"

Âu Dương Hàn nhìn vào khu phế tích ở xa xa kia, nhịn không được mà cảm thán nói.

"Cái tên này thật sự là quá hung hãn! Thế mà cũng đã đánh tới Thiên Chiếu thần cung rồi!"

"Trước đó hắn đã giết Bán Tàng Chân Nhất và Liễu Sinh Tuấn Giới, bây giờ lại khiêu chiến Vũ Hạc tiên nhân, hắn đây là có ý định giết sạch toàn bộ cao thủ của Đảo quốc mới bằng lòng bỏ qua hay sao?"

"Tuy rằng ta rất bội phục hắn thế nhưng đây rõ ràng không phải là một cái quyết định sáng suốt a!"

"Đúng vậy a! Lực lượng phòng vệ thứ nhất, thứ hai của Đảo quốc, toàn bộ đang trên đường di chuyển tới đây, coi như hắn có thể giết chết Vũ Hạc tiên nhân thì chỉ sợ còn phải đứng trước sự vây quét của binh lực gấp hai lần trước đó!"

Năm người đang nghị luận thì bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng mà Vũ Hạc đại tiên đột nhiên bùng nổ thì tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt:

"Không tốt! Chuyện gì đang xảy ra?"

"Khí tức của Vũ Hạc tiên nhân làm sao lại trở nên mạnh tới như vậy?"

"Vũ khí của Diệp thiếu tướng hình như cũng bị cướp đi!"

"Lần này nguy rồi!"

...

Sau khi năm người không hẹn mà cùng lúc thốt lên thì lúc này Vũ Hạc đại tiên đã khôi phục trở lại trạng thái đỉnh phong và cuối cùng cũng đã ra tay!

Chỉ thấy hắn nâng Thảo Trĩ Kiếm trong tay lên cao, hướng về phía Diệp Trần mạnh mẽ chém xuống!

Ầm ầm!

Mậu đạo kiếm quang màu đen quỷ dị xoẹt qua!

Dường như ngay cả không gian ở xung quanh rõ ràng cũng bị kiếm quang màu đen trông rất quỷ dị này xé rách!

Tốc độ của kiếm quang nhanh tới cực hạn, giống như xuyên thấu không gian, trong chớp mắt đã đánh tới trước mặt Diệp Trần!

"Lưu Ly Kim Thân!"

Diệp Trần không kịp suy nghĩ nhiều lập tức quát khẽ một tiếng, trên người đột nhiên dâng lên vòng ánh sáng vàng kim bảo hộ thân thể, đồng thời trực tiếp đánh ra một quyền hướng đón lấy đạo kiếm quang màu đen đang bay tới kia!

"Muốn chết!"

Vũ Hạc đại tiên thấy Diệp Trần lại dám lấy nhục quyền ra đón đỡ một kích từ Thần khí của mình, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ tức giận.

Ầm ầm!

Bạch bạch bạch!

Một quyền của Diệp Trần đón lấy kiếm quang của đối phương, lập tức nhịn không được mà lùi lại ba bước, trên nắm tay cũng xuất hiện một ít vết máu!

Diệp Trần thấy thế, lập tức nhướng mày, tuy rằng vết thương kia theo tâm niệm của hắn khẽ động sẽ nhanh chóng ngưng kết lại sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Phải biết, đây là lần đầu tiên từ khi Diệp Trần trọng sinh tới nay bị người dùng binh khí chém mà tổn thương!

Mà còn đang ở dưới tình huống thi triển ra Lưu Ly Kim Thân, thế mà vẫn còn bị người chém tổn thương!

"Không hổ là Thánh khí a!"

Diệp Trần không thể không âm thầm cảm thán, một kiện Thánh khí phối hợp với thực lực cảnh giới Kim Đan hậu kỳ của Vũ Hạc đại tiên, xem chừng đã có tư cách khiêu chiến với tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh bình thường!

Tuy nhiên, Diệp Trần không biết là so với sự kinh ngạc của hắn thì Vũ Hạc đại tiên lại vô vô vô cùng rung động.

Hắn đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, dưới một kích toàn lực của mình vậy mà chỉ có thể làm cho đối phương rách tí da?

"Không! Điều này sao có thể!"

Vũ Hạc đại tiên vừa sợ vừa giận ngay lập tức lại vung Thảo Trĩ Kiếm trong tay của mình hướng Diệp Trần chém tới! Uy thế còn mạnh hơn trước đó!

Diệp Trần cũng tự biết nhục thân của mình căn bản không thể chống lại mãi như vậy được, lập tức bàn tay lật một cái đã từ bên trong Càn Khôn Trạc kia lấy ra một thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa để đứng ra nghênh đón.

Hóa ra chính là thanh Thập Quyền Kiếm mà tại mấy ngày trước đây đoạt được ở trong tay Bán Tàng Chân Nhất!

Khanh!

Một tiếng va chạm bằng kim loại vang vọng đất trời, mặt đất xung quanh lại lõm xuống thêm lần nữa, bây giờ đã tạo thành một cái hố lớn rất sâu!

Đạp đạp!

Lần này, Diệp Trần chỉ lùi lại hai bước, hơn nữa không có chút tổn thương nào.

"Cái gì!"

Vũ Hạc đại tiên thấy thế thì đầu tiên là giật mình, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ mặt kinh thường, cười lạnh:

"Thập Quyền Kiếm sao? Ngươi đây là đoạt được từ trong tay thằng nhóc Bán Tàng Chân Nhất kia sao? Vậy ngươi có biết, Thập Quyền Kiếm và Thảo Trĩ Kiếm vốn là một thể không? Lão phu đã có thể thu hồi Thảo Trĩ Kiếm trong tay ngươi thì cũng có thể thu hồi lại Thập Quyền Kiếm này!"

Vũ Hạc đại tiên nói tới chỗ này, hai con ngươi bỗng nhiên ngưng tụ, "Thập Quyền Kiếm! Trở về!"

Theo tiếng quát to của Vũ Hạc đại tiên, thanh Thập Quyền Kiếm trong tay của Diệp Trần kia, vậy mà lần nữa thoát ra khỏi trong tay của hắn bay thẳng tới Vũ Hạc đại tiên!

"Không tốt!"

Nhóm người Âu Dương Hàn ở xa xa thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt.

Diệp Trần liên tiếp lấy ra hai kiện binh khí, đều bị đối phương dùng pháp môn quỷ dị thu về, thế thì còn đánh như thế nào nữa?

"Ha ha ha!"

Vũ Hạc đại tiên dễ dàng thu hồi được Thập Quyền Kiếm thì lập tức đắc ý cười ha hả, đáng tiếc còn chưa đợi tiếng cười của hắn kết thúc thì đột nhiên lại hét thảm một tiếng.

Hóa ra, Thập Quyền Kiếm kia bay trở về tới trước mặt Vũ Hạc đại tiên, bỗng nhiên đổi hướng vậy mà một kiếm chặt đứt cổ tay trái của hắn!

Cổ tay trái của Vũ Hạc đại tiên bị chặt đứt mà Bát Chỉ Kính ở trong tay cũng tự nhiên bay ra ngoài.

Sau đó thì một giọng nói đầy vẻ trêu tức đột nhiên vang lên, "Ngươi óc chó vãi nồi, chiêu thức giống nhau mà có thể sử dụng lần thứ hai đối với ta sao? Già rồi mà ngây thơ!"

Giọng nói vừa rơi xuống thì chẳng những Thập Quyền Kiếm trở về trong tay Diệp Trần một lần nữa mà ngay cả Bát Chỉ Kính cũng bị Diệp Trần bắt được.

P/S: Ta thích nào, Ủng hộ Kim Phiếu và TLT nha mọi người, đề cử 90 -100 nha........ ai chưa like FB thì like đi nha:D
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status