Trọng sinh tu tiên tại đô thị

Chương 617: Ngũ Thải Thấn Cáp


Thôn Thiên đỉnh chính là Tiên khí, chẳng những có thể luyện hóa vạn vật, bên trong còn có một vùng không gian.

Hơn nữa cùng với Càn Khôn Trạc khác biệt, Càn Khôn Trạch chỉ có thể để được vật chết trong đó, mà không cách nào thu vật sống và người sống vào trong đó, Thôn Thiên đỉnh thì lại có thể.

Đương nhiên, điều khiện tiên quyết là không bị chịu công kích từ bên ngoài, bằng không không gian bên trong cũng sẽ không ổn định.

Bên trong cấm địa của Dược Vương tông này tuy rằng có rất nhiều độc trùng độc thú, tuy nhiên linh trí đều không cao, chỉ cần Diệp Trần không chủ động trêu chọc thì chắc là sẽ không bị bọn chúng công kích.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị thả Thôn Thiên đỉnh ra để tiến vào bên trong trừ độc.

"Rống!!"

Chỗ sâu trong hang động vậy mà truyền đến một tiếng rít gào kinh khủng!

Toàn bộ hang động đều ầm ầm rung chuyển, độc trùng độc thú xung quanh ngay lập tức bị kinh hãi bay tán loạn, có hoảng hốt chạy bừa, vậy mà đánh về phía Diệp Trần.

Diệp Trần ngầm nói một tiếng rắc rối, đành phải vung Tử Quỳnh kiếm ở trên tay lên, đồng thời tế Tam Muội chân hỏa ra bắt đầu ra sức ngăn cản.

Bá bá bá!

Tuy rằng những con độc trùng độc thú này đằng cấp hầu như không cao, thế nhưng tất cả đều có chứa kịch động, hơn nữa số lượng đông đảo, cho dù Tam Muội chân hỏa của Diệp Trần có thể dễ dàng diệt sát bọn chúng, thế nhưng lại cũng đới tới càng nhiều độc trùng độc thú công kích trả thù hơn.

Càng đáng sợ hơn chính là Diệp Trần đã cảm ứng được khí tức kinh khủng ở sâu trong hang động kia cũng đang lặng lẽ hướng tới gần hắn!

"Rống!"

Phía dưới bỗng nhiên lại lần nữa phát ra tiếng cuồng hống, những độc trùng độc thú xung quanh kia ngay lập tức thi nhau chạy tứ tán lung tung.

Sau đó:

Ầm!

Một cái bóng đen khổng lồ, từ phía dưới đi ra đánh thẳng về phía Diệp Trần!

Diệp Trần tập trung nhìn vào, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm, "Lại là Ngũ Thải Thần Cáp danh xưng vạn độc chi Vương!"

Phải biết, cho dù là Tu Chân giới Ngũ Thải Thần Cáp này cũng rất là hiếm thấy, bình thường đều sinh trưởng lâu dài ở bên trong bí cảnh tuyệt địa nơi có đầy các loại chất độc.

Hơn nữa Ngũ Thải Thần Cáp này chẳng những kịch độc vông cùng, hơn nữa trời sinh tính cực kỳ lười biếng, rất nhiều Ngũ Thải Thần Cáp cả đời đều không bao giờ sẽ đi ra khỏi sào huyệt của mình một lần.

Nhưng là bọn nó có quan niệm về lãnh địa lại cực mạnh, một khi có kẻ địch bên ngoài xâm nhập thì sẽ trở nên cực kỳ bạo ngược!

"Khó trách trước đó những người của Dược Vương tông kia cũng không dám đuổi vào đây, xem ra bọn họ sớm đã biết sự tồn tại của Ngũ Thải Thần Cáp!"

"Hơn nữa con Ngũ Thải Thần Cáp trước mắt này chỉ sợ ít nhất cũng đã có công lực hơn ngàn năm, chính là Thiên Quân Hóa Thần như Bồng Lai Tiên giới nói, nếu bị nọc độc của nó gây thương tích, chỉ sợ cũng xong đời luôn!"

Ở trong chớp mắt, Diệp Trần đã nghĩ rõ hiểu ra được nguyen do trong đó, đồng thời cả người cũng không có rảnh rỗi, trực tiếp thi triển thần thông Súc Địa Thành Thốn là đã tránh đi được công kích của Ngũ Thải Thần Cáp.

Cùng lúc đó:

Sưu!

Một cái nọc độc màu đỏ thắm từ trong miệng của Ngũ Thải Thần Cáp phát ra, giống như một cái mũi tên trong nháy mắt đánh trúng vào trên vách đá một bên.

Xì xì xì ~

Một đám khói tắng lóe sáng, độc hoa độc thảo xung quanh vách đá kia trong nháy mắt cháy khô cả một mảng lớn, ngay cả trên vách đá kia cũng bị ăn mòn ra một cái hố sâu rất lớn!

"Tê ~ "

Ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này cũng không thể không hít vào một ngụm khí lạnh, âm thầm kinh hãi không thôi.

Độc lực của con Ngũ Thải Độc Cáp này mạnh đát vượt qua sự tưởng tượng của hắn, đừng nói hộ thể chân nguyên vô dụng, e là cho dù hắn thi triển Tam Muội chân hỏa cũng không thể hoàn toàn ngăn cản!

"Xem ra không thể đánh cận thân với con súc sinh này, chỉ có thể đánh xa!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần không do dự, ngược lại lao đầu vào chỗ sâu trong hang động!

Hắn bây giờ còn chưa thể rời khỏi cía huyệt động này, lui không thể lui cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không.

"Rống!!"

Ngũ Thải Thần Cáp kia thấy Diệp Trần vậy mà lao về phía sào huyệt của nó thì lập tức phẫn nộ gầm thét một tiếng, lúc này cũng đã đuổi theo.

Đáng tiếc, tốc độ của Ngũ Thải Thần Cáp không phải là sở trường, so với Diệp Trần thì càng thêm kém quá xa.

Thời gian ở trong nháy mắt, Diệp Trần cũng đã xâm nhập vào trong cái huyệt động này được mấy ngàn mét!

Mà để cho Diệp Trần cảm thấy kỳ quái là, càng đi vào chỗ sâu của huyệt động này thì độc thảo, độc trùng ngược lại càng ngày càng ít!

Hơn nữa, vậy mà bắt đầu xuất hiện rất nhiều linh hoa linh thảo hơn nữa tất cả đều là vật hiếm thấy!

"Long Đảm thảo! Thử Nhi quả! Tứ Hợp Hàn Hương! Lạc Linh Dao thảo!..."

Diệp Trần càng nhìn càng ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cuồng hỉ, "Đúng! Nhớ rõ trong sách cổ có ghi chép, vạn vật trong thiên hạ, tương sinh tương khắc, phàm là vật kịch độc, trong vòng trăm thước chắc chắn có vật khắc chế!"

"Nơi này một nửa là độc dược, một nửa lại là linh dược, coi là thật là làm cho người ta nhìn mà than thở!"

Sau khi âm thầm cảm khái một lát, Trong nội tâm Diệp Trần đột nhiên nghĩ tới, "Cũng đã đến đây rồi, không bằng thu tất cả những Linh hoa Linh thảo này lại, đợi sau khi trở về, nói không chừng có thể luyện chế ra được linh đan diệu dược tăng lên lực lượng thần hồn của Hi Nguyệt!"

Nói xong làm liền. Diệp Trần ngay lập tức bay nhào tới những linh hoa linh thảo ở trước mặt, cũng không cần biết bọn chúng có chủng loại gì, chỉ cần không phải độc dược, tất cả đều thu vào trong Càn Khôn Trạc.

Bá bá bá!

Trong một cái chớp mắt, Diệp Trần cũng đã thu trên trăm gốc Linh hoa Linh thảo.

Mà cùng lúc đó, Ngũ Thải Thần Cáp ở đằng sau cuối cùng cũng đã đuổi theo tới, sau khi nhìn thấy hành động của Diệp Trần thì lập tức cạp cạp kêu loạn lên, điên cuồng kêu lên đánh về phía Diệp Trần.

Mà Diệp Trần cũng không có liều mạng với hắn, lúc này tiếp tục hướng phía dưới phi như điên, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Ngũ Thải Thần Cáp, đồng thời cũng không có nhàn rỗi, những nơi đi qua, lại thu vào một nhóm lớn Linh hoa Linh thảo. Ngũ Thải Thần Cáp kia tức giận đến bụng nhô lên rất cao, đáng tiếc tốc độ của nó thực sự quá chậm, chỉ có thể bị Diệp Trần thả diều không ngừng.

Tuy nhiên, tiệc vui cũng chóng tàn, ngay khi Diệp Trần đang cướp bóc thì Tô Mạn trong ngực bỗng nhiên tỉnh lại:

"Ưm ~~ "

Trong miệng Tô Mạn phát ra một tiếng kêu rên rỉ đê mê lòng người, lúc này gương mặt xinh đẹp cũng kiều diễm ướt át, thân thể mềm mại hoàn mỹ cũng bắt đầu ở trong ngực Diệp Trần uốn éo không ngừng.

"Tiểu Trần, ta nóng quá...nóng quá..."

Diệp Trần lập tức không ngừng kêu khổ, lúc trước hắn đánh ngất xỉu Tô Mạn, thế nhưng cũng chưa có thể giải độc cho cô ta, bây giờ tỉnh lại lần nữa, độc tính đã đại phát!

Nếu như lại làm lại chiêu cũ đánh cô ta ngất xỉu một lần nữa, thân thể của cô ta chỉ sợ ăn không tiêu, kinh mạch không thể không nổ tung lên!

"Con cóc thối này vẫn luôn đuổi theo không bỏ, ta căn bản không có cách nào trừ độc giúp chị Mạn, bây giờ nên làm thế nào cho phải?"

Diệp Trần càng nghĩ càng không thể nghĩ ra được một cái biện pháp tốt nào, mà lúc này độc tính trong cơ thể của Tô Mạn đã đại phát, đã bắt đầu xé rách y phục của mình, lập tức cảnh xuân chợt để lộ!!

Trong lòng Diệp Trần cũng càng thêm nóng như lửa đốt, "Thực sự không được thì cũng chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, trước tiên xử lý con cóc thối này sau đó mới có thể yên tâm giải độc cho chị Mạn!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần đang định xoay người chủ động nghênh chiến Ngũ Thải Thần Cáp.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Ngũ Thải Thần Cáp ở xa đằng sau bỗng nhiên rống lớn một tiếng, trong tiếng kêu dường như hiện ra vẻ vội vàng.

"Ừm? Con cóc thối này làm sao đột nhiên cuống lên như vậy?"

Diệp Trần mơ hồ nhận ra cái gì đó, lập tức lại thâm nhập vào trong vài trăm mét, lập tức nhìn thấy phía trước vậy mà xuất hiện một tia sáng!

"Chẳng lẽ cuối huyệt động này lại còn có lối ra?"

Nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức cuồng hỉ.

P/S: Ta thích nào....chương 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status