Trọng sinh tu tiên tại đô thị

Chương 642: Dương Quốc Uy choáng váng!


Sau đó, chờ sau khi Dương Quốc Cường phản ứng lại, trực tiếp một cước đã Cao Kiến Nhân ngã lăn trên mặt đất, "Nói bậy nói bạ! Người đâu! Ném cái tên không biết sống chết này vào sông Thiên Giang cho cá ăn cho ta!"

Sau khi Dương Quốc Cường ra lệnh một tiếng, ngoài cửa lập tức có hai tên tráng hán mặc áo đen, mắt thấy sắp bắt Cao Kiến Nhân lại.

Nhưng mà vào đúng lúc này, giọng nói của Diệp Trần đột nhiên vang lên, "Chờ một chút! Để hắn nói rõ lời vừa rồi ra cho ta!"

Dương Quốc Cường nghe được lời này của Diệp Trần thì vẻ mặt lập tức trắng bệch, vội vàng cười theo nói:

"Diệp tiên nhân, cái tên này tự biết phạm phải lỗi lớn thì lại vu cáo liên quan lung ta lung tung, hắn nói không phải là thật a!"

Nói xong lời này, Dương Quốc Cường lập tức hướng về phía hai tên tráng hán áo đen kia nháy mắt.

Hai người kia đều là cận vệ của Dương Quốc Cường, võ công tu vi thì không cần phải nói, tự nhiên hiểu ý của ông chủ nhà mình là gì, lập tức đưa tay đặt ở trên huyệt vị trọng yếu của Cao Kiến Nhân, muốn lặng lẽ đánh ngất xỉu hắn, tránh cho hắn lắm lời.

Tuy nhiên, hai người kia đang định động thủ bỗng nhiên ngực thi nhau cảm thấy đau xót, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó đánh trúng, ngay lập tức bay ngược ra ngoài.

"Dương Quốc Cường, ta nói, để cho người này nói ra cho rõ ràng, như thế nào? Ngay cả lời nói của ta ngươi cũng dám không nghe?"

Sau khi Diệp Trần tiện tay đánh bay hai người, liếc qua Dương Quốc Cường, lạnh lùng mở miệng nói.

Dương Quốc Cường cảm nhận được sự tức giận trên vẻ mặt của Diệp Trần, lập tức dọa đến toàn thân run lên, suýt chút nữa thì ngất đi, vội vàng khom người nói:

"Không dám! Không dám! Diệp tiên nhân hiểu nhầm! Tôi chỉ là...tôi chỉ là cảm thấy người này nói năng bậy bạ, lời nói của hắn ta là không đáng tin!"

Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:

"Có phải là nói bậy bạ không đáng tin hay không ta tự có quyết đoán, ngươi đứng sang một bên cho ta!"

"Vâng vâng!"

Dương Quốc Cường không dám chống lại, đành phải ngoan ngoãn thối lui sang một bên.

Cao Kiến Nhân kia lúc này cũng phản ứng lại, Dương Quốc Cường vừa rồi rõ ràng chính là muốn giết hắn diệt khẩu!

Vừa nghĩ đến đây, Cao Kiến Nhân lập tức lăn một vòng tới trước mặt Diệp Trần, sau đó ngồi dậy quỳ xuống dập đầu như giã tỏi, nói:

"Diệp tiên nhân! Tôi nói! Tôi sẽ nói ra toàn bộ! Thật ra thì mọi chuyện nhằm vào Phỉ Phỉ tiểu thư đây, tất cả đều là Dương tổng bảo tôi đi làm, việc này thật không liên quan gì tới tôi a!"

Trang Phỉ Phỉ ở một bên đột nhiên chen lời nói:

"Dương tổng mà ngươi nói, là Dương Quốc Uy tổng giám đốc điều hành công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng sao?"

Cao Kiến Nhân vội vàng cuống quít gật đầu, "Đúng vậy! Phỉ Phỉ tiểu thư còn nhớ đến, trước đó Dương tổng muốn cô đi tiếp một người khách quan trọng của công ty nhưng đã bị cô từ chối không? Sau đó Dương tổng tuy rằng mặt ngoài không nói gì thêm, nhưng kỳ thật rất là nổi nóng, cảm thấy cô làm mất thể diện của hắn, sau đó để cho tôi nghĩ biện pháp chăm sóc dạy bảo cô thật tốt, bằng không dựa vào tôi chỉ là một tên giám đốc, làm sao dám làm khó xử cô trắng trợn như thế?..."

Sau khi Cao Kiến Nhân một năm một mười nói chuyện này ra, sắc mặt của Dương Quốc Cường ở một bên lập tức thay đổi lớn, có đến vài lần muốn cắt ngang lời nói của Cao Kiến Nhân, nhưng khiếp sợ sự uy nghiêm của Diệp Trần, sửng sốt không dám mở miệng.

Sau khi Diệp Trần nghe xong, nhìn về phía Trang Phỉ Phỉ, "Hắn nói có đúng như vậy không?"

Trong đôi mắt Trang Phỉ Phỉ hiện lên một vệt hận ý, gật đầu nói:

"Thật đúng là có việc này! Lúc ấy tôi còn cảm thấy khó hiểu, Dương tổng từ trước đến nay luôn thích sĩ diện, tại sao lại bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế? Không nghĩ tới! Thật sự không nghĩ tới a!"

Lúc này, Dương Quốc Cường ở một bên đã không thể ngồi yên, dù sao thì Dương Quốc Uy cũng là em trai rột của hắn a!

"Diệp tiên nhân, người này nhìn qua chính là hạng người gian trá, không thể dễ dàng tin tưởng hắn a!"

Diệp Trần liếc qua Dương Quốc Cường, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, "Việc này đơn giản! Mời vị Dương tổng kia tới đây, hỏi một chút là biết!"

"Cái này..."

Dương Quốc Cường lập tức rất là do dự, lấy hắn hiểu rõ đối với tính cách của em trai hắn thì việc này tám chín phần mười thì hẳn là thật!

Hơn nữa lấy tính tình ngang ngược kiêu ngạo trước sau như một của em trai hắn thì nếu không biết thân phận của Diệp Trần thì thật đúng là sợ rằng sẽ gặp phải xui xẻo.

Ngay vào lúc Dương Quốc Cường đang xoắn xuýt, Diệp Trần chỉ Cao Kiến Nhân đang quỳ trên mặt đất, "Ngươi đến gọi điện thoại cho hắn, nếu như những gì ngươi nói là sự thật thì ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng nhỏ!"

Cao Kiến Nhân nghe thấy vậy thì lập tức vội vàng dập đầu nói lời cảm ơn, hắn coi như đã nhìn ra, cho dù đối với thân phận của Diệp Trần, từ đầu tới giờ hắn vẫn đoán không ra, nhưng tuyệt đối là một tồn tại siêu cấp trâu bò, ngay cả Dương Quốc Cường ở trước mặt người này đều không dám thở mạnh.

Vì bảo trụ tính mạng của mình, hắn cũng chỉ đành đẩy Dương Quốc Uy ra.

Chẳng mấy chốc, Điện thoại gọi thông, Ca Kiến Nhân mở loa to điện thoại ra, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của một người đàn ông trung niên đang thở hổn hển lại còn xen lẫn tiếng thở dốc của một cô gái, "Tao bây giờ đang bận, có chuyện gì? Nhanh nói!"

Hai mắt Cao Kiến Nhân hơi đảo một cái vội vàng cười nịnh nói:

"Dương tổng, tin tức tốt a! Trang Phỉ Phỉ đã đáp ứng tất cả yêu cầu, ngài để cho ta làm chuyện này đã xong rồi!"

Đầu điện thoại bên kia lập tức truyền đến tiếng nói tràn ngập sự vui mừng của Dương Quốc Uy, "Chuyện này là thật? Con quỷ nhỏ kia thật sự đã đáp ứng? Ha ha ha!"

"Trang Phỉ Phỉ cái con quỷ nhỏ này! Cũng dám sĩ diện với tao, còn tưởng rằng cô ta không chịu khuất phục, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn nhận sai sao?"

"Nhìn xem đi, không được bao lâu, con quỷ nhỏ không biết nghe lời này sẽ ngoan ngoãn leo lên trên giường của tao! Hắc hắc hắc!"

Nói đến đây, đầu điện thoại bên kia truyền đến một tiếng va chạm của nhục thể, cùng với tiếng thở gấp của một cô gái....

Coi như thằng ngu cũng có thể đoán được, Dương Quốc Uy lúc này đang chơi một loại vận động nào đó ở trên giường.

Trang Phỉ Phỉ ở một bên nghe được những lời này thì ngay lập tức tức giấn đến toàn thân thân thể mềm mại phát run lên.

Mà Dương Quốc Cường thì một mặt vẻ đau thương, trong lòng thầm nói một tiếng:

"Xong!"

Chẳng mấy chốc, ở dưới sự ra hiệu của Diệp Trần, Cao Kiến Nhân tiếp tục mở miệng lừa dối nói:

"Dương tổng, việc này tuy rằng đã đàm phán thành công, thế nhưng Trang tiểu thư có một điều kiện, ngài nhất định phải tự mình đến thì cô ta mới bằng lòng ký kết, ngài xem..."

Đầu điện thoại bên kia, Dương Quốc Uy lập tức rất là không kiên nhẫn, "Làm sao mà phải rắc rối như vậy?"

Cao Kiến Nhân lại một phen nói cạn lời, Dương Quốc Uy cuối cùng cũng đáp ứng tới, "Được rồi, được rồi, ngươi nhắn địa chỉ tới đây cho ta, ta làm xong bên này sẽ lập tức đi tới!" Cùng lúc với giọng nói rơi xuống, Dương Quốc Uy lại bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, mà tiếng thở gấp của cô gái kia cũng trở nên dồn dập hơn.

Lại qua một lát:

"A ~~ "

Sau khi một tiếng thét chói tai qua đi, đầu điện thoại bên kia cuối cùng khôi phục bình tĩnh, hiển nhiên là đã xong việc.

Ba người Trang Phỉ Phỉ sớm đã nghe tới mặt đỏ tía tai, những người còn lại tất cả cùng đều hiện ra vẻ mặt đầy xấu hổ.

...

Lại đợi thêm khoảng nửa giờ, vị tổng giám đốc điều hành công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng này cuối cùng cũng chạy tới.

"Phỉ Phỉ tiểu thư, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a!"

Dương Quốc Uy đi vào phòng khách, liếc mắt đã thấy được Trang Phỉ Phỉ quốc sắc thiên hương, hai mắt lập tức ứa ra dâm quang.

Dương Quốc Uy đang muốn đi tới thì bỗng nhiên lại có một người ở một bên xông ra, trực tiếp bước nhanh về phía trước, sau đó chính là một bàn tay:

"Đậu má con mẹ nó..."

Dương Quốc Uy lập tức giận dữ, tuy nhiên khi hắn nhìn thấy rõ ràng người trước mặt đánh hắn, trong nháy mắt liền ỉu xìu, "Anh, anh cả, làm sao anh lại ở chỗ này?"

Dương Quốc Cường trừng hai mắt một cái, gần như muốn phun ra lửa, "Nghiệt chướng! Ngươi cũng dám ở sau lưng ta, làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như thế này, thực sự là tức chết ta rồi! Còn không tranh thủ thời gian quỳ xuống hướng Trang tiểu thư dập đầu nói xin lỗi cho ta!"

Dương Quốc Uy lập tức choáng váng, che lấy mặt, không cam lòng nói:

"Anh cả, anh nói cái gì đó? Không sai, là em muốn chỉnh cô gái này, thế nhưng cô ta chẳng qua chỉ là một cái con hát mà thôi, anh cần gì phải tức giận với em tới mức như vậy?"

P/S: Ta thích nào....chương 1
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status