Trọng sinh tu tiên tại đô thị

Chương 99: Giết đến tận cửa đi!


Sợ Phi Yên lập tức bị dọa đến liên tục lùi lại, nhưng là lui lại đến chỗ vách núi, đằng sau đã không thể lui được nữa, lập tức tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong đầu không tử chủ được hiện ra bóng dáng của một người thiếu niên,

"Nếu như có hắn ở đây thì tốt..."

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

Sở Phi Yên chờ một lúc, phát hiện chính mình cũng không có bị những tên ác đồ kia xâm phạm, ngược lại bên tai truyền đến từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết, vội vàng mở hai mắt ra kiểm tra, vừa lúc nhìn thấy những người kia toàn bộ bay ra ngoài, nặng nề ngã ra đằng sau hơn mười mét, mắt thấy là không sống được nữa.

Mà ở trước mặt của nàng, bóng dáng để cô ta tưởng nhớ, không biết đã xuất hiện ở đây từ khi nào.

"Diệp sư..."

Người này chính là Diệp Trần!

Sau khi hắn từ bên trong không gian cấm chế đi ra, trong nháy mắt cảm ứng được được tình huống bên trong Âm Phong cốc, thế là vội vàng chạy tới.

"Ngươi là ai! Cũng dám đối nghịch với Quỷ Linh tông chúng ta?"

Người đàn ông trung niên kia thấy thủ hạ của mình, toàn bộ bị người này đánh chết, lập tức bị dọa cho liên tục lui lại, nhịn không được ngoài mạnh trong yếu giận dữ hét lên. Đáng tiếc, Diệp Trần liếc cũng không có liếc hắn một cái, trực tiếp thuận tay vỗ một cái, một đạo khí kình chân nguyên đánh qua,

"Bành!"

Người đàn ông trung niên kia mới còn oai phong lẫm liệt, trong nháy mắt bị đánh bạo thể, hóa thành một đám thịt nhão mà chết.

"Diệp sư, ngài nhanh mau cứu sư phụ của ta, sư phụ ta hắn sắp không được rồi!"

Sau khi Sở Phi Yên kịp phản ứng, lập tức hướng về phía Diệp Trần khóc lóc kể lể.

Diệp Trần không thể không nhướng mày, vội vàng bước nhanh đi tới trước mặt Cổ Thuần Dương không rõ sống chết, trực tiếp truyền một đạo chân nguyên vào trong cơ thẻ của hắn.

"Khụ khụ khụ!"

Cổ Thuần Dương lập tức ho khan một hồi, người ngược lại là rất nhanh tỉnh táo lại, nhưng long mày của Diệp Trần nhíu chặt hơn.

Thương thế của Cổ Thuần Dương quá nặng, sinh cơ trong cơ thể đã tuyệt, trừ khi bây giờ ăn vào thánh dược chữa thương trong Tu Chân giới, bằng không coi như Diệp Trần, cũng không có cách cứu sống nổi.

"Lão cổ, trong lòng ngươi còn có chuyện gì không yên tâm? Hoặc là có tâm nguyện nào chưa hoàn thành, ta nhất định giúp ngươi làm được!"

Diệp Trần cũng không có quanh co lòng vòng, trực tiếp đối với Cổ Thuần Dương nói ngay thẳng vào vấn đề.

Nếu như không phải hắn, cứ nhất định phải để Cổ Thuần Dương mang chính mình đến đây, cũng sẽ không gặp phải của của Quỷ Linh tông!

Nếu như hắn từ bên trong đi ra sớm một chút nữa, có lẽ bị kịch này cũng sẽ không xảy ra...

Cho nên, đối với Cổ Thuần Dương, Diệp Trần nhiều ít vẫn có chút áy náy.

Cổ Thuần Dương hiển nhiên cũng biết chính mình không còn sống được bao lâu nữa, bật cười lớn, nói:

"Cổ Thuần Dương ta sống hơn nửa đời người...khụ khụ, có thể quen biết được nhân vật thần tiên như Diệp sư, đời này đã là đủ! Thế nhưng...khụ khụ, chuyện duy nhất mà ta không yên tâm, chính là đồ nhi này của ta, mong rằng...mong rằng....Diệp sư có thể thay ta...chiếu cố một chút!"

Sau khi nói xong lời này, Cổ Thuần Dương đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, kéo tay Sở Phi Yên, nhét vào trong tay Diệp Trần, sau đó nghẹo đầu, hoàn toàn tắt thở...

"Sư phụ!!"

Sở Phi Yên lập tức hét lớn một tiếng, bởi vì cảm xúc quá kích động, vậy mà cũng ngất xỉu hôn mê.

"Ai!"

Diệp Trần thấy thế, không thể không thở dài một hơi, đánh phải một tay đưa thi thể của Cổ Thuần Dương gánh ở trên vai, một tay ôm Sở Phi Yên, hướng bên ngoài Âm Phong cốc đi ra.

...

Lúc chạng vạng tối, ở bên cạnh một cái hồ nước nhỏ,

Sở Phi Yên ôm một cái chum nhỏ để đựng tro cốt, đã khóc ròng rã hơn hai giờ, hai mắt sưng lên giống như quả đào.

Diệp Trần đứng ở một bên, lẳng lặng chờ đợi, đợi đến khi Sở Phi Yên khóc cũng đủ rồi, lúc này mới lên tiếng nói:

"Cô có biết sào huyệt của Quỷ Linh tông ở nơi nào không? Ta đi diệt bọn hắn, vì sư phụ cô báo thù!"

Sở Phi Yê nghe được điều này, tinh thần lập tức chấn động, tuy nhiên sau đó lại vẻ mặt buồn bã lắc đầu,

"Ta không biết..."

Diệp Trần sớm đã đoán được kết quả này,

"Không sao, vậy ta trước tiên đi tìm Gia Dung Vũ kia, lại lấy hắn dẫn dụ Linh Trí thượng nhân xuất hiện! Gia Dung thế gia chính là gia tộc đệ nhất tại tỉnh Tây Tạng, không khó tìm lắm!"

Sở Phi Yên vội vàng nói ngay:

"Ta và ngài cùng đi!"

Diệp Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không có từ chối.

Dù sao lấy thực lực hôm nay của hắn, bảo vệ Sở Phi Yên cũng là thừa sức.

...

Lúc hai người trở lại thành phố SA, đêm cũng đã rất khuya.

Đúng như Diệp Trần dự liệu, Gia Dung thế gia ở tỉnh Tây Tạng có thanh danh hiển hách, tùy tiện ở trên đường cái kéo một người lại hỏi sẽ biết địa chỉ của Gia Dung gia.

Ở phía bắc thành phố SA, ở một nơi ngoài cùng ngoại ô, có một ngôi nhà cổ khổng lồ, chiếm diện tích tới mấy chục mẫu!

Nghe nói, đây là nhà cổ của Gia Dung thế gia, đã truyền thừa mấy trăm năm, tuy nhiên đã từng lấy khoa học kỹ thuật hiện đại cải tạo qua, coi như là một cái trang viên có phong cách xưa và nay kết hợp rất sang trọng.

Chỉ là cửa lớn của trang viên này, đều được chế tạo từ hợp kim, rộng hơn mười mét, cao ba bốn mét!

Hơn nữa ở cửa chính, không chỉ có một đội bảo vệ có dáng người to lớn, ở hai bên trong cửa lớn còn có hai con sư tử rất lớn được chế tạo từ đồng nguyên chất!

Hai người từ trên xe taxi xuống, Diệp Trần nhìn về phía Sở Phi Yên ở một bên,

"Lát nữa đao kiếm không có mắt, cô có chắc chắn sẽ đi vào cùng ta không?"

Sở Phi Yên không do dự chút nào,

"Ta chắc chắn!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu,

"Vậy thì tốt, ở sau lưng tôi, tôi sẽ tự bảo vệ an toàn cho cô!"

Nói xong, Diệp Trần từ từ hướng cái cửa lớn rất hoành tráng kia đi tới.

"Nhóc con từ đâu tới, nơi này không phải chỗ mày có thể chơi đùa, mau mau chút đi!"

Hai người vừa mới đi tới gần cách cửa lớn khoảng mười mét, trong phòng an ninh ở cửa ra vào, đã có một tên bảo vệ đi ra, hướng về phía hai người mắng chửi.

Diệp Trần cứ như không nghe thấy lời của hắn, ngược lại vẫn hướng cửa lớn từ từ đi tới.

"Này! Thằng nhóc con! Mày nghe không hiểu tiếng người đúng không?"

Nhân viên an ninh kia thấy Diệp Trần không nghe thấy lời cảnh cáo của hắn, lập tức tức giận đến không chịu được, lập tức lao về hướng Diệp Trần đánh tới.

"Cút ngay cho ta!"

Nhân viên bảo vệ lao tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp vươn tay ra bắt lấy đầu vai của Diệp Trần, sau đó dùng lực hất lên, muốn ném Diệp Trần bay ra ngoài.

Nhưng mà, thiếu niên nhìn như gầy yếu này, thế mà không hề động đậy một chút nào!

"Hừ!"

Diệp Trần liếc nhìn cũng không có liếc hắn một cái, đầu vai trực tiếp hơi chấn động một chút,

Ầm!

Nhân viên bảo vệ kia lập tức bị đẩy lùi ra ngoài, ngã ngửa ra đằng sau hơn mười mét, kêu rên một hồi không thôi.

Mấy tên nhân viên bảo vệ khác ở trong phòng an ninh, lập tức ý thức được có chuyện xảy ra, lập tức thi nhau cầm dùi cui điện, từu trong phòng an ninh lao ra,

"Nhóc con từ đâu tới, cũng dám tới Gia Dung thế gia nháo sự!"

"Chán sống đi!"

"Bắt lại cái thằng nhóc con không biết trời cao đất rộng này lại cho ta!"

...

Mọi người kêu gào, thi nhau giơ dùi cui điện hướng Diệp Trần lao đến, nhưng mà không đợi bọn họ lao tới trước mặt, cảnh tượng tiếp theo, lập tức khiến bọn hắn nhìn trợn tròn đôi mắt.

Chỉ thấy, Diệp Trần bỗng nhiên cúi người một chút, một tay nắm lấy chân trước của con sư tử lớn được làm từ đồng nguyên chất kia, sau đó nâng lên!

Ầm ầm!

Con sư tử đồng kia năng tới bốn năm ngàn cân, thế mà được hắn lấy một tay nang lên!

"Cái gì! Ta không có nhìn lầm a?"

"Ông trời ơi...! Sư tử bằng đồng kia nặng gần năm ngàn cân, thế mà được hắn dùng một tay nâng lên?"

"Đây là người hay là quỷ?"

...

Vốn là còn kêu gọi nhiều bảo vệ, lập tức dọa đến tè cả ra quần, lộn nhào tránh ra xa một bên.

P/S: Ta thích nào...ủng hộ tử linh thạch hoặc ai muốn ủng hộ Kim Phiếu thì sang truyện Hệ Thống Chưởng Môn nha, truyện này tạm thời chưa cần Kim Phiếu lắm a....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status