Trùng sinh chi nha nội

Chương 359: Công ty Hoa Phạm gặp rắc rối

Doãn Xương Huy sáng suốt chấp nhận, lại tức giận sự “kiêu ngạo” của Trang Hoa Dương, cũng liễn điều tra một cách cẩn thận. Không điều tra không vội vàng, điều tra một cái thì ra một đống vấn đề.

Đầu tiên, chỉ là một vài thứ cần điều tra viết trong đơn kiện công ty vật liệu xây dựng Vĩnh Hưng.

Công ty Hoa Phạm kiên quyết nói vật liệu công ty Vĩnh Hưng giao đến chất lượng có vấn đề, nghi ngờ có hàng giả, trước đây, lúc điều tra giải quyết, cũng có đưa ra một vài chứng cứ. Nhưng công ty Vĩnh Hưng cương quyết không thừa nhận, lại còn nói là công ty Hoa Phạm nói dối.

Doãn Xương Huy điều tra biết được, vật liệu kiến trúc công ty Hoa Phạm đưa ra chính không phải là của công ty Vĩnh Hưng đưa đến, mà là hàng loại hai từ nơi khác mang đến, cương quyết đổ lên đầu công ty Vĩnh Hưng. Muốn phâm biệt làm rõ tình hình này thực ra cũng không khó.

Chỉ là mọi người đều e ngại thế lực của Trang Hoa Dương, ai cũng không muốn tìm hiểu mà thôi.

Công ty Vĩnh Hưng nóng nảy, cũng liền tìm đến một vài mối quan hệ, thông qua Tòa án tỉnh mà gây áp lực xuống cho Tòa án ở thành phố. Thế này mới ép được Tòa án trưởng viên thành phố Phong Như Ý giao án này cho Doãn Xương Huy.

Trên căn bản, Doãn Xương Huy mỗi tuần đều thông báo tình hình tiến triển của vụ án này cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn vốn không định về Đại Ninh. Bất kể thế nào, chỉ là một án kinh tế, số tiền cũng khá lớn, cũng không làm khó được cho Trang Hoa Dương. Chờ hắn ta phát giác tình hình không ổn, tự nhiên sẽ nhượng bộ và thỏa hiệp.

Nhưng Doãn Xương Huy trong điện thoại hôm qua gọi đến lại nói có một tình hình khác điều này khiến Liễu Tuấn trở nên cảnh giác, quyết định về Đại Ninh và hợp kế cùng Doãn Xương Huy.

Hiển nhiên, tình hình này chưa được xác minh, Doãn Xương Huy nói trong điện thoại cũng không rõ ràng, Liễu Tuấn lại không tiện xuất diện để Khương Lão tiên sinh biết được. Dù sao cũng chỉ là xin nghỉ vài ngày, không cần thiết phải lộ quá nhiều chi tiết vụ án.

Tuy nhiên, chỉ giới thiệu vụ án đơn giản như thế này, đã khiên cho mặt mày Lão phu tử nhăn nhó lại rồi.

“ừ, thương nhân bây giờ, càng ngày càng không có tâm đức rồi!”

Câu nói này, Liễu Tuấn lấy cơ không được tốt lắm. Có vẻ như bản thân hắn, cũng chính là một thương nhân ẩn hình, hình như còn có chút lòng công đức.

“thế, cậu định về giúp bạn cậu thế nào đây?”

“Đương nhiên là tranh chấp công bằng rồi, phải điều tra đến cùng.”

Liễu Tuấn nhanh chóng giả bộ oai phong lẫm liệt.

“ừ… thế thì tốt! Vậy cậu về đi!”

Lão phu tử rất hài lòng với thái độ này.

… …

Gặp mặt Doãn Xương Huy, không phải ở quán rượu nhỏ đó nữa rồi. Nơi đó cách Tòa án thành phố gần quá, bàn về tình hình vụ án có chút không an toàn lắm.

“Đến khách sạn Phù Dung đi, nghe nói thức ăn ở đó rất ngon...”

Thấy Liễu Tuấn đặc biệt từ thành phố Nam Phương về đây, Doãn Xương Huy cung rất cảm động. Bạn bè đã như thế, bản thân mình lòng dạ không thể hẹp hòi được. Hắn và Lý Uyển làm việc đã được vài năm rồi, bố mẹ hai bên không cần bọn họ gánh vác, trong túi vẫn còn có chút tiền riêng.

“Được. Hôm nay anh là cường hào.”

“Hì hì, Phi Phu mới chính là cường hào ấy… có hai lương mà!”

Lý Uyển cười trêu nói.

“Vậy để tôi mời vậy.”

Phi Phi hoàn toàn không khái niệm gì về đồng tiền, ngay lập tức mở miêng đáp.

Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu.

Tiểu nha đầu trong túi có vài đồng là tiêu hoang ra vẻ đại gia.

Tuy nhiên cụ thể mà nói, trong bốn người thì Phi Phi đúng là người rộng rãi nhât, Đại Hải béo không dám bỏ ra nhiều tiền, mỗi tháng hai ba nghìn tệ mà thôi. Nhưng mà thời kí đầu những năm 90, đây cũng là một khoản tiền không nhỏ rồi. Một tháng mà bằng cả nửa năm thu nhập của người ta.

Chỉ có Liễu Tuấn, là một sinh viên, thật đúng là “giai cấp vô sản”.

Tuy nhiên hắn vẫn có chiếc Santana cũ nên không thế gọi là tầng lớp nghèo nàn cơ cực được!

Khách sạn lớn Phù Dung mới khai trương không lâu, nằm cách quảng trường thương nghiệp Phi Mã đang xây dưng không xa. Nghĩ đên quảng trường thương nghiệp lớn nhất thành phố Đại Ninh, đầu tư khách sạn xem ra cũng có mắt nhìn đây.Quảng trưởng Thiên Mã sau khi xây dựng xong, Lưu lượng khách cực kì lớn nhất định sẽ mang đến cho khách sạn một nguồn khách lớn, cũng có thể coi là tiên cơ chiếm lĩnh thị trường.

Năm khách sạn khác mới khai trương của Công ty liên doanh khách sạn Thu Thủy, trong đó có một khách sạn cũng ở gần quảng trường Thiên Mã.

Lẽ ra thành phố Đại Ninh dù là thành phố trực thuộc tỉnh, những đặt trong cả nước mà nói, vẫn chưa thể coi là một thành phố lớn tuyến một được. Theo sách lược Hắc Tử định ra chiếm giữ thành phố lớn tuyến một, sau đó mới là thành phố tuyến hai vốn chưa đến lượt thành phố Đại Ninh. Điều này cũng chính là nỗi buồn của mọi người.

Một đoàn bốn người, đi chiếc Santana cũ nát vui vẻ đến khách sạn Phù Dung. Không ngờ việc làm ăn của khách sạn rất tốt, là thứ bảy, tất cả các gian đều được đặt cả rồi.

“nếu không chúng ta đổi đến chỗ khác đi!”

Doãn Xương Huy có chút xấu hổ,

“Không sao, ăn ở đại sảnh cũng được. Tìm chỗ nào thanh tĩnh một tí ngồi xuống không sợ người ta nghe thấy đâu.”

Liễu Tuấn thấy cũng không sao cả.

Lý Uyển và nghiêm Phi cũng rất tán thành.

Doãn Xương Huy đang khó xử, mọi người nói như vậy bèn cảm thấy rất vui vẻ.

“Liễu Tuấn, anh gọi thức ăn đi.”

Tìm được một bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, Xương Huy đưa thực đơn ra.

Liễu Tuấn cũng không khách khí, gọi vài món đặc sản ở đó, vài thứ đồ uống, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng hết sức thoải mái.

Từ Văn Hòa và Ngụy Sơn ngồi ở cách đó không xa.

“Xương Huy, anh nói quảng trường Thiên Phi công ty Hoa Phạm là doanh nghiệp chủ thầu?”

Liễu Tuấn liền ăn bốn bát cơm, lấp đầy ngũ tạng mới uống nước một hớp rồi hỏi.

“Ừ, công trình chủ thể đều là do bọn họ xây dựng.”

“Nói thế này, Trang Hoa Dương thế lực thật không yếu rồi.”

Quảng trường Thiên mã là do chính phủ đích thân bao thầu, Hoa Phạm là một công ty tư nhân, tất nhiên không thể được quyền bao thầu vị trí thuận lợi đầu tiên. Nhưng quảng trưởng Thiên Mã nằm trên địa bàn của thành phố Đại Ninhm Trang Hoa Dương dựa vào Hồ Vi Dân cây lớn này, miếng thịt béo nhất tất nhiên phải rơi vào bát ông ta rồi.

“Mọi người đều nói, Trang Hoa Dương là phú hào số một thành phố Đại Ninh mà.”

Doãn Xương Huy nói.

Liễu Tuấn mỉm cười: “Thủ đoạn ăn quỵt của hắn ta, phú hào số một e chỉ là hư danh!”

Doãn Xương Huy nhíu mày nói: “Vì sao những người buôn bán lại tham đến mức đáng ghét thế nhỉ? Thật không thể hiểu bọn họ cần nhiều tiền như thế để làm gì?”

Ha ha, cái giọng điệu này giống Khương Lão tiên sinh không sai chút nào.

Nghiêm Phi liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, trộm cười không thôi.

Cô ấy mặc dù không biết Liễu Tuấn rốt cuộc có bao nhiêu gia sản, cũng vẫn không quan tâm đến vấn đề này. Nhưng cũng biết, Liễu Tuấn rất giàu. Chỉ không nghe lời bình “tham ghê” của xương Huy, trong lòng Liễu Tuấn cảm thấy thế nào.

Ở dưới bàn, Liễu Tuấn nắm chặt lấy tay Nghiêm Phi, dùng ngón tay mân mê lòng bàn tay cô ấy, cười nói với Doãn Xương Huy: “Đừng có nóng vội vui mừng, người buôn bán phải biết nhẫn nại, không phải ai cũng vô lương… thôi nói tình hình vụ án đi.”

Doãn Xương Huy nhắc nước lên uống một hớp, nói: “vụ án này, tình hình rất rõ ràng. Công ty Hoa Phạm nợ người ta mà không trả.”

“Vậy anh phán cho họ trả tiền không phải là xong rồi ư?”

Nghiêm Phi nói chen vào.

Tuy cô ấy không quan tâm những việc như này, nhưng nghe mấy lần rồi, nên đại khái là cũng có biết.”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Doãn Xương Huy hiện lên một sự phẫn nộ: “vụ án này rất đơn giản, nhưng Tòa án cứ bắt tôi phải cẩn trọng…”

Liễu Tuấn cười nói: “Điều này cũng bình thường mà, một phú hào ai cũng không muốn đắc tội.”

“Hơ, phú hào này à, tiền có được cũng chẳng sạch sẽ gì đâu.”

Doãn Xương Huy phẫn nộ.

Lý Uyển liền gắp cho hắn một miếng, cười khuyên: “Xương Huy, bố không phải vẫn dạy là gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh hay sao? Hơn nữa bạn bè nói chuyện với nhau, cũng không cần phải tức giân, có điều gì thì nói điều ấy là được rồi.”

Liễu Tuấn Không để ý đến nỗi tức giận của Xương Huy, hai hàng lông mày cau lại, hỏi: “Ví dụ như thế nào?”

“Ví dụ, công trình công ty Hoa Phạm bao thầu, rất nhiều chỗ bòn rút nguyên liệu, hiền tượng hàng giả có nhiều. Lúc điều tra vụ án này, tôi đến tận nơi bọn họ làm kiểm tra, lấy một vài mẫu, kết quả chả có cái nào hoàn toàn hợp tiêu chuẩn.”

Liễu Tuấn mặt lại càng nhăn vào.

“Quảng trường Thiên Mã cũng thế à?”

“Tôi chủ yếu lấy mẫu từ quảng trường Thiên Mã đấy.”

“Vậy lúc anh lấy mẫu ở đấy, bọn họ có biết không?”

“Một số biết một số không.”

“Vì sao thế?”

Doãn Xương Huy nói: “Lúc mới đầu, tôi bảo bọn họ mang mẫu đến, kết quả kiểm nghiệm hoàn toàn hợp cách. Nhưng tôi không tin, bèn tự mình đi lấy về, kết quả kiểm nghiệm với mẫu bọn họ mang đến thì khác nhau quá lớn. Lúc mang hai mẫu này ra, tôi thông báo cho công ty Hoa Phạm. Đợi kết quả kiểm nghiệm có, tôi sợ không đủ sức thuyết phục lắm, hoặc là lúc kiểm nghiệm có sự sai lệch, lại đi lấy thêm vài mẫu nữa, cũng không thông báo cho bọn họ. Kết quả vẫn như thế, không đạt tiêu chuẩn.”

Liễu Tuấn nghĩ một lát rồi hỏi: “Chủ yếu là ở mặt nào?”

“Chất lượng xi măng kém, hàm lượng sắt thép không đạt tiêu chuẩn, còn những nguyên liệu phụ trợ khác, tình hình chất lượng không đạt tiêu chuẩn càng nghiêm trọng.”

Doãn Xương Huy nói rõ từng tí một.

Chất lượng công trình không đạt tiêu chuẩn, là một vấn đề hết sức hiện thực, cũng là một bệnh khó chữa của ngành kiến trúc trong nước. Ngoài doanh nghiệp xây dựng vô lương tâm ra, sự chuyển bao thầu từng công trình cũng là một trong những nguyên nhân. Số lần chuyển giao nhiều, mỗi lần chuyển tay, là kiếm được một khoản tiền, lông dê ở trên người dê, cuối cùng lúc thi công, cắt bớt nguyên liệu, hàng giả xuất hiện thật là không thể tránh khỏi.

Không làm thế này, công trình bao thầu xây dựng cuối cùng bị hụt vốn.

Nhưng không, “định luật” này áp dụng với Trang Hoa Dương và công ty Hoa Phạm không hợp lý. Bọn họ không phải tiếp nhận công trình từ “hai con đường buôn lậu”, cứ coi là thi công hoàn toàn theo tiêu chuẩn thiết kế, không gian lợi nhuận bình thường nhất định là có. Làm thế này thật là tham đến nỗi đáng ghét, muốn một nhát cắn hết mỡ ra.

“Xương Huy, tình hình này, cậu có báo với bí thư Doãn không? Hay là báo với lãnh đạo Tòa án các cậu?”

“Tạm thời thì chưa. Kết quả kiểm nghiệm cũng mới có không lâu, tôi muốn nghe ý kiến của anh trước.”

Doãn Huy Xương rất chân thành nói.

Liễu Tuấn gật đầu, châm thuốc, trầm ngâm suy nghĩ.

Bỗng nhiên, đằng xa có âm thanh cãi vạ vong đến, chỉ thấy bảy tám chàng trai đang hét vào mặt một nhân viên phục vụ, trong đó có một hai người tính khí nóng nảy, thậm chí đã vén tay áo lên…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status