Trùng sinh chi nha nội

Chương 488: Công tử Thiệu

Mát-xa của khách sạn Phù Dung, giống như hầu hết mát-xa ở khách sạn khác, thịt hay là chay đều do khách hàng lựa chọn. Mọi người đều đã biết tính Tuấn thiếu, nên cũng không đề nghị chọn thịt.

Đến phòng mát-xa, lại gặp phải đám của tên mặt mụn.

Cũng chẳng hiểu tại sao, tên mặt mụn rất phản cảm với đám của Liễu Tuấn, có lẽ là do cảm thấy quá tự hào về bản thân mình, đám tiểu tử mạt hạng ở ngoài đến này đáng lẽ phải nhường đường cho những công tử của thành phố Đại Ninh mới đúng. Vốn dĩ là đám của Liễu Tuấn đến trước, nhân viên phục vụ đã sắp xếp cho họ một phòng lớn. Tất cả có tám người, không làm thế nào nhét vào trong một phòng được, người phục vụ phải xếp cho họ vào một phòng đôi đã nối thông hai phòng với nhau.

Phòng lớn như vậy chỉ có một mà thôi.

Vừa vặn đám người của tên mặt mụn cũng từng bảy tám người, và cũng đòi căn phòng này.

“Này, tiểu thư, sắp xếp cho chúng tôi vào một gian lớn đi.”

Tên mặt mụn nói với người phục vụ.

Nhân viên phục vụ là một cô gái mặt tròn tầm mười tám mười chín tuổi, cười rất ngọt, vội nói: “Xin lỗi tiên sinh, ở đây chúng tôi chỉ có một gian lớn, những quý khách này đã đến trước rồi, hay là....Hay là chúng tôi sắp xếp cho mọi người ở hai phòng sát nhau có được không?”

“Mẹ kiếp, cô ít lời thôi, tiền của chúng nó là tiền, tiền của ông mày thì không phải là tiền à?”

Tên mặt mụn vẫn nói chuyện xấc xược như vậy, hơn nữa vừa rồi nốc bốn chai Lafite vào, làm cho “sức sống” của hắn càng tràn trề hơn! Trong lời nói của hắn không chỉ nhằm ám chỉ khách sạn, mà còn ám chỉ cả nhóm Liễu Tuấn nữa.

Liễu Tuấn lại hơi chau mà, cảm thấy người này thật quá đáng, dường như cố tình làm khó họ. Giống như trước kia có thù gì với nhau vậy, làm cho anh ta cảm thấy rất ngạc nhiên.

Gặp phải người khách thế này, cô gái mặt tròn không biết nên xử lí thế nào.

“Con mẹ mày, mày nhanh nhanh lên một chút, để cho các ông mày đợi lâu như vậy....”

Tên mặt mụn đập bàn rầm rầm, nói không kiêng nể gì.

“Này, phục vụ, sao vẫn chưa gọi người mát-xa đến?”

Trần Hoài Nghĩa ở trong phòng cũng cảm thấy đợi lâu, thúc giục.

“Vâng vâng, tiên sinh đợi một chút, chúng tôi sẽ cho người đến ngay...”

Cô gái mặt tròn lại vội vàng cười nói với Trần Hoài Nghĩa.

“Làm gì thế, xếp chỗ cho chúng tao đi đã!”

Tên mặt mụn hét lên vào mặt cô gái.

“Tiên sinh, thật tình xin lỗi, việc này chúng tôi không thể quyết định được....Hay là, mời anh đợi một lát, tôi...Tôi sẽ đi gọi giám đốc của chúng tôi đến....”

Cô gái mặt tròn lắp bắp.

“Giám đốc mà cô nói là con bé ngực to mông to họ Trịnh mà cô bảo chứ gì....Được, cô gọi cô ta đến mát-xa cho ông đây, tất cả mọi thứ đều thương lượng được hết!”

Tên mặt mụn cười to dâm đãng, những người đàn ông khác cũng cười lớn lên. Xem ra trong đám người này, người đứng đầu là tên mặt mụn, chỉ là không biết hắn là thiếu gia ở đâu đến.

“Không không, tôi đi mời ông chủ của chúng tôi đến...”

Cô gái mặt tròn vừa nói, vừa hốt hoảng chạy ra ngoài.

Trịnh Hinh Liên bình thường đều đối xử tốt với những nhân viên phục vụ của cô ấy, cô gái mặt tròn thấy tên mặt mụn nói vậy, sợ rằng giám đốc Trịnh sẽ chịu thiệt, không dám đi gọi cô ấy, mà đi gọi ông chủ Trịnh của khách sạn Phù Dung.

“Tiểu Kim, hay là thôi đi vậy? Hai phòng gần nhau cũng là được rồi, chẳng sao...”

Lúc này, một cô gái bên cạnh tên mặt mụn nói.

Cô gái này chừng hơn hai mươi tuổi, mặt mũi trông cũng xinh xắn, chỉ là đánh son phấn đậm quá, mắt xanh lè, làm mất đi sự đẹp đẽ vốn có của cô ta.

Thanh niên thường không biết sử dụng những cái vốn có của mình, cũng chẳng trách được họ.

Chỉ có điều cô ấy đang khuyên giải, nhưng lời nói lại đầy vẻ khiêu khích, nên hiệu quả ngược lại với những gì mong muốn.

“Sao, em khinh anh à?”

Tên mặt mụn nổi đóa lên, đi thẳng vào trong phòng, nói với Liễu Tuấn: “Này, thương lượng chút, đổi phòng có được không?”

Người này dù có huênh hoang đến mấy thì cũng có thể nhận ra được người đứng đầu của đối phương là Liễu Tuấn, khí độ của anh ta không giống với những người còn lại, vì thế nhất định địa vị của anh ta phải cao hơn những người khác.

Liễu Tuấn liếc nhìn hắn ta, cảm thấy hơi buồn cười.

Anh ta nghĩ như vậy, trên mặt đột nhiên nở nụ cười, trong sự ngơ ngác còn có cả ngạc nhiên nữa. Trình Tân Kiến và mấy người khác cười và lắc đầu.

Tên mặt mụn là loại không ra gì, nhưng có lẽ đã ỷ thế nhà giàu quen rồi, nên tung hoành ngang ngược, không biết trời cao đất dày ra sao. May mà Liễu Tuấn cũng nhân nhượng, nếu là người khác, có lẽ đã đánh nhau từ lâu rồi.

Nụ cười trên gương mặt Liễu Tuấn trong mắt tên mặt mụn lại là “tà ác”, nụ cười đó làm cho máu nóng trong người tên mặt mụn bốc lên hừng hực.

“Mẹ kiếp, ông mày bỏ tiền ra không được hay sao? Nói đi, phải bao nhiêu tiền thì mày mới đổi?”

Tên mặt mụn nói, móc từ trong túi áo ra một xấp tiền, chừng hai ba nghìn, vỗ vỗ trong tay, nghiêng mắt nhìn Liễu Tuấn,

“Này, nói giá đi chứ! Một nghìn có đủ không? Tao không tin trên đời này có việc không dùng tiền giải quyết được!”

Điều làm cho hắn tức không phải vì không có được căn phòng này, mà là vấn đề thể diện. Từ lớn đến bé chưa từng bị ai bắt nạt, đột nhiên giờ lại bị một đám “người tỉnh lẻ” coi khinh như vậy, thật không thể chịu nổi!

Việc này sắp sửa biến thành một cuộc so giàu sang rồi. Liễu Tuấn không hề muốn mình cũng móc trong túi ra một đám tiền, sau đó hai người đốt cho vui.

Liễu Tuấn xua xua tay, quay đầu đi.

Vương Bác Siêu đứng dậy, đi đến trước mặt tên mặt mụn, nói: “Đi ra ngoài!”

“Cái gì cơ?”

Tên mặt mụn ngỡ mình nghe nhầm, trừng mắt.

“Cút!”

Lời của Vương Bác Siêu như sấm dậy bên tai!

Trong đám người của Liễu Tuấn, Vương Bác Siêu cục cằn nhất. Khi trong phòng biểu diễn, Vương Bác Siêu đã rất tức giận rồi, chi đội Vương làm sao có thể bao dung thêm với hắn ta được nữa?

“Mày....Mày, con mẹ mày muốn chết à? Mày biết ông đây là ai không.....ối.....”

Tên mặt mụn giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Vương Bác Siêu mắng, không ngờ bị anh ta giơ tay lên bóp cổ, liền không nói gì được nữa.

“Tiểu tử, dù mày là thằng khốn ở đâu đến, đừng có làm loạn ở chỗ này....Nếu không thì ông đánh cho mày chết....”

Vương Bác Siêu nhìn thẳng vào mắt tên mặt mụn, lạnh lùng nói.

Tên mặt mụn cũng được coi là cao lớn, cao hơn Vương Bác Siêu một ít, bị Vương Bác Siêu bóp chặt cổ, mặt đỏ bừng lên, miệng mặc dù đang há hốc cố gắng thở, nhưng không nói ra được một chữ nào.

“Này, các người làm gì thế? Mau buông tay ra! Đúng là chẳng có vương pháp gì nữa....”

Người đàn ông mặc đồ Âu hét lên.

Mấy tên bạn của tên mặt mụn cũng chạy ầm vào trong phòng mát-xa, khí thế hừng hực. Nhưng đáng tiếc trong phòng mát-xa chẳng có vũ khí gì hết.

Vương Bác Siêu đẩy tay ra đằng trước, tên mặt mụn loạng choạng lùi về sau mấy bước liền, đâm vào người đàn ông mặc đồ Âu, may mà mấy tên đồng bọn giơ tay ra đỡ kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ ngã dúi dụi.

Tiêu Kiếm Tiêu Vũ cùng đứng dậy, thành một hàng với Vương Bác Siêu.

“Cút hết ra ngoài đi, đừng có ở đây tự chuốc họa vào thân!”

Vương Bác Siêu nói, nhưng không định ra tay thêm nữa.

Liễu Tuấn nhìn sang Đường Thắng Châu, Đường Thắng Châu lắc đầu, cười khổ hạnh nói: “Thế giới giờ đây đúng là đầy bọn chẳng biết trời cao đất dày, thật là mất hứng quá!”

“Đừng chấp với bọn trai trẻ làm gì! Thôi đi!”

Liễu Tuấn cười đáp.

Đường Thắng Châu phát buồn bực.

Người đó cũng chẳng qua hơn hai mươi tuổi mà thôi, vậy mà cứ mở miệng ra là “không chấp với bọn trai trẻ”, thật là già đời.

“Được đấy, bọn mày dám đánh tao, đánh được lắm!”

Tên mặt mụn thấy thế trận của ba người Vương Bác Siêu, biết rằng nếu mình tiếp tục động thủ, thì nói không chừng sẽ bị đánh chết thật, chỉ đành cắn răng chửi thề, vừa chửi vừa lùi ra.

“Mấy tên khốn nhà quê các ngươi, không biết sự lợi hại của ông mày, nếu có gan thì đừng có chạy!”

Mấy người đàn ông còn lại không ai nói gì, chỉ dùng ánh mắt đầy cảm thông nhìn vào mấy người “ngoại địa” không biết tự lượng sức mình. Ánh mắt của hai người con gái đi cùng đầy sự thích thú khi nhìn thấy cảnh này.

Mấy tên ngốc này, thật không biết là đã động vào ai rồi sao?

Người đàn ông đồ Âu quay ra nhìn một người đi cùng, người đó biết ý, lấy ra một “cục gạch đen sì”, đứng nép vào một bên gọi điện thoại.

Loại điện thoại di động đời đầu này, năm nay đã có mặt ở thành phố Đại Ninh, đám người giàu có tất nhiên phải đi đầu trong công cuộc sắm sửa.

Vừa đúng lúc đó, ông chủ Trịnh của khách sạn Phù Dung đã đích thân đi đến, vừa thấy tên mặt mụn, sắc mặt biến đổi hẳn, sợ đến độ chạy nhanh tới, hai tay giơ rõ dài ra, nụ cười cố rặn ra trên khuôn mặt đầy những thịt.

“Kim thiếu, chào anh chào anh...”

Ai biết được rằng ông chủ Trịnh không đến thì còn đỡ, vừa đến, tên mặt mụn vốn còn chút kinh sợ, giờ như cá gặp nước. Hắn không làm gì được Liễu Tuấn, nhưng biện pháp với ông chủ Trịnh thì không thiếu.

Cái khách sạn này của ông không thể rời đi đâu được phải không?

“Ông chủ trịnh! Ông giỏi lắm! Thiệu Kim Hoa tôi chưa từng ê chề thế này trong khác sạn đâu......Chỉ có cái khách sạn Phù Dung này của ông là giỏi thôi, ông mày đây muốn một căn phòng mát-xa cũng không được!”

Thiệu Kim Hoa hầm hầm mặt nói với ông chủ Trịnh.

Liễu Tuấn và Đường Thắng Châu đưa mắt nhìn nhau, và cùng lắc đầu.

Tiếng nói của tên Thiệu Kim Hoa này vốn là hơi chói tai, giờ đây hắn cố tình gằn giọng xuống, nghe thật lùng bùng trong lỗ tai.

Liễu Tuấn cười, lông mày hơi nhíu vào một chút.

“Con trai của Thiệu Anh?”

“Có khả năng là vậy, có điều trông không giống lắm.”

Đường Thắng Châu ngay lập tức đã nhớ ra.

Thiệu Anh là bí thư khu ủy khu Thiên Mã thành phố Đại ninh, nghe nói lần này bầu cử có khả năng được bầu làm phó thị trưởng, chủ quản công tác của thành phố Đại Ninh. Đường Thắng Châu đã ở thành phố Đại Ninh từ lâu, nên về cơ bản cũng đã biết về những cán bộ lãnh đạo chủ chốt của thành phố Đại Ninh.

“Mặt công tử Thiệu đầy những trứng cá, đương nhiên không giống với cha của anh ta rồi. Thiệu Anh cũng là người đẹp trai lắm đấy!”

Liễu Tuấn cười.

Đáng tiếc rằng tiếng của họ cố giằn xuống rất thấp, ở bên ngoài lại ồn ào, vì thế không ai nghe thấy. Nếu không thì Thiệu Kim Hoa nghe thấy hai người họ nói một cách thoải mái lại trào phúng thế này về cha anh ta, thì có là người ngốc đến thế nào chăng nữa cũng có thể đoán ra hai người này không phải là người bình thường.

Công tử Thiệu rất thích nói câu “mày có biết ông già tao là ai không?” với người khác, và từ trước đến giờ chẳng xảy ra chuyện gì cả, trong khu Thiên Mã, đương nhiên cái biển bí thư khu ủy không phải là trò đùa. Lâu dần cũng thành quen. Nhưng anh ta không bao giờ nghĩ rằng nếu như có một ngày, người nào đó cũng nói với anh ta một câu y hệt “mày có biết ông già tao là ai không?” thì anh ta sẽ phải phản ứng thế nào. Vì thế anh ta cứ dương dương tự đắc vênh mặt với ông chủ Trịnh.

Đương nhiên, lí do đám người của công tử Thiệu đã bị một vố bẽ mặt rồi mà vẫn không đi, đứng đầy ở cửa, chủ yếu là do phải “giám sát” mấy tên không biết trời cao đất dày trong căn phòng này, không để chúng chạy thoát.

“Kim thiếu bớt giận, Kim thiếu bớt giận.....Mong Kim thiếu nể mặt Lão Trịnh tôi đây, đừng chấp nhặt nữa được không?”

Ông chủ Trịnh không ngừng xin lỗi Thiệu Kim Hoa, rồi lại thò dài cổ nhòm vào trong phòng, muốn xem xem ai là người khách có mắt mà không tròng, dám động đến thiếu gia này.

Đường Thắng Châu và Liễu Tuấn ngồi ở trong, người của ông chủ Trịnh béo, cổ lại không đủ dài, kém hơn cổ của hươu cao cổ, nên không nhìn rõ lắm.

“Hì hì, Lão Trịnh à, ông nói thì hay lắm....ông có biết người ta đối xử thế nào với Kim thiếu không? Bóp chặt vào cổ của Kim thiếu, rồi nói rằng đánh cho chết....”

Người đàn ông mặc đồ Âu cười lạnh lùng liên tiếp.

Nét mặt của ông chủ Trịnh tái mét thật rồi.

Khi ông ta đến, vẫn còn tưởng chỉ là cãi vã chút thôi, vậy thì mình xuất hiện, rồi xin lỗi Thiệu công tử, có lẽ có cơ hội hòa giảng, không ngờ công tử Thiệu lại chị nhiều “ấm ức” đến vậy, đúng thật là họa lớn rồi.

Vị công tử Thiệu này, là người vốn được chiều chuộng, làm sao chịu nhục như thế này? Có lẽ lúc này anh ta đã đi gọi người rồi, mấy người khách trong phòng gặp đen đủi thì không nói, đến cả khách sạn của ông ta cũng chịu vạ lây.

“Kim thiếu, hiểu nhầm hiểu nhầm thôi, những người khách bên trong có lẽ là không biết uy danh của Kim thiếu, nhất định là hiểu lầm thôi....Kim thiếu, thế này đi, chúng ta vào trong đó xem sao, bảo họ xin lỗi anh, được không?”

Ông chủ Trịnh vừa nói, cũng không đợi Thiệu Kim Hoa nói đồng ý hay không, đã lắc lư tấm thân béo của mình, lách vào trong phòng.

“Ôi chà, là chủ nhiệm Đường....”

Đường Thắng Châu là khách quen của khách sạn Phù Dung, Trịnh Trạch Dương nhất định biết anh ta, cũng biết rằng quan chức của anh ta là chủ nhiệm, nhưng ở đơn vị nào thì không rõ lắm. Liễu Tuấn đứng dựa lưng vào cửa, Trịnh Trạch dương chưa nhận ra anh ta.

“Chủ nhiệm Đường, sao lại nảy sinh hiểu lầm với Kim thiếu...Ôi chà, tôi nói với ông cái này, oan gia dễ giải không dễ kết đâu, Kim thiếu không phải là nhân vật bình thường, anh ta là....”

“Là con trai của bí thư Thiệu!”

Liễu Tuấn nói lạnh lùng.

“Vị này là....Ôi chà, là Liễu tiên sinh à.....Thật vinh hạnh quá....sao, Liễu tiên sinh biết lai lịch của Kim thiếu ư?”

Trịnh Trạch Dương giờ mới nhận ra Liễu Tuấn, lần trước Liễu Tuấn ra tay trượng nghĩa ở khách sạn Phù Dung, đánh đuổi cháu của Trang Hoa Dương Trương Dũng Thịnh, quen Trịnh Trạch Dương, về sau cũng thỉnh thoảng đến khách sạn Phù Dung làm khách, hai người đã quen nhau.

“Tôi đoán thôi.”

Trịnh Trạch dương nhìn về ngoài cửa, rồi thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Đường, Liễu tiên sinh, tính của công tử Thiệu không được tốt, hai là, hai vị cố gắng nể mặt tôi, hòa giải việc này đi?”

Liễu Tuấn cười, nhìn sang Đường Thắng Châu, không nói gì.

Đường Thắng Châu cũng cười nói: “Được thôi, ông là ông chủ của khách sạn Phù Dung, ông đã bảo hòa giải thì hòa giải thôi, ông đi nói với họ, bảo họ đi xa một chút, đừng có làm ầm ỹ phiền người ta ở đây nữa, thế là xong!”

Trịnh Trạch Dương ngay lập tức ngớ người, không nói được gì nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status