Trùng sinh cực sủng minh vương phi

Chương 109: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam U Niệm dẫn đám người Trương Lâm vào thành Lạc Nhật, bởi vì khoảng cách giữa tòa thành này quá xa kinh thành phồn thịnh cho nên vẫn luôn mang dáng vẻ xa xưa kèm theo chút cảm giác mông lung, lúc trước xây dựng Vô Tình các ở thành Lạc Nhật là vì muốn bảo vệ Y Cốc, bảo vệ người nhà.

Trong rừng sâu núi thẳm, cổ mộc che trời, che lấp thời gian. Vì khu rừng kia nhìn quá âm trâm đáng sợ lại thần bí khó lường, hơn nữa theo cách nói của dân bản xứ có rất ít người dám vào khu rừng này, dù có vào cũng không thấy đi ra. Nguyên nhân chính khiến mảnh đất này ngăn cách cùng bên ngoài vì bên trong rừng rậm là đầm lầy. Hắc Ám Sâm Lâm âm trầm khủng bố, bên ngoài có cực ít người dám tiến vào. Ngẫu nhiên cũng sẽ có người to gan xông vào, có điều cuối cùng lại bị đầm lầy ngăn cản. Xuất phát từ bản năng sống còn nên mọi người sẽ không đến, dần dần không bao giờ đặt chân đến nữa.

Lam U Niệm dẫn mọi người vào Hắc Ám Sâm Lâm, nàng có thể cảm nhận được cảm giác căng thẳng của mọi người, nàng sẽ không lên tiếng an ủi mà tiến về phía trước không nói một lời. Sau lưng, mọi người chăm chú nhìn theo bước chân của nàng, rất sợ đi nhầm một bước sẽ bị khu rừng nuốt chửng, trở thành một đống xương trắng.

Khi bọn họ đến gần trung tâm rừng rậm mới phát hiện ở đó đã có một nam tử đứng đợi từ lâu, nhìn không mấy đẹp nhưng thân hình rất rắn chắc, khí tức âm trầm, màu da rám nắng, chỉ cần lẳng lặng đứng đó, cũng đã là cảnh đẹp đặc biệt khiến người ta sôi trào.

Khi nam tử kia nhìn thấy Lam U Niệm, sắc mặt băng hàn đó lộ ra chút ấm áp cùng vui vẻ.

Lam U Niệm đi đến trước mặt nam tử, nhu thuận cười gọi "Nhị ca!"

Trên người Quỷ Nhị còn mang theo sát khí tản mát lúc huấn luyện, nhưng khi ở trước mặt Lam U Niệm hắn lúc nào cũng là vị Nhị ca ngây ngốc chân chất, khi Quỷ Nhị mỉm cười gọi "Tiểu sư muội!" khí chất ủ dột đó lập tức thay đổi. Trong giọng nói tràn ngập yêu thương.

"Sao Nhị ca lại đợi ở chỗ này?" Lam U Niệm nhìn cẩm y đơn bạc trên người Quỷ Nhị, rừng núi sâu thẩm luôn lạnh hơn bên ngoài, cho dù thân thể Quỷ Nhị rất tốt, nhưng người làm muội muội như nàng vẫn phải sót mà lên tiếng trách cứ.

Quỷ Nhị cười hắc hắc lộ ra hàm trăng trắng tinh, không thèm để ý đến y phục trên người nói "Nhận được thư nói tiểu sư muội đến, cho nên ta tới chờ muội!"

Lam U Niệm cười cười, chỉ mười mấy người đứng ở phía sau: "Là bọn họ!"

"Toàn bộ đều muốn huấn luyện sao?" Quỷ Nhị không xác định hỏi lại, bởi vì hắn nhìn thấy trong đám người đó có cả Lam Khúc và Lam Vũ, hai người này là tỳ nữ thiếp thân của tiểu sư muội, bình thường nàng rất yêu quý bọn họ, nếu các nàng bị thương mất mạng không biết tiểu sư muội lại đau lòng cỡ nào?

Lam U Niệm nhìn Lam Khúc và Lam Vũ đứng trong một đám nam nhân, hôm nay cả hai đều thay đi váy ngắn màu xang mà mình thích, mặc trang phục nam tử màu đen, nhìn qua cũng có anh khí riêng, ánh mắt không có nhút nhát chỉ có khát vọng trở nên mạnh mẽ.

"Ừ, không cần lưu tình, đối xử như nhau!" Lam U Niệm nói xong thì đi đến trước mặt các thị vệ.

"Mấy ngày tới chính là ngày các ngươi tiếp tục huấn luyện, từ lúc các ngươi bước chân vào đây cuộc chiến đã bắt đầu." Lam U Niệm khoác tay đứng ở đó còn muốn làm cho người ta tin phục hơn cả nam tử: “Ở chỗ này nếu các ngươi không cố gắng hết sức rất dễ mất mạng, ta huy vọng lúc ra khỏi đây vẫn nhiều người như thế này!”

"Dạ!" Kiên định đồng thanh đáp, khiến một đám chim chóc trên cây kinh sợ bay đi.

Hôm nay nàng mặc hắc y bó sát người, mái tóc đen thật dài buộc lại sau lưng, nhìn lên giống như nam tử chân chính, không có bất kỳ lời nói nào cùng Quỷ Nhị chậm rãi tiến vào huấn luyện.

Ngày đầu tiên huấn luyện trường bào, nơi được chọn để chạy bộ là nơi gập ghềnh uốn lượn, cho nên độ khó tăng lên rất nhiều, quan

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.1 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status