Bậc thầy thẻ bài

Chương 252: Cái thứ Hentai* nhà anh!



Editor: Nguyetmai

(*) Là cụm từ chỉ truyện tranh, phim hoạt hình 18+ của Nhật Bản.

Thành phố Thanh Minh.

Trong cửa hàng.

Sau khi ăn một bữa đu đủ thịnh soạn với Tiểu Bạch, Lục Minh lại lười biếng nằm trên ghế, thỉnh thoảng lại lật người, rất thư thái.

Ồ...

Đã mấy ngày rồi

Thông báo của hiệp hội chiến sĩ năng lượng cũng sắp đến.

Anh vẫn luôn chờ đợi.

Nhưng đúng lúc này, anh bỗng cảm thấy ngực nóng lên.

Ế...

Hửm?!

M* kiếp!

Chẳng lẽ do đồ ăn ban nãy…

"Tiểu Bạch."

"Dạ."

"Em có cảm thấy nóng nóng không?"

"Không ạ."

Tiểu Bạch nghi ngờ liếc nhìn sư phụ, nóng nóng gì chứ?

"Không có gì."

Lục Minh ngẩng đầu.

Ồ.

Có thể là bị nắng chiếu vào.

Anh đổi góc nằm, quả nhiên đỡ hơn.

Mà giờ khắc này.

Trong cửa hàng, hai thẻ gốc đang điên cuồng phát sáng, điên cuồng chuyển gạch và… điên cuồng làm bài thi.

"Tại sao tôi phải làm thứ này chứ?!"

Tiểu Tiểu Kiếm vô cùng bất mãn.

"Tao không yêu cầu cao, chỉ cần mày đạt là được."

Lục Minh thở dài.

Cho dù kinh nghiệm của tên này phong phú, nhưng nó là linh thể, linh thức hơn người của linh thể khiến nó có năng lực tư duy hơn người, chắc cũng dễ đạt điểm chuẩn mà nhỉ?

"Thứ này thật sự có tác dụng ư?"

Tiểu Tiểu Kiếm rất hoài nghi.

"Đương nhiên."

Lục Minh thản nhiên: "Rất lâu rất lâu về trước, tao quen một cung thủ, mũi tên mà anh ta bắn ra, thậm chí còn có thể khúc xạ, có thể bắn liên tục, giết địch trong tích tắc!"

"Rất mạnh."

"Bởi vì tinh thông hình học, anh ta xuyên trời xuyên đất xuyên không gian, từng càn quét một phiên bản... À không phải, càn quét một thời đại..."

"Câu cửa miệng của anh ta chính là - Hình học đơn giản…"

Lục Minh đầy hoài niệm.

"Thật hay giả vậy?"

Tiểu Tiểu Kiếm rất hoài nghi, chợt thở dài một tiếng: "Nhưng tôi không hứng thú với thứ này, cậu không thể ép mọi người đều trở thành nhà toán học."

Cũng đúng.

Lục Minh suy nghĩ rồi nói: "Vậy mày có hứng thú với sách gì?"

"…"

Tiểu Tiểu Kiếm trầm ngâm chốc lát: "Những thứ dưới giường cậu?"

Lục Minh: "…"

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Anh kéo Tiểu Tiểu Kiếm ra đánh một trận no đòn.

Mày nói xem.

Có phải mày đê tiện quá mức rồi không?

Bị đánh ít quá hả?

...

Tiểu Tiểu Bạch liếc nhìn Tiểu Tiểu Kiếm bị đánh, lại nhìn chủ nhân đáng yêu của mình, lập tức cảm thấy cuộc đời như nở hoa…

Soạt soạt!

Xem ra sau này nó không được trở nên giống Tiểu Tiểu Kiếm.

Phải học theo lời của chủ nhân!

...

Mà giờ khắc này.

Thành phố Thanh Minh.

Cuối cùng Triệu Vân Sơn cũng đến một khách sạn nào đó.

"Xin chào."

"Xin hỏi là Triệu Vân Sơn ư?"

Lý Hạo Nhiên khẽ gật đầu.

"Đúng vậy."

Triệu Vân Sơn trầm giọng nói.

"Anh phù hợp với xét duyệt của hiệp hội chuyên gia thẻ kiếm của chúng tôi, vì vậy, những yêu cầu cơ bản của chuyên gia thẻ kiếm nhất mạch của chúng tôi mà tôi gửi cho anh, anh đã xem qua chưa?"

Lý Hạo Nhiên hỏi.

"Tôi xem rồi."

Triệu Vân Sơn không chút do dự.

Yêu cầu này quá đơn giản!

Anh ta cho rằng, chuyện có thể dùng tiền giải quyết thường không phải là vấn đề!

Còn những thứ khác, anh ta là kiếm tu năm sao đỉnh cao, càng không thành vấn đề! Anh ta chỉ muốn biết, chuyên gia thẻ kiếm nhất mạch này rốt cuộc có thể đưa anh ta đi xa hơn không!

Nhất mạch này thật sự có thể giúp anh ta bù đắp những thiếu sót về thiên phú kiếm đạo không đủ của mình ư?

Chị gái... thật sự có thể bù đắp cho nhau ư?

Bí thuật... thật sự tồn tại sao?!

Anh ta biết, đầy là lần cuối cùng anh ta liều mạng.

Nếu lần này thất bại, chuyên gia thẻ kiếm cũng không thể cứu chữa cho anh ta, e là chỉ có thể quay về một cách thê lương, kế tục đế quốc thương mại hàng nghìn tỷ của mình!

Đây là sự sỉ nhục!

"Vậy…xin mời tu luyện lại."

Vẻ mặt của Lý Hạo Nhiên nghiêm túc.

"Được."

Triệu Vân Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.

Ầm!

Kiếm thai của anh ta tan biến.

Không tự hủy, không nổ tung, mà dùng một phương thức đặc biệt lan tỏa toàn bộ năng lượng có trong kiếm thai đến căn phòng khách sạn này.

Lập tức, năng lượng trong căn phòng tăng hơn gấp hàng nghìn lần!

"Đây là..."

Lý Hạo Nhiên kinh ngạc.

Bí thuật tu luyện lại!

Theo như lời đồn, bí thuật này có thể làm tiêu tan năng lượng của trung tâm nghề nghiệp, đồng thời tạm thời lưu giữ trong khoảng khắc. Như vậy thì sau khi tu luyện lại, người ta có thể hấp thu năng lượng và nhanh chóng tiến bộ!

Nhưng...

Bí thuật này mới chỉ nghe đồn, không ngờ, sư đệ này...

Ngầu quá!

Không hổ là đại gia!

Vù...

Kiếm thai tiêu tan.

Hơi thở thuộc về năm sao trên người Triệu Vân Sơn lập tức biến mất, cùng lúc đó, anh ta bắt đầu xây dựng lại trung tâm nghề nghiệp dựa theo hướng dẫn trên sách.

Một tấm thẻ bài đã nhanh chóng ngưng tụ thành hình ở trước mắt.

Vù...

Năng lượng vô tận ùa vào!

Năng lượng của thẻ gốc chợt bắt đầu tăng nhanh.

Một trăm điểm!

Hai trăm điểm!

Ba trăm điểm!

...

Chín trăm điểm!

Một nghìn điểm! Hai sao rồi!

Tuy nhiên...

Năng lượng vẫn đang tăng nhanh.

Ba nghìn điểm!

Năm nghìn điểm!

Tám nghìn điểm!

Mười nghìn điểm! Ba sao rồi!

...

Soạt!

Soạt!

Năng lượng tiếp tục ùa vào.

Lúc này đây, năng lượng không tăng lên nữa, mà nó đã biến thành tôi luyện đơn thuần, ba sao sơ cấp, ba sao trung cấp, ba sao cao cấp, ba sao đỉnh cao...

Như vậy.

Những năng lượng kia mới trở nên nhạt hơn một chút.

Mà lúc này, ly trà trong tay Lý Hạo Nhiên thậm chí còn chưa uống hết.

Ồ.

Tên nhà giàu chết tiệt!

"Ừm..."

"Vẫn chưa thể ngưng tụ thẻ gốc."

Triệu Vân Sơn hơi tiếc nuối.

Đáng tiếc.

Nếu không một lần đột phá bốn sao chắc cũng không thành vấn đề.

"..."

Khuôn mặt của Lý Hạo Nhiên vẫn không thay đổi.

Vậy là sau khi tu luyện lại, vẻn vẹn hơn mười giây, tên này đã đạt tới ba sao đỉnh cao rồi ư?! Đây lại còn là vì không hiểu ngưng tụ thẻ gốc? Đám nhà giàu thật là... tùy hứng quá!

"Sau đó là sinh ra linh thẻ đúng không?"

Triệu Vân Sơn nhớ kĩ quy tắc.

Ừm...

Thế là anh ta xoay người nói với thẻ gốc: "Thẻ gốc, thẻ gốc, mày đã là thẻ gốc trưởng thành rồi, mày phải học cách tự tu luyện thôi!"

Đáng tiếc.

Không có phản ứng.

"Xem ra không được lắm nhỉ."

Triệu Vân Sơn có đôi chút tiếc nuối.

"Không sao."

Lý Hạo Nhiên rốt cuộc cũng vui mừng.

Anh nhìn thử đi!

Đại gia thì sao?

Kiếm tu thì sao?

Ha ha ha!

Chuyên gia thẻ kiếm nhất mạch, vẫn không bằng mình!

Trước đây anh ta tự mình niệm thầm sinh ra linh thẻ! Tiểu Tiểu Xà nhà anh ta được sinh ra như vậy. Khi anh ta niệm thầm, nó đã được sinh ra!

Ồ.

Đúng rồi.

Sư đệ Tiểu Nghiêm cũng vậy!

"Cứ từ từ."

Lý Hạo Nhiên vui mừng.

"Không cần."

Triệu Vân Sơn suy nghĩ rồi nói: "Tôi có chuẩn bị rồi."

Sau đó, anh ta lấy ra một hồ lô trong suốt, trong đó chứa một con khỉ lấp lánh, trên hồ lô còn hiển thị số liệu của linh thể...

- ---

Loại linh thể: Giống hiếm.

Cấp bậc của linh thể: Sáu sao đỉnh cao.

Đặc tính của linh thể: Có thể trưởng thành.

Tuổi linh thể: 0 ngày.

Trạng thái linh thể: Ngủ đông.

Độ hiếm: Tuyệt thế.

- ---

???

Lý Hạo Nhiên kinh ngạc: "Đây, đây là gì vậy?"

"Đây là linh thể tôi mới mua."

Triệu Vân Sơn nói như thật: "Một linh thể tuyệt thế vừa được sinh ra đã được cho ngủ đông, giống hệt linh thể sơ sinh, nếu được cấy thẳng vào thẻ gốc thì chính là linh thẻ rồi."

"..."

Lý Hạo Nhiên mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Còn…Còn có thể như vậy ư?!

Tuy sư phụ đã từng nói, linh thẻ cũng có thể dùng phương thức này mà sinh ra, nhưng tất cả mọi người đều rõ, chỉ có linh thẻ sinh ra bằng phương thức tự nhiên mới là linh thẻ tốt nhất!

Vì thế...

Anh ta và Tiểu Nghiêm đều cố gắng làm theo cách của Đại sư tỷ.

Nhưng Triệu Vân Sơn này...

Linh thẻ được sinh ra như vậy hình như không khác với linh thẻ tự nhiên là mấy nhỉ?!

"Tôi vốn không có thiên phú tốt."

Triệu Vân Sơn thành thật: "Vì thế có lẽ tôi không làm được cách đó."

"Được rồi."

Lý Hạo Nhiên đồng ý.

Sau đó...

Anh ta nhìn Triệu Vân Sơn lấy ra thiết bị đặc biệt - thiết bị chuyển đổi không gian giữa ý thức và hiện thực, một thiết bị cấp truyền thuyết vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu.

"Bọn họ đã thí nghiệm rồi, thứ này có thể đưa linh thể vào thẻ bài mà không làm tổn hại đến nó..."

"Đáng tiếc chỉ dùng được một lần."

Triệu Vân Sơn giải thích.

Đã từng được thí nghiệm...

Lý Hạo Nhiên nhìn trời.

Không cần hỏi, thứ này chắc cũng tốn không ít tiền để mua.

Vậy nên, tiền dùng cho lần tu luyện lại của sư đệ đúng là...

Thế là...

Vút!

Triệu Vân Sơn thận trọng đưa linh thể vào thẻ gốc, thiết bị biến thành đồ bỏ đi.

Vù...

Linh thể thức tỉnh.

Hơi thở mạnh mẽ lập tức nở rộ.

Mặc dù nó vẫn rất yếu ớt, nhưng hơi thở chỉ thuộc về sáu sao đỉnh cao kia cũng đủ khiến người ta chấn động, đặc biệt là - một hình thái sơ sinh của linh thể sáu sao.

"Vút!"

"Vút!"

Thẻ gốc bay lượn.

Linh thẻ đã quen thuộc với hoàn cảnh.

M* kiếp.

Lý Hạo Nhiên kinh ngạc.

Thì ra đại gia tu luyện như vậy ư?

...

"Rầm!"

"Rầm!"

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đập cửa.

"Xin chào."

Nhân viên phục vụ đi tới: "Chúng tôi nhận được rất nhiều lời tố cáo, nói chỗ anh truyền đến âm thanh kỳ lạ, nếu các anh vẫn tiếp tục như vậy, chúng tôi chỉ có thể hủy bỏ tư cách thuê phòng ở đây của anh."

Nhân viên phục vụ không thay đổi sắc mặt.

Thật sự.

Trước đây chỉ có hai người đàn ông thì thôi đi, âm thanh còn khe khẽ, hiện giờ lại có tận ba người đàn ông...

Gu của thanh niên bây giờ nặng vậy sao?

"Tôi biết rồi."

Lý Hạo Nhiên cười khổ.

Đợi nhân viên phục vụ rời đi, anh ta mới cười khổ nói: "Xem ra chúng ta cần nhỏ tiếng chút rồi."

"Không có nơi nào khác sao?"

Triệu Vân Sơn hỏi.

Tu luyện thì nhỏ tiếng kiểu gì chứ?

"Tôi không phải người ở đây."

Lý Hạo Nhiên cũng rất bất đắc dĩ.

"Ồ, vậy đợi chút."

Triệu Vân Sơn đi ra ngoài.

Một lát sau, anh ta trở lại.

"Xử lý xong rồi."

Triệu Vân Sơn nói.

"Xử lý xong cái gì?"

Lý Hạo Nhiên khó hiểu.

"Khách sạn đó."

Triệu Vân Sơn nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ: "Tôi mua lại rồi."

"..."

Lý Hạo Nhiên im lặng.

Ôi.

Tên nhà giàu chết tiệt!

Có điều, anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, giàu thì sao chứ, cuối cùng cũng là sư đệ của mình! Tu luyện chuyên gia thẻ kiếm vẫn cần được mình dạy mà!

Tiến độ nhanh đúng không?

Ha ha.

"Nào."

Lý Hạo Nhiên mỉm cười: "Chúng ta tiến hành giai đoạn tiếp theo - Làm bài thi."

Hả?

Triệu Vân Sơn hoang mang.

Trên giáo trình cơ bản không có thứ này!

...

Mà giờ khắc này.

Trong cửa hàng.

Lục Minh vẫn đang nằm trên ghế bập bênh ôn lại và tổng kết kiến thức.

"Sư phụ."

"Uống nước đi."

Tiểu Bạch bưng một ly nước nóng đến.

"Ngoan lắm."

Lục Minh xoa đầu Tiểu Bạch.

Soạt soạt.

Tiểu Bạch cọ cọ.

"Ngoan vậy."

Lục Minh vui mừng. Nhưng đang chuẩn bị uống nước, anh bỗng cảm thấy không đúng lắm, ngửi mùi của nước này... Anh nhìn kĩ, sắc mặt lập tức tối sầm.

"Tiểu Bạch."

Lục Minh trầm giọng nói.

"Dạ, dạ."

Tiểu Bạch hốt hoảng.

"Cho gì vào trong nước vậy?"

Lục Minh nheo mắt.

"... Không, không có gì."

Tiểu Bạch ngượng ngùng.

"Nói."

Lục Minh liếc nhìn cô bé, nhóc con còn biết nói dối cơ đấy!

"Lá trà."

Tiểu Bạch cúi đầu, thành thật nói.

"Lá trà gì?"

Lục Minh kinh ngạc.

"Ế..."

Tiểu Bạch dừng một chút, thận trọng nói: "Lá trà Tam sư đệ giới thiệu ạ."

"..."

Lục Minh im lặng.

Ồ.

Chính là nước trà lần trước Lý Hạo Nhiên nói, nếu đã như vậy chắc không thành vấn đề đâu nhỉ... Không vấn đề cái con khỉ! Sao ông đây phải uống trà rụng lông chứ?

Anh nhìn lông chân của mình một cách tỉ mỉ.

Rất mảnh.

Thật sự nếu không nhìn kĩ thì cũng không nhìn thấy, chẳng khác con gái là mấy, lấy đâu lắm lông như vậy chứ?

"Em nhìn lông chân này đi!"

"Vừa mảnh lại vừa ngắn!"

"Chẳng khác con gái là mấy!"

Lục Minh cũng đã cạn lời rồi: "Đâu cần rụng lông chứ??"

"Không phải sao."

Tiểu Bạch nhìn làn da trắng sáng như ngọc của mình: "Con gái làm gì có lông đâu."

"Em khác..."

Lục Minh bất lực chê bai: "Em là trẻ con, vẫn chưa dậy thì..."

Đợi đã.

Không đúng.

Trẻ con cũng có lông tơ mà.

"Em đợi chút."

Lục Minh tiến tới, nhìn kĩ. Da của Tiểu Bạch đúng là trắng sáng như ngọc, một sợi lông tơ cũng không có! Lỗ chân lông cũng chẳng thấy đâu!

???

Lục Minh kinh ngạc.

Má ơi, Tiểu Bạch biến dị rồi?!

Đợi đã.

"Em qua đây."

Lục Minh kéo Tiểu Bạch vào phòng: "Em kéo quần áo ở đây lên chút."

"..."

Tiểu Bạch ngượng đỏ mặt: "Sư phụ..."

"Kéo đi."

Lục Minh trừng mắt nhìn cô bé.

"Vâng."

Tiểu Bạch kéo tay áo lên, lộ ra làn da trên cánh tay.

Ừm...

Vẫn sáng bóng như ngọc.

Thật sự không có!

Tại sao lại như vậy?!

Kỳ lạ.

Lẽ nào sau khi trải qua tôi luyện, đến lỗ chân lông trên cơ thể con gái cũng sẽ biến mất ư?!

Ồ...

Thử hỏi người khác xem?

Lục Minh suy nghĩ một chút, anh không quen nhiều con gái.

Soạt!

Mở danh bạ ra.

Anh lật danh bạ, nhìn thấy tên chị gái... trạng thái offline, xem ra chị lại đi tu luyện di tích rồi. Lục Minh nghĩ một lát, đành liên lạc với cô nàng Tiểu Tinh.

"Tiểu Tinh."

Lục Minh gửi tin nhắn đi: "Trên người cô có lông không?"

"..."

Tin nhắn vừa gửi đi.

Lục Minh nhạy bén ý thức được không đúng lắm, lập tức thu hồi, sau đó nghĩ một lúc rồi nhắn lại: "Tiểu Tinh, sau khi tố chất cơ thể của cô trở nên mạnh hơn, trên da của cô còn có lông tơ không?"

Ừm...

Như vậy tốt hơn rồi.

Soạt!

Lục Minh lại gửi đi lần nữa.

Nhưng ngay lập tức, đầu bên kia gửi tin nhắn tới.

"Lục Minh!!!"

"Cậu đừng có ức hiếp người quá đáng!!!"

"Dù em gái tôi thích cậu, cậu cũng không thể sỉ nhục nó như vậy!"

"..."

Bên kia gửi đến một loạt tin nhắn.

Sau đó... Im lặng, chắc đã nhìn thấy tin nhắn Lục Minh đồng thời gửi đi.

"Thì ra cậu hỏi việc này ư."

"Đúng vậy."

Lục Minh thở dài: "Thế anh nghĩ là gì chứ?"

"..."

Bên kia im lặng.

"Tiểu Tinh thế nào?"

Lục Minh thở dài.

Gặp phải tên cuồng em gái như anh ta, cô nàng Tiểu Tinh đúng là khổ quá mà.

"Con bé đang tu luyện!"

"Tôi đang giúp con bé trông chừng."

Cao Thiên Lang giải thích: "Sau đó nhìn thấy tin nhắn hiện lên, vốn không muốn để ý đâu, nhưng nội dung cậu gửi có hơi không được đúng lúc cho lắm, cho nên..."

"Hiểu rồi."

Lục Minh đã hiểu.

Câu nói ban đầu của anh đúng là không hay cho lắm.

Nhưng vậy mà cũng bị Cao Thiên Lang phát hiện...

Anh đã lập tức thu hồi rồi mà?!

Trong thời gian nửa giây, tên này nghe thấy tiếng vòng tay rung, lập tức liếc nhìn, sau đó trước khi tin nhắn bị thu hồi, anh ta đã xem xong rồi?

Ha ha ha ha ha...

Lừa ai đấy.

Tên cuồng em gái này rõ ràng đang xem điện thoại của em gái mà!

Hentai!

"Vậy giờ làm sao đây?"

Lục Minh thở dài.

"Con bé sắp tu luyện xong rồi."

Cao Thiên Lang suy nghĩ rồi nói: "Tôi xóa tin nhắn này, cậu gửi lại một lần nhé..."

"Được."

Lục Minh rất hài lòng.

Thế là hai người làm như chưa có chuyện gì xảy ra một cách ăn ý.

...

Chốc lát sau, cô nàng Tiểu Tinh nhìn thấy tin nhắn liền trả lời Lục Minh một cách nghiêm túc: "Không liên quan đến nam nữ đâu, sau khi tố chất cơ thể mạnh hơn, đương nhiên sẽ tiến hóa đến trạng thái mạnh hơn!"

"Theo như lời đồn... Khi tố chất cơ thể tu luyện đến cực hạn, có thể trở thành dạng năng lượng thuần!"

"Giống như trung tâm nghề nghiệp của chiến sĩ năng lượng vậy!"

"Chỉ để lại năng lượng thuần túy nhất!"

Tiểu Tinh nghiêm túc trả lời: "Tôi vẫn chưa làm được đến mức đó."

"Cảm ơn."

Lục Minh cảm kích.

Anh nhìn xem.

Cô gái tốt như vậy, sao lại có một ông anh thế kia chứ?

...

Nhưng nếu Tiểu Tinh không như vậy, vậy những người khác...

Ồ.

Đúng rồi.

Đúng lúc thử hỏi Cao Thiên Lang luôn!

Thế là Lục Minh thành thục gửi tin nhắn đi: "Cao Thiên Lang, trên người anh có lông không?"

"..."

Khuôn mặt của Cao Thiên Lang tối sầm lại.

Nếu không biết ý của Lục Minh, hiện giờ chắc anh ta đã bóp chết anh rồi.

"Có!"

"Cao Thiên Lang khó chịu nói: "Tôi là kiếm tu chứ có phải chiến sĩ năng lượng đâu, hơn nữa, cho dù là chiến sĩ năng lượng thì cũng chỉ có một phần trung tâm nghề nghiệp có thể!"

"Ồ."

Lục Minh đã hiểu: "Cảm ơn."

"Đợi đã."

Cao Thiên Lang đột nhiên hỏi: "Cậu có quen phó hiệu trưởng của Học viện Chiến đấu Tử Dương không?"

Nói rồi, bên kia gửi một hình ảnh đến.

Ế?

Lục Minh liếc nhìn, đây chẳng phải người trước đây bị mình treo trên tường sao?

"Từng gặp, sao vậy?"

Lục Minh hỏi.

"Tôi vừa mới xuất quan, nghe nói người này thi triển trâu thần lửa, uy lực kinh người, vì thế tôi đoán, có lẽ ông ta chính là người được gọi với cái tên Ngưu Ma Vương!"

"Tôi nghi vậy."

"Chuyện đàn trâu giẫm đạp ở thành phố Thanh Minh rất có thể có liên quan đến ông ta."

Sắc mặt của Cao Thiên Lang nghiêm nghị.

Lục Minh: "..."

→_→

"Tiểu Tinh vẫn chưa nói cho anh biết ư?"

Lục Minh thở dài.

"Nói cho tôi biết chuyện gì?"

Cao Thiên Lang không hiểu chuyện gì.

"Không, không có gì."

Lục Minh thở dài: "Chuyện như vậy vẫn nên để cô ấy nói sẽ thích hợp hơn."

Sau đó, Lục Minh trực tiếp ngắt kết nối.

"???"

Cao Thiên Lang vẻ mặt ngơ ngác.

Ý gì vậy?

Có chuyện gì?

Hai người lại xảy ra chuyện gì vậy?

Lẽ nào...

Thật sự có rồi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status