Tự cẩm

Chương 578: Phu xướng phụ tùy 



Khương Tự cầm ấm trà lên rót một chén nước, đưa qua cho Úc Cẩn: “Uống trước mấy ngụm nước đi.”

Úc Cẩn nhận lấy uống vào mấy ngụm, thả chén trà xuống: “A Tự, ta muốn giết chết Thái Tử!”

Khương Tự cười: “Nghe được. Sao lại đột nhiên nổi lên tâm tư này?”

Úc Cẩn nhướng mày: “Nàng không ngoài ý muốn?”

Khương Tự vuốt ve chén trà bạch sứ tốt nhất, vân đạm phong khinh nói: “Ta biết chàng muốn giết chết một người, tất nhiên có lý do.”

Tựa như nàng vậy, cũng không có tâm thời thời khắc khắc muốn giết chết ai, chỉ là khi phát hiện người nào đó làm ra việc ác độc, liền sẽ sinh ra một đống mục tiêu nhỏ.

Ý tưởng của con người luôn là thời khắc biến hóa mà, không có gì ngoài ý muốn cả.

Đối với thực hiện mục tiêu nhỏ rất có tâm đắc Khương Tự nâng chung trà lên nhấp một ngụm, yên lặng nghĩ.

Úc Cẩn cầm tay Khương Tự, cảm động nói: “A Tự, ta biết nàng hiểu ta mà.”

Quả nhiên là phu thê, nếu A Tự muốn giết chết ai, hắn sẽ lập tức dâng dao nhỏ.

“Nhanh nói xem, sao lại sinh ra tâm tư giết chết Thái Tử?” Khương Tự cười đẩy đẩy hắn.

Tiệc đầy tháng tổ chức vào giữa trưa, lúc này đang là sau giờ ngọ, trời nóng đến choáng người, ngay cả hoa cỏ um tùm cũng héo rũ ỉu xìu, từ nơi xa truyền đến tiếng ve kêu.

Một buổi chiều nhàn nhã yên tĩnh mang theo vài phần lười nhác như vậy, mặc cho ai đều không thể tưởng được tiểu phu thê đóng cửa lại đàm luận lại là đề tài làm thế nào giết chết Thái Tử.

Khương Tự hơi hơi ngửa đầu, khuôn mặt trắng nõn giống như tuyết ngọc, tinh tế đến cơ hồ muốn phát sáng, khóe môi treo nụ cười yếu ớt làm nàng còn động lòng người hơn tuyết ngọc vô số lần.

Úc Cẩn bình tĩnh nhìn nàng, liền không khỏi thở dài, tiện đà hung tợn nói: “Hôm nay ở trong vườn, Thái Tử nhìn nàng!”

Khương Tự lúc này mới kinh ngạc: “Chỉ bởi vì cái này?”

Úc Cẩn nhướng mày: “Cái này còn chưa đủ?”

Khương Tự cười lắc đầu: “A Cẩn, chàng chớ có như cái bình dấm chua vậy ——”

“Ai là bình dấm chua?” Úc Cẩn liếc Khương Tự một cái.

Bình dấm chua? Hắn là loại người này sao?

Hắn rõ ràng là lu dấm!

Cảm thấy tức phụ còn chưa đủ hiểu biết hắn Úc mỗ nào đó chạnh lòng nghĩ.

Khương Tự trừng lại hắn một cái: “Còn nói không phải bình dấm chua. Cũng không thể ai liếc ta một cái, chàng liền muốn giết chết người đó đi?”

Nếu là như thế, vậy mục tiêu nhỏ của A Cẩn cũng quá nhiều rồi.

Đối với ánh nhìn chăm chú của mọi người,  Khương Tự đã tập mãi thành thói quen.

Từ nhỏ nàng đã thành thói quen.

Người một khi phá lệ đẹp mắt, thì sẽ bị chú mục rất nhiều, cũng bởi vậy làm nàng từ nhỏ dưỡng thành tính tình thanh cao tự đắc, kiếp trước không màng phụ thân khuyên can khăng khăng muốn gả cao đến An Quốc Công phủ, có thể nói là tính tình tạo thành bi kịch.

Bởi vì tự cao tự đại, cho nên không cam lòng tùy tùy tiện tiện gả cho người thấp hơn một cái đầu.

Cho đến khi đến Nam Cương, lưỡng tình tương duyệt với Úc Thất chỉ là con của thương nhân trong mắt nàng, nàng mới vô số lần ở trong lòng cảm khái trước kia mình ngây thơ buồn cười biết bao nhiêu.

So với những loạn thất bát tao đó, không có gì quan trọng hơn bản thân mình.

“Không phải đơn thuần vấn đề nhìn thôi.” Úc Cẩn xoa xoa ấn đường, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, “A Tự, nàng không hiểu nam nhân, càng không hiểu cái loại nam nhân như Thái Tử. Ánh mắt mà hôm nay Thái Tử nhìn nàng không chỉ là nhìn đơn giản vậy thôi đâu.”

Nam nhân đối với mỹ nhân xuất chúng nhịn không được nhìn thêm vài lần, hắn tuy rằng sinh khí, cũng có thể miễn cưỡng lý giải, nhưng Thái Tử không phải nam nhân bình thường.

Đó là một nam nhân tham lam ngu xuẩn mà hết lần này đến lần khác còn có thân phận cực cao.

Thê tử bị nam nhân như vậy mơ ước, hắn sẽ ăn ngủ không yên.

Hiện tại Thái Tử còn chưa có làm gì, nhưng chỉ là chưa kịp làm mà thôi.

Hắn hiện tại không giải quyết tai hoạ ngầm này, chẳng lẽ muốn chờ đến khi A Tự bị thương tổn rồi mới hối tiếc còn kịp hay sao?

Đến lúc đó coi như băm Thái Tử đút cho Nhị Ngưu ăn lại như thế nào? Tạo thành thương tổn đã không thể bù đắp.

Úc Cẩn cũng không cảm thấy bản thân mình là người tốt, đối với địch nhân hắn nhất quán thờ phụng chính là tiên hạ thủ vi cường.

A, điểm này ở Nam Cương bên kia rất nhiều người đều biết, chỉ là người kinh thành bên này còn chưa hiểu rõ hắn.

Khương Tự nghe Úc Cẩn nói xong, trầm mặc.

Kiếp trước Thái Tử lần đầu tiên bị phế, là bởi vì cùng Dương phi tư thông.

Một kẻ dám tư thông với thứ mẫu, háo sắc đến liều mạng, còn có chuyện gì là hắn không làm được?

A Cẩn nói ánh mắt Thái Tử nhìn nàng không đúng, vậy xác thật không thể không phòng.

Lúc này Úc Cẩn cười lạnh nói: “Thái Tử không chỉ mơ ước nàng, còn mơ ước Nhị Ngưu!”

“Cái gì?” Khương Tự sửng sốt một chút.

Mơ ước nàng, còn mơ ước Nhị Ngưu —— Khoảng cách này có hơi lớn nha.

“A Tự, nàng nghĩ Thái Tử vì sao lại bị Nhị Ngưu cắn? Nhị Ngưu nào có rảnh như vậy, vô duyên vô cớ cắn người. Là Thái Tử muốn lôi kéo làm quen với Nhị Ngưu, Nhị Ngưu lúc này mới cảnh cáo hắn một chút.”

“ Sao Thái Tử lại mơ ước Nhị Ngưu?”

Úc Cẩn cười lạnh một tiếng: “ Cái thứ nhát cáy Thái Tử bị động đất dọa cho vỡ mật, mà trên dưới trong triều hiện tại đều biết động đất ở trấn Cẩm Lý là bởi vì Nhị Ngưu mới làm cho bá tánh tránh được đại nạn, Thái Tử tất nhiên là bởi vì điều này mà nổi lên tâm tư với Nhị Ngưu. A Tự nàng có điều không biết, hôm nay Thái Tử cố ý mang theo bò kho từ trong cung đến hối lộ Nhị Ngưu, có thể thấy được mưu đồ đã lâu, với Nhị Ngưu là nhất định phải được ——”

Khương Tự mím môi, nhàn nhạt nói: “Chàng nói đúng, loại người lòng tham không đáy như Thái Tử, vẫn là giết chết tốt hơn.”

Với Khương Tự mà nói, độ quan trọng của Nhị Ngưu không kém hơn thân nhân.

Mơ ước Nhị Ngưu? Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!

Phu thê hai người đạt thành nhất trí, nhìn nhau cười.

“A Cẩn, chàng tính làm như thế nào?”

Ngẫm lại Thái Tử lần thứ hai bị phế, vẫn cần một thời gian nữa, vốn dĩ kiên nhẫn chờ là được. Nhưng thời gian chờ đợi biến số quá nhiều, nếu như Thái Tử gấp không chờ nổi xuống tay với Nhị Ngưu thì làm sao bây giờ?

Về phần chính mình, Khương Tự ngược lại không lo lắng.

Nàng là Vương phi đường đường chính chính, cho dù Thái Tử nổi lên tà tâm, cũng không có khả năng có cơ hội gì.

Kỳ thật từ lý trí phân tích, cho dù Thái Tử đối với Khương Tự là nhất định phải có được, thì trừ phi chờ hắn trở thành ngôi cửu ngũ, thiên hạ này đều là của hắn, đến lúc đó muốn em dâu không phải không có khả năng.

Nhìn chung trong sử sách, đừng nói là cướp lấy em dâu, đế vương bá chiếm con dâu cũng có.

Đây xác thật là một tai hoạ ngầm, nhưng Khương Tự biết Thái Tử cuối cùng không ngồi lên được vị trí kia, ngược lại cũng không cần lo lắng.

Nàng lo lắng chính là Nhị Ngưu.

Tâm thái của Úc Cẩn lại khác với Khương Tự.

Hắn không xác định chuyện Thái Tử lần thứ hai bị phế, nên không thể nào chịu đựng được người khác mơ ước vợ hắn.

Thái Tử mơ ước Nhị Ngưu, hắn còn có thể nhẫn nhịn cảnh cáo, mà Thái Tử liếc Khương Tự một cái, hắn không chỉ muốn cảnh cáo.

Đối với một người quyết tâm muốn giết chết người, hắn choáng váng mới đi cảnh cáo ấy, đương nhiên là không rên một tiếng giết chết mới thành.

“A Tự, nàng không cần nhọc lòng mấy việc này, Thái Tử trên người mọc đầy nhược điểm, tùy tiện khơi lên một cái đã đủ cho hắn chịu rồi.”

Úc Cẩn quay đầu liền tìm Lãnh Ảnh tới.

Thư phòng ánh sáng hơi tối, Lãnh Ảnh với khuôn mặt lãnh túc cơ hồ không hề có cảm giác tồn tại.

“Chủ tử có gì phân phó?”

Đi theo Úc Cẩn đến huyện Tiền Hà không chỉ có Long Đán, còn có Lãnh Ảnh, chẳng qua một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối.

“Đem chuyện Thái Tử ăn vụng ở huyện Tiền Hà bên kia không dấu vết tiết lộ cho Tề Vương biết đi.” Úc Cẩn ngược sáng mà ngồi biểu tình trên mặt có chút mơ hồ, nhàn nhạt phân phó nói.

Lão Tứ nhìn chằm chằm chặt như vậy, vậy hắn liền giúp lão Tứ một phen đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status