Tu chân giả tại dị thế

Chương 238: Hay là đẹp như vậy



Đối với một tia biến hóa mình cũng không có cách nào hiểu rõ, Nhạc Thành cũng không có quá để ý, dù sao có thể cảm giác được một tia là không mang đến cho mình cái gì. Trọng yếu nhất là Nhạc Thành chỉ nghĩ rằng không giống với lúc trước mà thôi.

Sáng sớm ngày thứ năm, Nhạc Thành thở ra ngụm trọc khí từ yết hầu xuống đan điền, lập tức đánh ra một cái thủ ấn sau đó thu lại, từ từ thu hồi chân khí của mình sau đó mở hai mắt ra, trong đôi mắt, hai sợi tinh quang ngưng tụ tại trong hốc mắt thật lâu không tiêu tan.

Cảm giác trong cơ thể mình lần nữa tràn đầy chân khí, Nhạc Thành cũng nghĩ rằng chân khí trong cơ thể quả nhiên mạnh hơn không ít, chân khí cũng so với trước kia còn ngưng thực hơn.

Sau khi đình chỉ tu luyện, Nhạc Thành cũng lần nữa kiểm tra lên thương thế trên người Mộ Dung Hiểu Hiểu, vết thương ở trên ngực, lỗ máu đã từ từ kéo vẩy, khuôn mặt Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng có một tia hồng nhuận phơn phớt rồi.

Nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu đã không còn trở ngại, Nhạc Thành cũng thở dài một hơi. Trong bốn ngày này, Nhạc Thành đã giúp nàng ngưng tụ Đấu khí trong cơ thể chia năm xẻ bảy, lục phủ ngũ tạng được chân khí chính mình trợ giúp cùng đan dược tư dưỡng chữa trị không sai biệt lắm.

- Bốn năm không thấy, lúc này nàng lại đẹp như vậy.

Bây giờ Nhạc Thành mới có tâm tình đánh giá vẻ đẹp trước mắt, ngũ quan xinh xắn, khuôn mặt tuyệt đẹp, còn có thân hình hoàn, khí tức cao quý hết thảy làm cho Nhạc Thành trong lòng vừa động, đây là nữ nhân của mình trên đại lục Huyền Thiên sao.

- Ừ.

Mộ Dung Hiểu Hiểu có chút rên rỉ một tiếng, thân hình lập tức chút nhúc nhích một chút, tựa hồ như muốn tỉnh lại rồi.

- Hiểu Hiểu, ngươi cảm thấy thế nào.

Nhạc Thành vội vàng ngồi ở bên giường, thăm hỏi Mộ Dung Hiểu Hiểu.

Khẽ mở hai mắt ra, đầu tiên đập vào mắt của nàng chính là người đàn ông làm cho mình nội tâm vô cùng rối rắm, đôi mắt Mộ Dung Hiểu Hiểu đen nhánh có chút chuyển động, lập tức nhẹ giọng chậm rãi nói:

- Đây là nơi nào, ta còn không có chết sao?

- Đây là Lệnh Hồ phủ công tước, ngươi sẽ không chết, có ta ở đây, ngươi chết không được.

Nhạc Thành nói.

- Nhạc Thành, ngươi mau nói cho ta biết, Mộ Dung hoàng thất như thế nào rồi, ngươi có nghe lời của ta dừng tay không.

Mộ Dung Hiểu Hiểu vội hỏi.

- Ngươi yên tâm, ta không có động thủ lần nữa, ngươi lần sau đừng có như vậy nữa, nếu ngươi như vậy ta sẽ lo lắng và đau lòng, nếu ngươi thật xảy ra chuyện, ta đáp ứng muốn kết hôn với ngươi, vậy ta làm sao lấy đây.

Nhạc Thành nói.

Mộ Dung Hiểu Hiểu tựa hồ bị lời nói Nhạc Thành của trêu chọc nở nụ cười, sau đó lập tức ho khan một chút, nói:

- Ngươi không gạt ta.

- Yên tâm, ta không lừa ngươi, chỉ cần ngươi về sau đừng có lại làm chuyện điên rồ như vậy.

Nhạc Thành mỉm cười nói, nhìn thấy Mộ Dung Hiểu Hiểu tỉnh lại, hắn hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

- Khiếu Thiên, đưa người của Mộ Dung hoàng thất tất cả vào đi.

Nhạc Thành nói ra ngoài cửa, tại dưới sự cảm ứng thần thức của Nhạc Thành, đã sớm biết rõ Mộ Dung ngũ tổ đi tới Lệnh Hồ phủ công tước rồi, chỉ là Nhạc Thành muốn chữa thương Mộ Dung Hiểu Hiểu, mặc kệ mà thôi, lúc này Nhạc Thành lập tức gỡ xuống cấm chế trong phòng.

- Nhạc Thành, Lệnh Hồ Công tước thế nào.

Mộ Dung Hiểu Hiểu hỏi.

- Hẳn là không có việc gì, bên trong cũng không phải chất độc lợi hại.

Nhạc Thành trả lời Mộ Dung Hiểu Hiểu.

- Tốt lắm, Nhạc Thành ngươi đáp ứng ta, cũng đừng đối với Mộ Dung hoàng thất động thủ có được không.

Mộ Dung Hiểu Hiểu lúc này ở trước mặt Nhạc Thành đã sớm không còn dáng vẻ cao ngạo công chúa, chỉ là một phần nữ nhân mang theo một tia làm nũng đắc ý nói chuyện mà thôi.

- Hảo, ta đáp ứng ngươi, không động thủ Mộ Dung hoàng thất nữa.

Nhạc Thành nói, Nhạc Thành kỳ thật cũng đã quyết định thu tay lại như vậy.

"Cọt kẹt" một tiếng, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, lập tức có người đi đến, đi đầu đúng là Lệnh Hồ Vô Địch cùng Nhạc Lan Tâm, còn có Lệnh Hồ Hạo Thiên cùng Lệnh Hồ Huyền Tố, chính giữa là ngũ tổ Mộ Dung cùng Mộ Dung Trường Bình, còn có Thượng Quan Uyển Nhi cũng ở trong đó, đằng sau là Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng, Đại Song Tiểu Song cũng ở trong đó.

- Hiểu Hiểu, ngươi không có chuyện gì a, thế nào.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu, là ngay lập tức đi tới bên người Mộ Dung Hiểu Hiểu.

- Ta không sao, làm thế nào ngươi cũng đến đây.

Mộ Dung Hiểu Hiểu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mĩm cười, chỉ là sắc mặt vẫn có một tia tái nhợt.

- Ra mắt năm vị lão tổ, phụ hoàng.

Sau khi nói với Uyển Nhi xong, Mộ Dung Hiểu Hiểu chào Mộ Dung ngũ tổ cùng Mộ Dung Trường Bình.

- Hiểu Hiểu, cũng là phụ hoàng không tốt, ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Mộ Dung Trường Bình nghĩ lên đi xem Mộ Dung Hiểu Hiểu như thế nào, nhưng bởi vì Nhạc Thành ngồi ở bên giường, hắn lại có chút không dám.

- Hiểu Hiểu, Ngũ tổ hồ đồ như thế, cũng đem ngươi muốn trục xuất Mộ Dung gia, hy vọng ngươi tha thứ cho Ngũ tổ, hảo hảo dưỡng thương nhé.

Mộ Dung Ngũ tổ nói.

- Biểu ca ngươi không có chuyện gì chứ. Biểu ca, chúng ta thật lo lắng.

Lệnh Hồ Hạo Thiên cùng Lệnh Hồ Huyền Tố lập tức chạy đến bên người Nhạc Thành thân thiết hỏi.

- Ta không sao, đại ca chắc là không có chuyện.

Nhạc Thành nhìn thấy tỷ đệ hai người, không khỏi hơi hơi cười.

- Được rồi, các ngươi ý đồ đến đây ta đã biết rõ, giao người Đoàn gia ra đây, ta về sau cũng không làm khó Mộ Dung hoàng thất.

Nhạc Thành lập tức nói với Mộ Dung ngũ tổ.

- Nhạc Thành đại nhân, người Đoàn gia ta đã dẫn tới Lệnh Hồ phủ công tước, ta trước tiên cho người dẫn tới.

Nghe thấy Nhạc Thành chủ động nói không đối phó với Mộ Dung hoàng thất nữa, Mộ Dung Trường Bình hoàn toàn thở dài một hơi.

- Đừng gọi ta đại nhân, nhìn vào mặt mũi của Hiểu Hiểu ta hưởng thụ không nổi, vốn ta còn muốn đường đường chính chính xưng hô với ngươi một câu nhạc phụ, chỉ là, chuyện khác ta không nói ra, các ngươi đi thôi, Hiểu Hiểu thương thế còn chưa có khỏi hẳn, cần hơn nghỉ ngơi.

Nghe được Mộ Dung Trường Bình xưng hô mình là đại nhân, Nhạc Thành trong tâm không có thoải mái.

Mộ Dung Trường Bình cùng Mộ Dung ngũ tổ nghe được Nhạc Thành nói như thế, cũng phải xấu hổ không thôi. Nhạc Thành nói sự thật, vốn Nhạc Thành đường đường chính chính xưng hô hắn một tiếng phụ hoàng hoặc là nhạc phụ, không ngờ lúc này xác thực biến thành dạng này.

- Đối với các ngươi cũng không nên chủ ý đánh Quỷ Uyên cùng Cự Thành, Phá Quân doanh các ngươi hẳn là đã nhận được tin tức rồi.

Nhạc Thành nói với Mộ Dung Trường Bình.

- Biết rõ, đồng thời Phá Quân doanh đã thống nhất bên trong Quỷ Uyên Dược thành cùng thành Hắc La.

Mộ Dung Trường Bình nói.

- Chủ nhân nhà ta là Phá Quân doanh trại chủ, các ngươi nếu muốn đại Quỷ Uyên chú ý, tự gánh lấy hậu quả.

Yêu Cơ nói với Mộ Dung Trường Bình.

- Cái gì, ngươi là…

Mộ Dung Trường Bình cùng Lệnh Hồ Vô Địch lần nữa kinh ngạc. Lệnh Hồ Vô Địch đã sớm nhận được tin tức, nói là Phá Quân doanh thống nhất bên trong Quỷ Uyên Dược thành cùng thành Hắc La, về phần tin tức chi tiết, Lệnh Hồ Vô Địch cũng không biết.

- Khiếu Thiên, để Đoàn gia ngươi xử lý, để bọn hắn đi ra ngoài đi.

Nhạc Thành phân phó Khiếu Thiên Hổ, Đoàn quý phi kia là chủ mưu, Nhạc Thành tự nhiên sẽ không bỏ qua, sớm biết như vậy lần trước sẽ không buông tha nàng. Dượng thiếu chút nữa bị nàng làm hại, loại người này không thể không chết.

Thấy Nhạc Thành đã nói ra, Mộ Dung ngũ tổ cùng Mộ Dung Trường Bình cũng chỉ thăm hỏi Mộ Dung Hiểu Hiểu một tiếng, rồi sau đó rời đi. Lập tức Khiếu Thiên Hổ cùng Tử Điện Mãng, Đại Song Tiểu Song cũng rời khỏi phòng, chỉ còn lại Thượng Quan Uyển Nhi cùng Lệnh Hồ Vô Địch mấy người một nhà mà thôi.

- Dượng, người không có chuyện gì a.

Nhạc Thành quan tâm hỏi Lệnh Hồ Vô Địch hỏi, xem ra, Lệnh Hồ Vô Địch cũng không có gì đáng ngại.

- Không có việc gì, toàn bộ đã khá, ngươi thật làm cho ta kinh ngạc.

Lệnh Hồ Vô Địch nói.

- Đối với Dượng, ta có một số việc cùng với người nói chuyện.

Nhạc Thành có chuyện với Lệnh Hồ Vô Địch, hai người lập tức đi ra khỏi phòng.

Một lát sau, trong đại sảnh Lệnh Hồ phủ công tước, Nhạc Thành cùng Lệnh Hồ Vô Địch, còn có Nhạc Lan Tâm cũng ở đó, Nhạc Thành mỉm cười nói:

- Dượng, mấy ngày nữa ta muốn rời Đế đô, các ngươi có tính toán gì không, trải qua chuyện này, ta muốn Dượng cũng không ở lại đây được.

Lệnh Hồ Vô Địch đột nhiên cũng không biết nói như thế nào mới tốt, rlúc này Mộ Dung hoàng thất mặc dù biểu hiện đối với mình càng thêm khách khí, nhưng mà trên thực tế ai cũng hiểu rõ, sợ là Mộ Dung hoàng thất không bao giờ tin mình nữa rồi. Mình ở trong hoàng thất đã xấu hổ, cộng thêm lúc này đế quốc tất cả quân đội rung chuyển, sợ là hoàng thất cũng bí mật đề phòng mình.

- Dượng, không bằng cùng với ta trở về như thế nào, ta lần này dự định để phụ thân cùng Phong thúc ở bên trong Quỷ Uyên đi, đến lúc đó người một nhà cùng ở một chỗ, ta tin tưởng cha ta cũng có thật cao hứng.

Nhạc Thành nói.

- Than ôi, đời này ta có cái gì lưu luyến, chỉ là cả đời của ta mang trọng trách, sợ đến lúc đó sẽ bỏ đi không được a.

Lệnh Hồ Vô Địch thở dài, hắn cả đời ở trong quân đội, thoáng cái bảo hắn buông ra, hắn thật sự miễn cưỡng.

- Dượng, Quỷ Uyên ta mặc dù không bằng Đế quốc Khoa Ốc đại, nhưng mà nhân mã của ta muốn so với Đế quốc còn mạnh hơn không ít, đến lúc đó Dượng làm Tổng thống lãnh là được rồi.

Nhạc Thành nói với Lệnh Hồ Vô Địch.

- Vô Địch, ta cũng nhớ nhà, trước kia cùng với ngươi đã nói trở về cùng đại ca, nhị ca ở cùng một chỗ, trải qua chuyện này ngươi cũng có thể minh bạch đạo lý gần vua như gần cọp. Không bằng hãy theo ta một lược trở về, yên tĩnh qua ngày. Còn có Thành Nhi tại Quỷ Uyên ngươi mang theo nhân mã, cũng miễn cho ta lần nữa lo lắng.

Nhạc Lan Tâm nói.

Lệnh Hồ Vô Địch sắc mặt hơi biến, lập tức nói:

- Tốt lắm, ta không cần chức Công tước nữa, đi Quỷ Uyên được rồi.

Lệnh Hồ Vô Địch nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status