Tu chân thế giới

Chương 673: Không dễ sờ


Ngũ Hành Pháp Tướng Luân ở ngay trước mặt đang lao tới cực nhanh, người ra tay chặn lại chính là Tằng Liên Nhi.

Nàng vừa vung tay liền ném ra ba viên Kim Tinh Ngân Tuyến Châu!

Kim Tinh Ngân Tuyến Châu mặc dù chỉ lớn bằng đầu ngón tay, nhưng vừa rời khỏi tay liền hóa thành một đám máu to như cái đấu, chỉ thấy từng đợt sóng máu đặc sánh quay cuồng, từ trong đó bay ra mùi máu tươi sặc mũi tức thì tràn ngập khắp không trung. Trong đợt sóng máu đó, từng thanh huyết lôi lam sắc lớn như thanh trúc trôi nổi ẩn hiện, từng đóa hoa vàng rực rỡ tựa như những bông sen vàng nho nhỏ hòa lẫn vào trong đó.

Ðái Ðào hừ lạnh một tiếng, sát cơ trong mắt hắn bỗng trở nên dày đặc.

Trong mắt hắn chỉ với vài khỏa Huyết Lôi châu thế này chẳng qua chỉ là phí công toi mà thôi.

Ma công theo trường phái huyết hệ của Ma tộc bản chất trời sinh đã bị Thiền quyết khắc chế, mặc dù Ðái Ðào không phải là đệ tử chính thống xuất thân từ Huyền Không tự, nhưng hắn đã ở Huyền Không tự lâu như vậy, cho nên gần như tất cả các điển tịch trong chùa hắn đều mở ra xem qua, làm sao hắn lại không tinh thông Thiền quyết cho được?

Chỉ thấy lúc này hắn mở miệng niệm lớn thiền hiệu, tay bấm thiền quyết, thần sắc hết sức nghiêm túc.

Từ trong Ngũ Hành Pháp Tướng Luân bỗng nhiên bay ra thân ảnh một tôn giả, chỉ thấy trên người nàng mặc bộ bạch y, dưới chân là đóa bạch liên, ở giữa trán có một điểm hồng, tay cầm cành liễu. Nàng thản nhiên cười rồi khẽ vẫy cành liễu đang cầm trong tay, lập tức vài giọt cam lộ bay vào trong đám máu kia.

Bỗng nhiên đám máu tựa như một con dã thú bị chọc giận mà lồng lộn lên dữ dội.

Ðái Ðào có vẻ giật mình, vậy mà vẫn chưa bị đánh tan sao?

Chỉ thấy cành liễu trong tay bạch y tôn giả lại khẽ vẫy vài lượt, kế tiếp vài giọt cam lộ dọc theo cành liễu xanh tươi bay thẳng về phía đám máu.

Ầm ầm ầm!

Tuy nhiên cảnh tượng như nước nóng dội lên mái nhà tuyết mà Ðái Ðào tưởng tượng lại không hề xảy ra, thế mà ba đám máu trên bầu trời bỗng dưng nổ tung ra!

Bất ngờ do không kịp đề phòng, Ðái Ðào lập tức bị huyết vụ đầy trời bao phủ lấy.

Ầm ầm ầm!

Lôi cầu đang trôi nổi trên sóng máu tựa như cá mập nghe thấy mùi tanh, liền đồng loạt bay về phía Ðái Ðào, có vài quả lôi cầu nổ tung trên không trung rồi hóa thành một tấm lôi võng phủ trùm xuống dưới. Lúc này trông những đóa hoa vàng rực nho nhỏ kia lại trở nên hết sức tầm thường khi chìm trong lôi quang chói lóa ngập trời.

Trong đám máu vang lên tiếng sấm dày đặc tựa như những dây pháo nổ bên tai không dứt.

Ðái Ðào vô cùng chật vật.

Nhưng với lực sát thương ở mức độ này thì chưa thể nào gây thương tổn cho hắn được, có điều số lượng những lôi cương này lại nhiều hơn những gì hắn tưởng tượng, nên khiến cho tay chân hắn bận rộn loạn xạ cả lên. Từ trong Ngũ Hành Pháp Tướng Luân phóng ra một đạo quang mang bao bọc lấy hắn, lôi cương mặc dù va chạm với tầng ánh sáng bảo hộ mà nổ tan tác nhưng vẫn không thể gây ra thương tổn thực sự cho hắn.

Mất mặt quá đi mất!

Mặt Ðái Ðào từ tái xanh chuyển sang đỏ bừng, đường đường là một cao thủ Phản Hư Kỳ lại bị tên Tướng giai ép tới mức thế này quả là vô cùng nhục nhã! Hơn nữa, thậm chí đối phương còn chưa sử dụng tới thần lực cơ đấy!

Ðái Ðào quá giận dữ liền chỉ huy bạch y tôn giả không ngừng phá vỡ lôi cương.

Phản kích! Nhất định phải phản kích!

Hắn quyết định cùng lắm sẽ xuất ra luôn sát chiêu, quyết không để cho đám người kia có chút cơ hội nào!

Song Ðái Ðào lại không hề để ý tới những đóa hoa vàng rực rỡ bị lôi quang chói mắt kia bao phủ lấy, cho đến khi mấy đóa kim diễm này trực tiếp đốt xuyên qua Ngũ Hành Pháp Tướng Luân vốn được nấp bên dưới quầng sáng bảo hộ!

Ðái Ðào đứng đó mà thộn mặt ra.

Cái quái gì thế này?

Ngũ Hành Pháp Tướng Luân là pháp bảo bát phẩm đấy! Còn đây là thứ lửa quái gì thế?

Đái Đào nghiến răng một cái, lập tức Ngũ Hành Pháp Tướng Luân trên đỉnh đầu hắn bỗng dưng xoay tròn, thêm một vị tôn giả ngồi ngay ngắn trên hồng liên xuất hiện trước mặt hắn. Bỗng dưng Hồng liên tôn giả trõ một ngón tay ra, toàn bộ kim diễm tựa như những cách chim bay về tổ lúc đêm về, chúng đồng loạt bị rút về phía dưới đóa hồng liên.

Trong chớp mắt hồng liên lập tức bị kim diễm bao phủ.

Ngọn lửa thật ác độc!

Ðái Ðào tức thì nhận ra được những đóa kim diễm này cực kỳ khó hấp thu, Hồng liên tôn giả của hắn vốn trời sinh có thể hấp thu nhiều loại hỏa diễm, vậy mà lần này không tài nào hấp thu được loại kim diễm này.

Chẳng lẽ đây là... thần hỏa sao?

Ý nghĩ bật ra từ trong đầu khiến cho con ngươi của hắn lập tức co rụt lại, những đóa kim sắc hỏa diễm không một tiếng động này nhất định là thần hỏa!

Ðái Ðào cảm thấy mừng đến sắp điên lên rồi!

Hắn đã gọi ra hai vị tôn giả từ Ngũ Hành Pháp Tướng Luân rồi, thế mà đến lúc này vẫn chưa phá vỡ được huyết lôi châu của đối phương.

Không ngờ đối phương còn khó chơi hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, Ðái Ðào càng cảm giác bị thất bại ngược lại càng khiến hắn trở nên tỉnh táo hơn. Bây giờ xem ra Tịch Chính sư huynh bị thương cũng không hẳn do ngẫu nhiên, mà vì thực lực của ba tên này mạnh hơn nhiều so với những gì hắn tưởng. Nếu hắn không cẩn thận hơn nữa, coi chừng có ngày bị lật thuyền trong mương mà thôi.

Tay hắn vươn thẳng lên cao.

Ngũ Hành Pháp Tướng Luân chậm rãi chuyển động, đồng thời ngũ sắc quang mang bắt đầu lan tỏa ra, chỉ thấy hỏa diễm lôi quang vốn đang phủ kín ngập trời bỗng nhiên hơi bị chậm lại, ngũ sắc quang mang chuyển động tới đâu lập tức lôi quang hỏa diễm bị vỡ tan tành tới đó, một vỡ thành hai, hai vỡ thành bốn... cứ thế càng lúc càng nhỏ đi cho tới khi biến mất hoàn toàn.

Đương nhiên Tả Mạc cũng không hề nghĩ tới chỉ cần ba viên Kim Tinh Ngân Tuyến Châu là có thể đánh bại được Ðái Ðào, nên khi Ðái Ðào còn đang bị vướng tay bởi Thái Dương thần hỏa thì đợt công kích thứ hai của bọn ba người Tả Mạc đã lũ lượt xông tới!

Người ra tay kế tiếp là A Quỷ, lúc này tử mang trong mắt chợt lóe lên, nàng cách không đánh về phía Ðái Ðào.

Ðúng thời khắc này, ngũ sắc quang mang từ Ngũ Hành Pháp Tướng Luân chiếu xuống bao phủ lấy Ðái Ðào.

Ngũ sắc quang mang chuyển động không ngừng, một chưởng của nàng vốn từ trước tới giờ gần như chưa từng thất bại vậy mà lần này lại bị trượt đi, nó sượt qua ngũ sắc quang trụ rồi lao thẳng xuống mặt đất phía sau Ðái Ðào, tức thì trên mặt đất không hề có chút tiếng động bỗng hiện ra một hố lớn rộng chừng mười trượng.

Bề ngoài Ðái Ðào tỏ ra trấn định nhưng trong lòng vô cùng kinh hãi, một chưởng cách không mới vừa rồi của A Quỷ mặc dù bị đẩy lệch đi, nhưng Ngũ Hành Pháp Tướng Luân của hắn vẫn không tránh khỏi bị run rẩy.

Lúc này hắn không còn dám khinh thường chút nào nữa mà thúc giục Ngũ Hành Pháp Tướng Luân đến mức cao nhất, hiện tại bên trong ngũ sắc quang trụ xuất hiện năm vị tôn giả màu sắc khác nhau, bọn họ lần lượt hiện ra rồi chậm rãi xoay tròn xung quanh cột sáng tựa như đèn kéo quân quay liên tục.

Ba người Tả Mạc cảm nhận được một lực hút vô cùng mạnh mẽ truyền từ Ngũ Hành Pháp Tướng Luân, dường như có một luồng hấp lực vô hình cực mạnh đang ra sức kéo mạnh bọn hắn hút vào trong ngũ sắc quang trụ.

Không gian xung quanh dường như cũng trở nên ngưng kết đặc dính lại, ba người có cảm giác như đang chìm vào trong vũng lầy.

Khi tu sĩ Phản Hư kỳ toàn lực xuất thủ như lúc này, khiến cho bọn ba người Tả Mạc nhất thời cảm thấy áp lực đè lên dữ dội, cổ áp lực này phóng tới từ bốn phương tám hướng, làm cho lực áp đè nặng khắp nơi.

So với lần giao thủ lúc trước cùng Tịch Chính, do ngay từ đầu bản thân Tịch Chính đã bị lâm vào tình thế bị động, nên sau đó liền bị ba người áp chế, rồi kế tiếp Tịch Chính mới dồn toàn bộ tinh lực để tìm cách hóa giải công kích của ba người.

Nhưng tình huống với Ðái Ðào lại có khác, hắn nhanh chóng lấy lại tỉnh táo từ cơn tức giận, lúc này do hắn toàn lực xuất thủ nên ba người lập tức cảm nhận được khác hoàn toàn so với lần đấu cùng Tịch Chính.

Cổ áp lực kinh khủng từ mọi hướng dồn ép lại khiến bất kỳ ai muốn bỏ trốn cũng không thể trốn được.

Ðây là lực lượng tuyệt đối!

Tả Mạc phản ứng rất nhanh, hắn biết không thể tiếp tục như thế được. Lúc này áp lực cuốn hút trong khu vực xung quanh hắn càng lúc càng mạnh, nếu hắn còn không mau ra tay thì e rằng chỉ cần những lực xoắn vô hình ở đây thôi cũng đủ để xay nát bọn họ chết mất!

Hít sâu một hơi, Tả Mạc liền lấy ra Tiểu Mạc Bảo Bát.

Thần sắc hắn trở nên nghiêm túc, hắn đang dự tính thúc giục Tiểu Mạc Bảo Bát, thì bỗng nhiên thần lực trong cơ thể ồ ạt tràn vào trong Bảo Bát, lập tức đầu của Tả Mạc nghe kêu ong... lên một tiếng rồi rỗng tuếch.

Uỳnh!

Một mãnh quy tiền (đồng tiền được luyện chế bằng mai rùa) chợt sáng bừng lên.

Nó bỗng dưng bắn tung lên khỏi mặt nước rồi hóa thành một đạo ngân quang bay thẳng về phía Ðái Ðào đang đứng trong ngũ sắc quang trụ!

"Tới hay lắm!" Tóc gáy cả người Ðái Ðào bỗng dựng đứng cả lên, lúc này hắn không còn kịp suy nghĩ thêm gì nữa liền quát lớn một tiếng, lập tức thúc giục linh lực toàn thân đến cực hạn.

Tốc độ xoay chuyển của Ngũ Hành Pháp Tướng Luân trên đỉnh đầu hắn ngày một gia tăng, không gian xung quanh phạm vi mười dặm bắt đầu xuất hiện từng đợt xiêu vẹo!

Các tôn giả bên trong cột sáng đồng loạt niệm Thiền hiệu với các tư thế khác nhau, hoặc trợn mắt, hay mỉm cười, có lúc trang trọng, hoặc có khi nghiêm trang...

Vô số kinh văn sáng ngời hiện lên xung quanh quang trụ.

Một đạo ngân quang trông giống như mũi tên bạc rời khỏi dây cung.

Luồng ngân quang đó dường như không bị ảnh hưởng bởi không gian vặn vẹo, trong khoảnh khắc khi nó tiếp xúc với bề mặt quang trụ, lập tức tất cả kinh văn đều bừng sáng, cả năm vị tôn giả đồng thời phát lực đồng thời tiếng đọc kinh vang dội cả khu vực xung quanh!

Tuy nhiên đạo ngân quang này tựa như ánh sáng chiếu vào trong thủy tinh vậy.

Binh!

Âm thanh vỡ choang vang lên xen kẽ với tiếng đọc kinh nghe vô cùng chói tai.

Bỗng nhiên tiếng kinh đột ngột dừng lại.

Luồng ngân quang bay thẳng vào trong cột sáng tựa như tiến vào trong lớp cao su đặc dính rồi từ từ chậm chạp hẳn.

Lúc này Ðái Ðào mới nhìn rõ hóa ra đạo ngân quang vừa rồi là mãnh bảo tiền có hình dạng ngoài tròn trong vuông, toàn thân lấp lánh ánh bạc.

Trong bảo tiền thỉnh thoảng phóng ra từng đốm lửa nhỏ, rồi nhanh chóng biến mất vào trong cột sáng.

Có điều cổ quái!

Ðái Ðào liền biến sắc mặt, hắn thấy những đốm lửa nhỏ này không ngừng biến mất đi, đồng thời quang trụ của Ngũ Hành Pháp Tướng Luân cũng không ngừng co rút lại. Ðúng vào lúc này, vũng nước bên trong bảo bát đang cầm trên tay Tả Mạc bỗng nhiên nhộn nhạo, rung động hẳn lên.

Gần như cùng lúc đó, ngũ sắc quang trụ tựa như bị từng đợt sóng gợn mà khe khẽ rung động theo. Các tôn giả bên trong cột sáng hơi lung lay thân hình, thậm chí có dấu hiệu không ổn chút nào.

Ðái Ðào bấn loạn trong lòng!

Gần như chỉ trong chớp mắt, vị thế hai bên đã đảo chiều đầy tính bất ngờ.

Ðây là pháp bảo gì thế?

Trong lòng Ðái Ðào lập tức dấy lên một chút sợ hãi.

Tịch Chính đang đứng ở phía sau bỗng nhiên biến sắc mặt, không tốt!

Trong khi Ðái Ðào đang sợ hãi thì quang trụ của hắn bộc lộ ra ngay sơ hở. Tịch Chính càng không ngờ được, mới chưa đầy chục ngày mà thực lực của ba người này đã tăng lên quá mạnh, bấy giờ hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ ra, có lẽ họ đã xem thường ba người này quá rồi!

Tịch Chính mặc kệ thương tích trên người, khuôn mặt hắn hiện lên một mảng kim sắc, đồng thời mười ngón tay tựa như đang hái hoa đột nhiên bắn về phía mãnh quy tiền ở trong quang trụ.

Oành!

Chỉ có thế nhưng lại nghe tiếng động tựa như lôi đình dữ dội phát ra.

Thiền Âm Lôi Chỉ!

Tuy nhiên trong khoảnh khắc mà tâm thần Ðái Ðào xuất hiện sơ hở, thì mãnh quy tiền bên trong quang trụ lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Đột nhiên vai phải của Ðái Ðào bị nổ tung.

Trong nháy mắt luồng lôi quang chói mắt bao phủ lấy Ðái Ðào.

Gần như cùng lúc đó, một cỗ lực lượng kinh khủng xẹt qua thân thể Ðái Ðào, rồi đột nhiên đâm sầm vào ngọn núi nhỏ cách đó không xa, sau đó ngọn núi đó lập tức bị nổ tung.

Tả Mạc tỉnh táo trở lại từ cảm giác trống rỗng, thần lực trong cơ thể hắn đã bị ép khô đến nổi không còn một giọt. Hắn chợt nhớ tới một vật, lập tức đút vào trong miệng một hạt Thái Dương, lập tức có một cỗ thần lực tinh thuần mãnh liệt hóa thành một dòng khí nóng chảy vào trong cơ thể hắn.

Tả Mạc vui mừng khôn xiết, hạt Thái Dương quả nhiên lợi hại!

Hắn đang định thúc giục Tiểu Mạc Bảo Bát thêm một lần nữa, thì bỗng nhiên sắc mặt đại biến liền hô lớn: "Chạy!"

Ba người phối hợp vô cùng ăn ý, lời hắn còn chưa dứt thì cùng lúc A Quỷ và Tằng Liên Nhi đã lui về phía sau chừng mười trượng.

"Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!"

Tiếng hét của Ðái Ðào gầm thét như điên cuồng vang lên từ phía sau, mà kế tiếp ngay sau đó cũng đồng thời truyền đến một luồng linh lực dao động khủng khiếp tựa như trời long đất lở!

Nham thạch trên mặt đất không ngừng bung tróc bay lên, nước trong dòng sông cách đó không xa cũng chậm rãi văng tràn ra.

Tả Mạc vừa chạy như điên vừa quay đầu nhìn lại, liền thấy khắp người Ðái Ðào đã bị cháy nám đen, khói đen bốc lên nghi ngút, tóc tai hắn bù xù, vai phải bị nát bét, nhưng rõ ràng trong lúc này, trong mắt Ðái Ðào chỉ còn lại sát ý mà thôi!

Hắn giơ tay trái lên khiến cho linh lực kinh người không ngừng tụ tập về tay trái của hắn.

Luồng linh lực dao động kinh khủng này không ngừng hình thành lên lốc xoáy, lực lượng ngày càng cường đại này đang không ngừng bành trướng ra, khiến người đối diện phải lâm vào tuyệt vọng.

Da đầu Tả Mạc bỗng nhiên phát lạnh, lúc này hắn chỉ hận cha mẹ sao lại không sinh thêm một đôi chân nữa, vì vậy lực lượng toàn thân tính luôn cả thần lực bây giờ cũng chỉ được dùng cho việc chạy trối chết mà thôi!

A Quỷ và Tằng Liên Nhi cũng biết lần này nguy hiểm to lớn đến cỡ nào, nên bọn họ cũng lao nhanh như điên về phía trước!

Tả Mạc bay nhanh đến gân xanh nổi hẳn lên, khuôn mặt hắn cũng bị vặn vẹo, thật không ngờ lần này hắn cũng phải vận dụng đến toàn bộ sức mạnh.

Công nhận cặp mông của Phản Hư kỳ không dễ sờ chút nào! Ðúng là không dễ đụng vào mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status