Tu chân thế giới

Chương 774: Khiếp sợ

"Cái gì?" Hải Kim Vân đột nhiên đứng dậy, trên mặt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ, thanh âm của hắn bỗng trở nên bén nhọn chói tai: "Thất bại? Ngươi nói rằng bọn họ thất bại sao? Hai vị Ma Soái đánh với một tên gia hỏa không có chút tiếng tăm nào, vậy mà kết quả lại thất bại?" Hải Kim Vân càng nói càng bị kích động, khuôn mặt màu vàng nhạt của hắn đằng đằng sát khí, hai mắt của hắn lạnh như băng, giọng nói lãnh khốc vô tình vang lên: "Bọn hắn đâu? Kêu bọn hắn tới đây gặp ta nhanh!"

Hai người Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh phụ trách thống lĩnh chiến bộ trong cuộc chiến này, cả tiền tuyến của Liên minh Ma Soái đều nằm dưới sự chỉ huy của họ, cho nên bọn họ có thể điều động bất cứ kẻ nào, đồng thời cũng có thể xử lí bất kì ai.

Hai vị Ma Soái chỉ huy hai chi chiến bộ đầy đủ. Mang quân đi đánh một chiến bộ không có đỉnh cấp Chiến tướng tọa trấn, mặc dù đối phương có phòng tuyến bằng Phù trận, nhưng bọn họ cũng có ưu thế áp đảo.

Sát khi trong lòng Hải Kim Vân bốc lên, không có bất cứ một lí do nào có thể biện hộ cho lần thất bại này của hai vị Ma Soái!

Theo quan điểm của hắn, kẻ nắm trong tay lợi thế lớn như vậy mà bị thất bại thì chỉ có hai nguyên nhân, một là nhát gan sợ chết, còn nguyên nhân thứ hai là không có năng lực, bất kể là nguyên nhân nào đi nữa hắn cũng không thể tha thứ cho hai vị Ma Soái trong trận thất bại này.

Tên Ma hiệu cúi đầu xuống, giọng nói của hắn chứa đầy vẻ bi thương: "Hai vị đại nhân đều đã tử trận rồi".

Khuôn mặt Hải Kim Vân trở nên cứng ngắc, Thưởng Vũ Sinh đang đứng bên cạnh cũng lộ lên vẻ mặt bất ngờ ngoài ý muốn.

Tuy những năm gần đây, do thời đại biến đổi không ngừng, Ma Soái cũng không còn trân quý như lúc xưa, nhưng vẫn ít khi phát sinh ra chuyện Ma Soái chết trận. Thời đại mới đã bắt đầu, những người có thể vượt qua trào lưu của thời đại, hơn nữa lại có thể đứng trên người khác một lần nữa, đều là một số ít những thiên tài xuất sắc. Đại đa số những người còn lại đều giãy dụa dưới tầng chót của xã hội. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tuy Ma Soái bị thoái hóa từ chiến lực đỉnh cấp trở thành chiến lực nhất lưu, nhưng họ vẫn cường đại như trước.

Chết trận, điều này cho thấy họ không hề lui bước trước kẻ địch!

Bất kể lí do gì làm cho Ma Soái chết trận đều không thể khinh thường. Khi nhận được tin Quyền Bội chết trận, bọn họ cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì địch nhân của hắn là Biệt Hàn, trước mặt một vị đỉnh cấp Chiến tướng, lẽ dĩ nhiên Ma Soái không có khả năng phản kháng rồi.

Nhưng còn Ma Phàm, hắn là ai?

Bên trong thập đại danh tướng của Tu Chân Giới, không hề có tên của người này. Trong những tin tức tình báo mà bọn họ nhận được, những thông tin liên quan đến người này lại càng ít ỏi, tin tức tình báo chỉ nói hắn là kẻ am hiểu phòng thủ, hơn nữa lại là một trong những người đi theo Tả Mạc lâu nhất, còn những thứ còn lại thì không biết thêm được gì cả.

Chẳng lẽ cái tên chiến bộ Ma Phàm chỉ là ngụy trang? Còn người chân chính âm thầm tọa trấn lại là Công Tôn Sai sao?

Hải Kim Vân không muốn tin điều đó là sự thật.

Bỗng nhiên Thưởng Vũ Sinh mở miệng nói, giọng nói của hắn vẫn chậm rãi thong thả như trước: "Trước hết cứ nghe hắn nói xong đã".

"Là thế này! Bọn họ lập nên một phòng tuyến bằng Phù trận, Ma Phàm dựa vào phòng tuyến phù trận này để phòng thủ! Sau khi hai vị đại nhân thương lượng thấy chúng ta đang chiếm ưu thế về thực lực, cho nên quyết định đánh sâu vào đội hình của đối phương! Bởi vì nhân số chiến bộ của đối phương không đông, cho nên hai vị đại nhân chọn ra sáu nơi có lợi cho việc đột phá để tấn công, ép đối phương phải chịu áp lực trên toàn mặt trận. Đến khi bắt đầu khai chiến lập tức chúng ta chiếm được ưu thế, nhưng đối phương rất ương ngạnh, bọn họ chống trả lại kịch liệt".

Trên mặt tên Ma hiệu may mắn còn sống hiện lên vẻ buồn bã đau thương, hắn hạ thấp giọng nói: "Sau khi giằng có với nhau chừng hơn nửa canh giờ, cuộc chiến xảy ra không khác gì một trận Công thành chiến bình thường, hai vị đại nhân cho rằng lực lượng của đối phương sắp dùng hết rồi, nên quyết định gia tăng thêm áp lực lên đối phương, đúng lúc đó trận hình đối phương lộ ra sơ hở".

"Việt đại nhân là người có năng lực rất mạnh về phương diện đột kích, khi thấy đối phương lộ ra sơ hở hắn lập tức xuất lĩnh đội tinh nhuệ rồi đột kích vào trận hình đối phương, nhưng không ai có thể ngờ được, đó chính là cái bẫy mà đối phương giăng ra! Chỗ đó đúng là địa ngục! Đúng là địa ngục mà..."

Ngôn ngữ của tên Ma vệ trở nên kích động, môi hắn run rẩy trước tiên, rồi toàn thân hắn trở nên run rẩy, trong mắt hắn ánh lên vẻ kinh hoàng khiếp sợ.

Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh quay sang nhìn nhau, trong nội tâm hai người hết sức ngưng trọng.

"Bình tĩnh một chút!" Hải Kim Vân quát khẽ.

Gã Ma hiệu như tỉnh lại từ trong mộng, trên mặt hắn lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng thanh âm phát ra vẫn run rẩy như cũ: "Trong cạm bẫy, có một đội tinh nhuệ đang mai phục, khi Việt đại nhân xông vào, đội quân tinh nhuệ đó đột nhiên xuất hiện đánh úp đại nhân. Tên cầm đầu đội quân tinh nhuệ này là một Chiến tướng mạnh mẽ khó ai đỡ nổi, hắn tấn công cực kì mãnh liệt và hung hãn, không ai có thể ngăn cản một kích của hắn".

Thân thể gã Ma vệ càng lúc càng run rẩy.

"Sau đó thì sao?" Hải Kim Vân hỏi tiếp.

"Sau đó..., sau đó Việt đại nhân chết dưới một kích của hắn!" Hai mắt của tên Ma vệ liên tục chảy ra hai dòng lệ nóng hổi.

Vẻ mặt của Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh biến đổi. Khi hai người quay sang nhìn nhau, đều thấy được trong ánh mắt đối phương vẻ khiếp sợ tột cùng. Một kích giết chết một vị Ma Soái, thực lực này đáng sợ đến mức nào...

Có đánh chết bọn họ cũng không thể nghĩ ra rằng trên đời này lại có một kẻ biến thái đến như vậy.

"Thế người kia có bị thương hay không?" Thưởng Vũ Sinh không nhịn được hỏi lại.

Gã Ma hiệu cố nén bi thương mà nhớ tiếp: "Bản thân người kia cũng bị trọng thương, toàn thân đều là máu, nhưng hắn lại vô cùng dũng mãnh, bị thương như vậy mà vẫn không lùi bước, hắn chỉ thay một bộ Thần trang khác rồi tiếp tục chiến đấu! Đại nhân bị giết chết khiến cho sĩ khí quân ta giảm mạnh, lập tức đội hình chiến trận trở nên hỗn loạn, đội tinh nhuệ của chúng ta nhanh chóng bị bọn họ xé tan thành từng mảnh nhỏ".

"Còn Hà đại nhân thì sao? Hắn chết như thế nào?" Giọng nói của Hải Kim Vân cũng trở nên gấp gáp.

"Từ cái chết của Việt đại nhân khiến cho Hà đại nhân chịu một cú sốc rất lớn. Đối phương cũng là kẻ hết sức lợi hại, nhân cơ hội đó bọn họ áp sát rồi quấn lấy chiến bộ của Hà đại nhân, lập tức chiến bộ của Hà đại nhân như sa vào vũng lầy, dù cố gắng giãy dụa kiểu gì cũng không thoát ra được. Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, phe ta bị đánh cho tan tác, cho nên chẳng ai biết chuyện gì xảy ra kế tiếp. Đến gần cuối trận thuộc hạ nghe được một tiếng nổ lớn vang lên, thì lúc đó mới biết e rằng Hà đại nhân cũng..."

Cả Hải Kim Vân lẫn Thưởng Vũ Sinh đều có trạng thái đang suy tư gì đó.

Bầu không khí trong đại sảnh bỗng trở nên yên tĩnh đến mức nếu có cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được, lời tường thuật của tên Ma hiệu đó khiến cho hai người phải chịu một cú sốc to lớn không gì sánh được.

Trong lòng hai người đang trở nên rối loạn.

Chỉ một chiến bộ Ma Phàm thôi đã mạnh đến như thế, vậy những chiến bộ còn lại dưới tay Biệt Hàn sẽ như thế nào?

Đến lúc này bọn họ mới phát hiện ra mình đã mắc phải sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, ánh mắt của bọn họ chỉ tập trung vào Biệt Hàn mà không để ý gì đến những chi chiến bộ còn lại! Người có danh, cây có bóng, chính vầng sáng của đỉnh cấp Chiến tướng Biệt Hàn đã che dấu đi thực lực của những người khác. Bất kể là phương diện tâm lí hay chiến thuật, Liên minh Ma Soái đều chỉ tập trung lên mỗi một Biệt Hàn mà thôi.

Nếu như... nếu như những chiến bộ khác dưới trướng của Biệt Hàn đều có thực lực như thế này...

Không hiểu sao trong lòng hai người họ lại nổi lên dự cảm không lành.

*

* *

Bất kể là đám người Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh, hay là Biệt Hàn, cũng không nghĩ tới trận chiến của bọn họ bị những vị đại thủ lĩnh chú ý tới. Mạc Vân Hải tuy nhỏ nhưng có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa mấy năm gần đây Mạc Vân Hải chưa có hành động nào lớn đến thế, vậy mà lần này lại đột nhiên động thủ cho nên mới thu hút được sự chú ý của những thế lực khác.

Tin tức tình báo về trận chiến này của Ma Phàm, thông qua rất nhiều con đường truyền tới tay các thế lực lớn.

Sau khi Công Dã Tiểu Dung đọc kĩ càng tin tức tình báo gửi về, khuôn mặt bình tĩnh của hắn cũng có chút động dung.

"Sư huynh thấy thế nào?" Lê Tiên Nhi luôn chú ý đến biểu lộ của Công Dã Tiểu Dung, tuy sự trở về của Công Dã Tiểu Dung cũng tạo lên một gợn sóng không nhỏ, nhưng cũng không thể so với ánh sáng năm xưa của hắn, đương nhiên mọi người chẳng ai còn hứng thú với tàn binh bại tướng như thế nữa.

Nhưng địa vị của Công Dã Tiểu Dung ở Thiên Hoàn cũng không hề thay đổi. Bất kể là Chưởng môn hiện tại hay Chưởng môn trong tương lai là Lê Tiên Nhi đây đều có thể nhìn ra, lần thất bại này đã làm Công Dã Tiểu Dung lột xác trở thành con người khác hẳn.

Năm xưa lúc Công Dã Tiểu Dung dẫn theo tàn quân trèo non lội suối, trải qua vô số gian nan hiểm trở, cuối cùng cũng trở lại Thiên Hoàn, lúc đó Chưởng môn chỉ nói một câu: "Thành tựu của Tiểu Dung không thể ước lượng được!"

Sau lần thất bại đó Công Dã Tiểu Dung như biến thành một con người khác, sự kiêu ngạo, ương ngạnh hay cao cao tại thượng trước kia đã không còn nữa, giờ đây hắn sống an phận và kiên nhẫn, cũng không thèm để ý đến những lời đồn đại khác trong môn phái. Hơn nữa hắn cũng trở nên khắc khổ hơn trước, hắn học tập Thần lực và thích ứng Thần lực chiến pháp nhanh đến kinh người.

Sự tin tưởng của Chưởng môn đặt lên hắn vẫn không giảm đi, cho nên hắn vẫn giữ được quyền lực rất lớn.

Tuy hắn chỉ ru rú trong nhà nhưng lẳng lặng xây dựng lại chiến bộ mới của mình, hắn dùng những thành viên của tàn quân năm đó làm nồng cốt, sau đó từ từ mở rộng ra, thế là chiến bộ mới của hắn dần dần thành hình.

Lê Tiên Nhi đều thấy rõ tất cả những điều đó.

Nàng biết rằng, Tiểu Dung sư huynh chỉ còn thiếu một cơ hội, một cơ hội sẽ làm cho cả thiên hạ biết đến tên hắn một lần nữa, một cơ hội để hắn bước lên con đường đỉnh cấp Chiến tướng.

Hắn đã chuẩn bị tốt để chờ đợi một cơ hội như vậy!

Cho nên khi nhìn thấy Tiểu Dung sư huynh hiện lên vẻ mặt kì quái, nàng cảm thấy rất ngạc nhiên, mấy năm gần đây Tiểu Dung sư huynh sống rất an phận và kiên nhẫn, tính tình cũng trở nên trầm ổn, dường như không có chuyện gì có thể làm hắn dao động.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Công Dã Tiểu Dung chỉ lóe lên rồi biến mất, khuôn mặt hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh: "Hắn đã trở nên mạnh mẽ rồi".

"Trở nên mạnh mẽ rồi?" Lê Tiên Nhi khẽ giật mình.

"Năm đó ta đã giao thủ cùng với tên đó!" Giọng nói của Công Dã Tiểu Dung vẫn bình tĩnh như thường: " Hiện tại hắn mạnh hơn trước kia nhiều".

"So với sư huynh lúc này thì sao?" Dường như Lê Tiên Nhi cố ý hỏi hắn vấn đề này.

Công Dã Tiểu Dung chỉ cười, không nói câu nào.

"Sư huynh nói đi, so với sư huynh thì như thế nào?" Lê Tiên Nhi giật giật gấu tay áo của Công Dã Tiểu Dung mà dùng tuyệt chiêu làm nũng, hai người đã lớn lên cùng nhau cho nên tình thân như huynh muội.

Trên mặt Công Dã Tiểu Dung hiện lên vẻ cưng chiều và bất đắc dĩ, trong mắt hắn toát lên chiến ý nóng rực, nhưng ngoài miệng lại bình thản nói ra: "Thủ đoạn của Công Tôn Sai rất lợi hại!"

Lê Tiên Nhi không hiểu nổi hắn đang nói cái gì, rõ ràng câu chuyện đang nói về Ma Phàm, sao tự dưng sư huynh lại nói đến Công Tôn Sai.

"Ma Phàm là một trong những Chiến tướng được Công Tôn Sai bồi dưỡng, cho nên ta mới nói Công Tôn Sai lợi hại" Công Dã Tiểu Dung giải thích cho nàng hiểu: "Trình độ của Công Tôn Sai về phương diện này không ai có thể so sánh được, kể cả Tiết Đông cũng không bằng hắn. Tuy Công Tôn Sai chỉ có một người nhưng hắn lợi hại sánh với hai vị đỉnh cấp Chiến tướng".

Lê Tiên Nhi thấy sư huynh tỏ vẻ tôn sùng Công Tôn Sai như thế liền cong miệng lên nói: "Vậy sao thứ hạng của hắn lại kém Tiết Đông nhiều như vậy?"

"Đến cảnh giới như bọn họ, chênh lệch giữa hai bên vô cùng nhỏ. Nếu không giao thủ với nhau thì không ai biết thắng thua như thế nào. Mà kể cả có giao thủ với nhau thì yếu tố làm lên sự thắng bại cũng có rất nhiều, trong đó còn có cả yếu tố thực lực cá nhân của mỗi bên nữa. Cho nên việc phân chia mạnh yếu trên Chiến tướng bảng cũng không có nhiều ý nghĩa lắm, khả năng của đỉnh cấp Chiến tướng hầu hết được tính trên phương diện ý tưởng chiến thuật. Nhưng Công Tôn Sai lợi hại ở chỗ, hắn am hiểu bồi dưỡng thủ hạ Chiến tướng của hắn, có thể những Chiến tướng này không thể trở thành đỉnh cấp Chiến tướng, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ trở thành Chiến tướng nhất lưu. Ví dụ như Ma Phàm chẳng hạn, thực lực hiện nay của hắn chắc chắn là một Chiến tướng nhất lưu, tuy Chiến tướng nhất lưu không sáng chói như đỉnh cấp Chiến tướng, nhưng chỉ cần vị đỉnh cấp Chiến tướng nào có càng nhiều thủ hạ có thực lực Chiến tướng nhất lưu thì sẽ càng chiếm được nhiều ưu thế, hơn nữa khi đó sẽ có thêm ưu thế về phạm vi lựa chọn chiến thuật càng nhiều. Nhìn lại những thủ hạ của Công Tôn Sai mà xem, ngoại trừ Ma Phàm ra hắn còn bồi dưỡng được rất nhiều người khác nữa, ví dụ như Thúc Long, Đường Phỉ, Thời Đông, A Trát Cách, những người này đều là Chiến tướng nhất lưu. Chiến tranh cũng giống như việc đánh bạc vậy, khi đang đánh ngươi đột nhiên phát hiện rằng không biết từ khi nào bộ bài xấu của hắn đã trở thành một bộ bài tốt, thì lúc đó hoàn cảnh ngươi sẽ như thế nào? Đó mới là chỗ đáng sợ nhất của hắn đấy" Lời nói của Công Dã Tiểu Dung mang ý vị thâm sâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status